Nơi mua hoa cách nhà cô khá gần, tên cửa hàng áo liệm là 'Vạn Năm'. Tiêu Ái Nguyệt là người mê tín, nghĩ lại một chút liền lên google tra cứu chỗ bán vòng hoa tang ở gần nhà Trần Vãn Thăng.
Tuy cửa hàng áo liệm cũng có hoa, Tiêu Ái Nguyệt gọi điện đặt mua 38 vòng hoa nhưng ở đó không có nhiều hàng tồn kho đến vậy. Cô muốn họ làm thêm, đồng thời in thêm ba chữ 'Trần Vãn Thăng' màu đen ở chính giữa.
Đối phương rất sảng khoái nhận đơn và muốn cô giao tiền đặt cọc trước. Tiêu Ái Nguyệt vui vẻ chạy tới trả tiền một lần duy nhất để bên cửa hàng làm hoa trong vòng một đêm nhất định phải xong.
Vật liệu đã có đủ, chủ tiệm liên hệ đồng nghiệp ở chi nhánh khác kéo người sang hỗ trợ, chưa đến ba tiếng đã làm xong 38 vòng hoa giống nhau y như đúc bày ở ngoài cửa, hấp dẫn không ít ánh mắt của người đi đường.
Thời điểm Bì Lợi chạy tới, Tiêu Ái Nguyệt đã gọi một chiếc xe tải đến kéo vòng hoa đi, tài xế xe hàng kia còn mang theo mười mấy người nam nữ già trẻ tuổi tác khác nhau. Tiêu Ái Nguyệt chống nạnh ở một bên chỉ huy họ hỗ trợ chất vòng hoa lên xe, sau đó an bài những người khác ngồi ở phía sau. Bì Lợi quyết định chậm rãi tiến tới rồi mở điện thoại ra quay video.
Đêm đông đến nhanh, chưa đến sáu giờ thì trời đã tối đen, Tiêu Ái Nguyệt nhảy lên chỗ kế bên tài xế xe hàng, sau đó ném chìa khóa của mình cho Bì Lợi, "Cô lái trở về."
Bì Lợi chưa kịp trả lời thì xe hàng đã đạp ga, cô bèn quay trở lại cửa hàng áo liệm hỏi chủ tiệm, "Xe của tôi đỗ trước cửa tiệm của mấy anh sẽ không sao chứ?"
Cửa hàng trưởng chẳng thèm nhấc mí mắt, qua loa nói, "Cô lái đi trước lúc chúng tôi tan làm là được."
Được thôi, Bì Lợi cầm chìa khóa chiếc Mercedes của Tiêu Ái Nguyệt đi theo sau xe hàng. Từ Phóng Tình chấp nhận để Tiêu Ái Nguyệt gây chuyện, Bì Lợi đương nhiên sẽ không dám ngăn cản, cô đành phải theo sau đối phương quay phim lại.
Nhưng xe hàng ở phía trước chạy quá nhanh khiến Bì Lợi mất phương hướng nên đã gọi điện thoại cho Quý Văn Việt hỏi địa chỉ nhà của Trần Vãn Thăng. Quý Văn Việt nghe xong đầu đuôi sự tình liền có cảm giác đêm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện, thế là cô để Bì Lợi đến đón mình rồi cùng đi xem Tiêu Ái Nguyệt.
Hai người rề rà trên đường hơn một tiếng, bàn tay nắm chặt vô lăng của Bì Lợi đều toát mồ hôi, Quý Văn Việt ngược lại vô cùng tỉnh táo chỉ huy hướng phải đi.
Chỉ là nửa đường xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn. Chỗ ở của Trần Vãn Thăng tương đối xa, là một biệt thự rất sang trọng, theo lý thuyết thì con đường đến đó vào ban đêm không có ai nhưng Bì Lợi lại bị kẹt xe, Quý Văn Việt nheo mắt yên lặng, "Đều là người của đài truyền hình."
Việc này... xem ra náo loạn rất lớn.
Trần Vãn Thăng phạm tội lớn như vậy, dù cho đã nộp tiền bảo lãnh thì nhà cũng sẽ bị giám sát. Tiêu Ái Nguyệt mang 38 phần vòng hoa tới tặng lễ, còn cầm theo một cái loa hô lớn nửa ngày, mấy người vây xem cũng chính là quần chúng do chính cô chở tới, người giám thị Trần Vãn Thăng không có lý do bắt người, quản gia nhà họ Trần khuyên vài câu không có kết quả liền bất đắc dĩ gọi điện thoại báo cảnh sát.
Không ngờ đài truyền hình và bên truyền thông lại chạy tới trước tiên, xe của Quý Văn Việt đi theo phía sau. Bì Lợi nhìn thấy một đoàn người giơ microphone bao vây Tiêu Ái Nguyệt, cô vừa định xuống xe thì bị Quý Văn Việt ngăn lại.
"Hội trưởng Trần Vãn Thăng đút lót tham ô không dưới trăm triệu còn có thể được nộp tiền bảo lãnh là có nguyên nhân gì? Hỡi đồng bào không biết rõ tình hình từng bị hội trưởng Trần làm khó hoặc đã nếm qua khổ cực vì cách làm ăn đứng đắn của bản thân, hôm nay cảm ơn chính phủ đã cho tôi cơ hội mang 38 vòng hoa này đến đây." Tiêu Ái Nguyệt đứng giữa đám người giật dây, cầm loa điên cuồng hô, "Kẻ hèn và Trần Vãn Thăng rất giống nhau, đều là thương nhân nhưng tính chất cũng khác biệt. Hội trưởng Trần khi xưa là thương nhân nổi bật nhất trong chúng ta, không ai không biết, không ai không hiểu. Dân ta từng có câu nói 'vào cửa trước bái thần, vòng ra sau tìm bà Trần', hội trưởng Trần luôn rất 'nghĩa khí', hội phí một năm đến một triệu tệ, chỉ cần bạn nộp đủ hội phí thì bạn sẽ lập tức trở thành một phần tử của tổ chức kinh tế giữa thời lũng đoạn này. Hai năm trước, hàng trăm công ty nhỏ cũng vì hội phí mà bị ngăn ngoài cửa, hơn hàng ngàn công ty nhỏ tuyên bố phá sản vì vấn đề cạnh tranh bất lương này, GDP ít nhiều cũng bị kéo xuống vô số kể..." Cô đau lòng cất giọng, ánh mắt dạo qua một vòng rồi đối mặt với camera đang không ngừng lóe sáng, phóng viên xung quanh và người hiểu chuyện càng ngày càng nhiều nhưng Trần Vãn Thăng vẫn chưa chịu ra mặt. Tiêu Ái Nguyệt biểu lộ nghiêm túc, càng nói càng phẫn nộ, "Tôi là người phụ trách của một công ty nhỏ, hôm nay tặng nhiều vòng hoa như vậy cũng giữ lại cho bản thân hai cái. Sở dĩ công ty nhỏ của chúng ta vẫn còn cố kéo dài hơi tàn trong xã hội này là vì chúng ta tham sống sợ chết, thay vào đó hãy tin tưởng chính phủ và cùng đứng lên liên hợp lại, cùng nói không với thế lực ác sắp sửa rớt đài này!"
Trong lúc cô nói chuyện, Quý Văn Việt mở điện thoại gửi tin nhắn ra ngoài. Bì Lợi cũng cúi đầu cầm điện thoại gửi tin cho Từ Phóng Tình, sau đó hỏi Quý Văn Việt, "Tổng giám đốc Quý, tổng giám đốc Tiêu đang nói gì đấy?"
"Bên thương hội chơi chiêu rất sâu." Quý Văn Việt như có điều suy nghĩ quay đầu lại nói, "Rất nhiều khách sạn và nhà hàng hợp tác với thương hội, chỉ cần có tên trong thương hội thì có thể được giảm giá, điều kiện tiên quyết là không viết hóa đơn, mặt khác thương hội sẽ tích điểm để chiết khấu nên muốn tra được cũng rất khó. Tiểu Tiêu đưa ra lý do rất thông minh, nghe ba tôi nói thương hội đã bị điều tra vì có mấy đầu cá lọt lưới vẫn còn đang tọa trấn, trong thời gian ngắn sẽ không có lý do tốt để tiến hành bước kế tiếp, lần này tung tin tức ra như vậy, đối với ai cũng không có lợi."
"Vậy có phải là tổng giám đốc Tiêu sẽ đắc tội với rất nhiều người?" Bì Lợi bị hù sợ gần chết, "Chị ấy thật sự không muốn sống nữa rồi. Tổng giám đốc Quý, tổng giám đốc Tiêu sẽ không sao chứ?"
"Tái ông mất ngựa, không biết là phúc hay họa. Trần Vãn Thăng và thương hội cũng không lợi hại đến mức có thể một tay che trời, đặc biệt là loại người luôn cảm thấy bất an mọi lúc, có lẽ Trần Vãn Thăng không ngờ Tiểu Tiêu sẽ cắn ngược lại." Quý Văn Việt khẽ cười, "Chỉ là trò xiếc của bọn chính khách, Tiểu Tiêu cũng chỉ đứng cho có tụ thôi, chúng ta về thôi, nơi này không cần chúng ta nữa đâu, một mình tổng giám đốc Tiêu của cô có thể ứng phó được."
Sau khi xong chuyện, Tiêu Ái Nguyệt bị bắt giữ, Bì Lợi lái xe đi đón liền trông thấy cô đang ngồi cô đơn trên ghế, thần sắc có chút ảm đạm, mím môi không nói.
"Có muốn đi ăn cơm không?" Bì Lợi cẩn thận đề nghị, "Chị ngồi đây đợi một chút, tôi đi nộp tiền phạt."
Phạt không nhiều, chỉ có mấy trăm tệ nhưng Tiêu Ái Nguyệt không trả nổi xu nào vì toàn bộ tiền đều dùng để thuê khán giả hết rồi. Hai người lái xe đến một tiệm lẩu náo nhiệt, Tiêu Ái Nguyệt gọi một phần nước dùng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy TV đang phát tin mình vừa mới gây chuyện, nghĩ nghĩ lại lắc đầu, "Tôi trên TV béo quá."
Bì Lợi nghe buồn cười, "Chị vốn không béo, chỉ là nhìn có vẻ hơi béo thôi."
Tiêu Ái Nguyệt trừng người kia, "Cô mà biết cái gì, tôi là khung xương lớn, không có thịt!" Nói xong, "Ha ha..." một tiếng, cô bị bản thân mình chọc cười, thần sắc trên mặt cũng dễ nhìn hơn một chút.
Sự tình cứ thế trôi qua, sau khi hai người ăn xong, lúc tính tiền, Tiêu Ái Nguyệt căn dặn Bì Lợi mở điện thoại ghi hình lại, Bì Lợi không hiểu gì, chỉ len lén đi theo sau lưng Tiêu Ái Nguyệt đến quầy thu ngân. Nhân viên thu ngân là một gã trai đeo kính mập mạp, gã há mồm kêu, "Tổng cộng hai trăm mười tám tệ."
Tiêu Ái Nguyệt gật đầu móc từ trong túi ra một tấm danh thiếp, "Thương hội."
Gã đàn ông nhận danh thiếp, sau đó gõ mấy chữ vào máy vi tính tra cứu một hồi rồi ngẩng đầu lên trả lại danh thiếp, "Đã chiết khấu xong, tổng cộng một trăm bảy mươi lăm, mời bà chủ Khâu ký tên ở đây."
Tiêu Ái Nguyệt cười híp mắt thanh toán, sau đó cầm phiếu ra bên ngoài đi hai bước rồi đột nhiên quay đầu lại, "A, hóa đơn đâu?"
"Nói gì vậy?" Gã sửng sốt, "Thương hội chiết khấu làm gì có hóa đơn?"
"Thật ngại quá, tôi quên mất."
"Chị biến thành bà chủ Khâu từ khi nào vậy?" Hai người ngồi vào xe, Bì Lợi khó hiểu hỏi, "Tổng giám đốc Tiêu, tên trên danh thiếp là của chị sao?"
Tiêu Ái Nguyệt bĩu môi, hết sức khinh thường, "Uầy, ai cũng sẽ chơi chiêu mà."
Bì Lợi nở nụ cười, vừa muốn nói chuyện thì điện thoại của cô vang lên, Tiêu Ái Nguyệt liếc qua nhìn thấy tên hiện trên màn hình là Từ Phóng Tình bèn cười lạnh một tiếng rồi giơ tay đoạt điện thoại.
"Alo." Tiêu Ái Nguyệt bắt chéo chân, đôi mày đẹp nhíu lại, ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ nói, "Là chị hả, em là Tiêu Ái Nguyệt đây, ừa, Bì Lợi đang lái xe, chị có việc gì thì nói đi."
Bì Lợi kinh ngạc không rõ tại sao Tiêu Ái Nguyệt lại dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với Từ Phóng Tình. Cô dựng lỗ tai lên tập trung tinh thần nghe trộm hai người nói chuyện phiếm.
"Chị không có ý định mắng em sao? Em không nghe lời như thế mà." Tiêu Ái Nguyệt tự giễu, trêu chọc nói, "Có gì thì chị cứ trực tiếp gọi cho em đi, không cần tìm Bì Lợi, giữa hai chúng ta xảy ra vấn đề gì sao? Nếu không thì tại sao chị lại phái người giám thị em?"
Từ Phóng Tình đã xác định tâm tình của Tiêu Ái Nguyệt không tốt nên cũng chẳng muốn giải thích, chỉ qua loa vài câu rồi cúp điện thoại, "Chờ tôi trở về rồi nói chuyện. Tiêu Ái Nguyệt, em đừng nghĩ lung tung."
Tiêu Ái Nguyệt "A" một tiếng biểu thị nghi vấn, "Chị cảm thấy em suy nghĩ lung tung, vậy tại sao không giải thích? Tình Tình, chị thật sự cảm thấy em không biết gì sao? Tình Tình, thẳng thắn mà nói thì em biết hết đó, biết hết mọi chuyện giữa hai chúng ta, người nghĩ lung tung không phải em.". truyện ngôn tình
"Tít tít tít" cúp điện thoại. Tiêu Ái Nguyệt dùng điện thoại của mình lập tức gọi cho Từ Giang Hoan khiến Bì Lợi không khỏi có cảm giác bối rối 'ăn bữa hôm lo bữa mai'. Bì Lợi cũng bị lây nhiễm sự khẩn trương nhưng Tiêu Ái Nguyệt lại không thèm để ý, cô hững hờ mở cửa sổ, thái độ ôn hòa nói chuyện điện thoại, "Tôi chưa từng có suy nghĩ sẽ bán đứng cô, không ngờ cuối cùng lại bị cô bán đứng. Từ Giang Hoan, cám ơn cô đã dạy cho tôi đạo lý 'làm người không vì mình thì trời tru đất diệt'. Lần sau, chúng ta sẽ gặp nhau ở pháp viện, ha ha, cô khẩn trương cái gì? Có người có thể nâng cô lên trời thì đương nhiên cũng có người có thể kéo cô xuống ngựa, chưa từng nghe qua thuyết tương đối sao? Sao cô lại khăng khăng cho rằng Tình Tình đang ở sau lưng chỉ thị tôi? Có việc gì thì cứ tới tìm tôi, nhân tiện nói cho Tần Thất Tuyệt biết giúp tôi, không chỉ có Từ Phóng Tình và Quý Văn Việt xem thường chị ta, tôi cũng xem thường đấy, bất quá tôi càng xem thường cô hơn. Có thể các người sẽ không quan tâm nhưng chả sao hết, chị Việt đã từng nói 'có quyền có thế không lợi hại bằng không sợ hãi', tôi không sợ ăn chung nồi với cô ở trong tù đâu nhé. Từ Giang Hoan, tôi không có lựa chọn khác, bây giờ tôi chỉ có một yêu cầu, đừng làm tổn thương người vô tội, cô đã hứa sẽ giúp tôi chăm sóc tốt Cam Ninh Ninh rồi, nếu không thì tự mà gánh lấy hậu quả."