Không phải là Từ Phóng Tình không nguyện ý nói chuyện với người ngoài mà là cô vốn không thích Từ Giang Hoan, thái độ trực quan không gì khác ngoài xem thường.
Tiêu Ái Nguyệt thấy người yêu ra ban công liền biết chị ấy không muốn tham dự vào buổi đối thoại, cô hỏi thẳng Từ Giang Hoan, "Cô muốn gì?"
Từ Giang Hoan giương mắt quan sát Từ Phóng Tình rời đi, sau khi đã xác định đối phương ôm mèo ngoài đó bèn không chút nghĩ ngợi nói ra con át chủ bài, "Chị Tiêu, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chị ra giá đi."
Trước đó, cô đã dùng phương thức như vậy để đàm phán với Tiêu Ái Nguyệt và lần nào cũng khiến người khác khó tiếp nhận hệt như thế này. Tiêu Ái Nguyệt kìm nén cơn giận, sắc mặt trở nên khó coi, "Từ Giang Hoan, cô thật sự cảm thấy tiền có thể mua được mọi thứ sao?"
"Tôi không phải đến để mua bán, tôi đã thương lượng với đổng sự Tần rồi, chị cũng là người tham gia vào việc này." Từ Giang Hoan không chút khách khí, dăm ba câu kéo Tiêu Ái Nguyệt xuống nước, "Nếu xảy ra chuyện thì ai cũng không chạy thoát được, chi bằng chuyện lớn hóa nhỏ, dù sao chị cũng muốn nhìn thấy Khang Thụy Lệ lâm vào tuyệt cảnh mà, đúng không? Chị Tiêu, làm người phải phân rõ nặng nhẹ, đổng sự Tần đã có ý cho chị một khoản tiền, nếu chị không muốn tham gia thì chúng tôi sẽ xem chị như người qua đường, chị cũng không cần phải để ý đến những chuyện sau đó nữa."
"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
Từ Giang Hoan gặp chiêu phá chiêu, "Chị suy tính thêm một chút đi, nếu chị không đồng ý, Khang Thụy Lệ cũng không cảm ơn chị đâu, bà ta sẽ lộ ra bộ mặt rắn độc, nhát cắn đầu tiên sẽ là ở trên người chị."
Chủ ý này nhất định là Tần Thất Tuyệt chỉ đạo, tuy Từ Giang Hoan là kẻ hám lợi đen lòng, nhưng cũng không đến mức vô sỉ như vậy. Tiêu Ái Nguyệt im lặng dựa lưng vào sofa, ánh mắt run rẩy nhìn chằm chằm Từ Giang Hoan khiến đối phương cảm giác như bị gai nhọn đâm. Từ Giang Hoan sờ lấy mặt, không được tự nhiên cười nói, "Thế nào? Có muốn tham gia không?"
"Cô có ý tưởng gì sao?" Tiêu Ái Nguyệt lười cãi nhau, cô đã bỏ ra rất nhiều tiền để mời cô giáo của Từ Giang Hoan về nước cũng không là vì cảm động nhân sinh, cô không phục, khiêu khích hỏi, "Cô luôn muốn chứng minh cho thế giới thấy bản thân là người bất chấp mọi thứ để bảo vệ tình yêu mỏng manh của mình, nhưng Tiểu Hoan à, có ít người giống như cô nhưng cả đời họ vẫn không hưởng thụ được cái gì gọi là yêu. Cô ta trở về nhưng lại không nhớ ra cô, chẳng có ai nhớ cô cả, rốt cuộc thì sự cố gắng và thành tựu của cô có ý nghĩa gì?"
"Chị có phát hiện ra sau khi chị ở bên cạnh chị ta thì chị đặc biệt luôn thích nói đạo lý không?" Từ Giang Hoan cười như động kinh, có chút giống người bị bệnh tâm thần, "Ha ha ha, chị Tiêu, chúng ta đều hiểu đạo lý 'nhà nghèo có thể sinh quý tử', đều biết cố gắng sẽ thành công, đều biết yêu có thể ngộ mà không thể cầu, nhưng ai có thể ôm đạo lý sống hết đời? Đừng ngu ngốc nữa, chị cảm thấy quyền thế và tiền tài không thể mang đến tương lai cho chị là vì hai chị đều không có chúng. Chị suy tính thêm đi, suy nghĩ kỹ rồi thì gọi điện thoại cho tôi."
Từ Giang Hoan nói xong liền đứng lên như đánh thắng một trận, mặt mũi đầy vui vẻ, "Tôi đi trước."
"Cô không cảm thấy áy náy với Jojo sao? Cô ta luôn xem cô là bạn thân." Tiêu Ái Nguyệt vứt ra vấn đề cuối cùng.
Từ Giang Hoan không chần chờ, "Là do cậu ta ngu xuẩn, sao có thể trách tôi?"
Từ Giang Hoan lại một lần nữa khiến Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn thất vọng, sau đó cô ta thản nhiên rời đi, để lại nỗi phiền muộn vô hạn cho Tiêu Ái Nguyệt một mình gánh chịu. Từ Phóng Tình vẫn còn đọc sách ở ban công, hai con mèo chạy tới chạy lui dưới chân, Tiêu Ái Nguyệt lặng lẽ đi đến phía sau đối phương, miệng mấp máy rồi gục đầu lên vai của người yêu, không vui lên tiếng, "Hai bọn nó càng ngày càng bám chị, thật đáng ghét, em mới là mẹ của bọn nó mà."
Giống như là xác minh, Ngốc Nguyệt lười biếng nằm sấp bên dưới ghế của Từ Phóng rồi dùng mũi cọ xát chân của cô. Từ Phóng Tình nhướng mí mắt, sau đó cúi đầu xuống nhìn nó đầy sủng ái, "Lúc nó vừa đến nhà, cơ thể đặc biệt nhỏ."
Từ Phóng Tình đối xử với người bên cạnh đều phá lệ bao dung và cưng chiều, lúc Cam Ninh Ninh đi Bắc Kinh, cô còn cho đối phương mượn tạm vệ sĩ. Tiêu Ái Nguyệt có đôi khi cũng không muốn người khác quá thân cận với người yêu vì bản thân cô biết mị lực của vợ mình lớn đến bao nhiêu. Thái độ của Từ Phóng Tình đối với người xa lạ luôn lạnh lùng và cao ngạo, nhưng lại luôn thiên vị với người bên cạnh, chẳng có người phụ nữ nào không thích kiểu ngự tỷ như thế, không một ai.
Cho nên Tiêu Ái Nguyệt không thể không vui ra mặt khi Từ Phóng Tình nghỉ việc, mỗi ngày được ngắm chị ấy ở nhà đọc sách và cho mèo ăn thì khó khăn nào cũng đều có thể giải quyết dễ dàng, viên thuốc an thần của cô chính là khuôn mặt tươi cười của vợ.
Cô vừa nghĩ như thế, đầu cũng bất giác di chuyển dọc theo cần cổ của Từ Phóng Tình rồi hít một hơi, để lại một cái dấu đỏ vừa lớn vừa tròn. Từ Phóng Tình cảm nhận được hô hấp và nhiệt độ cơ thể của người kia biến hóa liền nâng tay đánh lên đầu đối phương một cái, "Tiêu Ái Nguyệt, tránh qua một bên."
Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu giả ngu, cô ngậm lấy vành tai của người nọ, hai tay lớn mật mò vào bộ ngực lớn, vô tội nói, "Tình Tình, chị có thích không?"
Từ Phóng Tình thật sự có chút tức giận, cô cảm giác lá gan của Tiêu Ái Nguyệt càng lúc càng lớn. Cô suýt không khống chế nổi ý chí mới quay đầu trừng người nọ, sau đó dùng ngón tay đâm tới, không ngờ móng tay nhọn chưa cắt mấy ngày nay cứa lên mặt Tiêu Ái Nguyệt khiến máu tuôn ra.
Hai người đều ngây ngẩn cả người, Tiêu Ái Nguyệt rõ ràng cảm thấy mặt mình có chút rát, cô còn chưa mở miệng phàn nàn thì Từ Phóng Tình đã đánh đòn phủ đầu, "Em bị cuồng sắc cuồng tình sao? Tiêu Ái Nguyệt, em bị nghiện đúng không?"
"Ừm..." Rõ ràng người bị thương là cô, nhưng Từ Phóng Tình luôn có thể quăng lại hỏa lực chuẩn vào người khác. Tiêu Ái Nguyệt sờ vết thương, có chút ủy khuất nói, "Lát nữa người ta còn phải đi ra ngoài nữa đó."
Từ Phóng Tình không hề cảm thấy đuối lý, cô nhướng mày hỏi, "Còn có lần sau nữa không?"
Tiêu Ái Nguyệt quệt miệng, cô hững hờ ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống nơi hẻo lánh phía trên sân thượng rồi dừng một chút, biểu lộ lập tức biến hóa giống như bị kinh hãi rất lớn, vội vàng nói, "Được rồi, em phải ra ngoài. Tình Tình, em đi trước."
Ánh mắt của Từ Phóng Tình lấp lóe, khẽ cắn môi trên, "Em nên đổi son môi, Tiêu Ái Nguyệt."
Chẳng lẽ hương vị không tốt sao? Tiêu Ái Nguyệt muốn hỏi, rõ ràng là cô muốn tiếp tục cùng Từ Phóng Tình liếc mắt đưa tình, nhưng trong nội tâm cũng cấp bách muốn đi gặp Bì Lợi, mặc kệ vết thương trên mặt hay trên miệng, lúc cô đến công ty quả nhiên bị Bì Lợi trêu ghẹo vài câu.
Bì Lợi đoán cô tìm 'tiểu tam' nên bị Từ Phóng Tình đánh cho một trận, thậm chí còn bắt đầu đoán kiểu mẫu 'tiểu tam' ra sao. Tiêu Ái Nguyệt kịp thời cắt ngang suy nghĩ không đáng tin cậy của người nọ, mất kiên nhẫn nói, "Đừng có nhiều chuyện, cô giúp tôi điều tra thử xem, chúng ta đều đang bị giám sát đấy. Tôi biết nhà đối diện là của tổng giám đốc Quý và nó luôn không có người ở, nhưng hôm nay tôi phát hiện một chuyện rất khó tưởng tượng. Buổi sáng, tôi cùng Tình Tình nói chuyện ở ban công, lúc tôi vừa ngẩng đầu liền nhìn nhìn thấy một thiết bị theo dõi được ai đó đặt trên ban công, tuyệt đối không phải do tôi lắp đặt, cũng không phải là Tình Tình. Nhà chúng tôi bị kẻ lạ xâm nhập, đồng thời còn trang bị một camera giám sát chúng tôi, tôi không biết là ai! Cô đoán là ai?"
"Mấy ngày nay, tổng giám đốc Từ luôn ở nhà mà, sẽ không có ai vào được đâu." Bì Lợi rùng mình, nghiêm mặt nói, "Chẳng lẽ là trước kia? Đoạn thời gian tổng giám đốc Từ ở Mỹ? Có phải lúc đó không? Nếu giống như chị nói, tôi cảm thấy không chỉ có một cái đâu."
Tiêu Ái Nguyệt cũng nghĩ như vậy, cô không muốn kể cho Từ Phóng Tình biết chuyện này, cũng không muốn đánh cỏ động rắn. Cô trực tiếp kéo Bì Lợi đi vào nhà tìm cơ hội soát ra chỗ nào còn thiết bị giám sát, Bì Lợi hết sức hiểu rõ nên đã lập tức đi làm nhiệm vụ.
Dạo này An Cửu Cử không đến công ty đi làm, bên nhân sự cũng chưa nhận được thư từ chức. Hôm nay, Quý Văn Việt đến công ty không nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt nên cô cũng rời đi, hiện giờ Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn không để ý đến công việc nhiều.
Trước khi Khang Thụy Lệ tuyên chiến với Trần Vãn Thăng, kẻ thù của cô chính là hai người họ. Hiện tại, kẻ thù của cô không chỉ có hai người này mà còn có thêm Tần Thất Tuyệt và Từ Giang Hoan, thậm chí còn có một thiết bị giám sát không biết tên ở quanh quẩn đâu đây, chờ một chút, Từ Phóng Tình ở nhà mỗi ngày mà, tại sao chị ấy lại không biết trong nhà có thiết bị giám sát?
Cũng không có khả năng, quả nhiên, lúc Bì Lợi trở về còn mang đến một tin quan trọng nguy hiểm đến tính mạng, cô phải bỏ ra hơn bốn tiếng mới phát hiện tổng cộng có năm máy giám sát trong nhà Tiêu Ái Nguyệt, nhưng có ba cái đã bị ai đó 'cố ý' hoặc 'vô ý' che lại hoàn toàn.
Người che lại chính là Từ Phóng Tình? Nếu chị ấy biết, tại sao lại không hành động, hay chị ấy đã bắt đầu hành động rồi? Ai là người giám sát các cô? Vừa nghĩ tới cuộc sống của mình bị người ta thưởng thức như film, Tiêu Ái Nguyệt lập tức cảm thấy ớn lạnh. Bây giờ cô chỉ có thể suy nghĩ theo một hướng, người cài máy có phải là Khang Thụy Lệ không?
Rốt cuộc là ai???!!!
Tiêu Ái Nguyệt sắp điên rồi, cô đột nhiên sa vào cảm xúc nóng nảy khó kiểm soát, cô không biết mình nên tín nhiệm người nào, nên giúp đỡ ai và nên xin ai giúp đỡ.
Hay người kia thật sự là Khang Thụy Lệ? Bà ta luôn rõ mọi chuyện như trong lòng bàn tay. Không thể mềm lòng nữa, đúng vậy, Từ Phóng Tình nói không sai, không thể mềm lòng, một khi đã mềm lòng thì sẽ không có vốn liếng gì để đặt chân.
Chi bằng đi tìm Quý Văn Việt?
Trước đó ở Bắc Kinh, cô đã thiếu Quý Văn Việt một món nợ nhân tình, bây giờ trở về Thượng Hải lại đến nhờ chị ấy hỗ trợ. Quý Văn Việt hẹn gặp cô ở một quán trà, chị ấy chỉ cười nhạt và im lặng nhìn Tiêu Ái Nguyệt ở đối diện đang khua tay múa chân kể chuyện.
"Tôi nên làm gì? Tôi không muốn gạt Jojo, chị Việt, tôi không muốn làm người xấu, nhưng tất cả mọi người đều đang buộc tôi phải làm, chị biết không? Tất cả mọi người đang ép tôi." Tiêu Ái Nguyệt kiềm chế cảm xúc, trái tim thóp lại như bị tảng đá nào đó đột nhiên đập vào, đau đến không thể hô hấp. Lúc đầu cô chỉ muốn tìm Quý Văn Việt thương lượng đối sách, không ngờ vừa nhìn thấy chị ấy thì cơn giận nhanh hơn lý trí, "Tôi nên tin ai, hiện tại tôi là lãnh đạo nhưng tôi thậm chí còn không thể tìm nổi một thuộc hạ để tin tưởng, tôi nên làm gì đây?"
Quý Văn Việt bưng hai ly trà bằng sứ có khắc hoa lan ra, cô không đáp lời, ánh mắt ôn hòa, không có bất kỳ tạp chất nào trộn lẫn trong đó, nó khiến Tiêu Ái Nguyệt cảm kích và chậm rãi bình tĩnh lại. Quán trà có rất nhiều người, nhưng bốn phía vô cùng yên tĩnh, hương trà nồng đậm phiêu tán trong không khí an ủi tâm tính người bất an. Tiêu Ái Nguyệt gục đầu xuống, trên mặt phủ một vẻ ngưng trọng, "Chị Việt, tôi... tôi đột nhiên có thể lý giải vì sao lúc trước chị cự tuyệt hợp tác với tôi. Tôi đi lầm đường, tôi vốn dĩ là người tốt nên không thể giống họ được. Chị Việt, tôi muốn cứu Jojo, cũng muốn lấy công ty của Khang Thụy Lệ bằng thủ đoạn và danh nghĩa chính đáng, chị có thể giúp tôi không?"
"Tiểu Tiêu." Trà nóng bốc khói lên cao hun đỏ khuôn mặt của Quý Văn Việt. Cô đặt khuỷu tay trên bàn rồi dùng bàn tay nâng hàm dưới, trên mặt lộ vẻ giật mình nhưng cuối cùng vẫn giữ thái độ thoải mái. Cô vẫn luôn giữ dáng vẻ ôn hòa đó, cô sẽ không trách tội ai, song câu nói nào cũng như gai đâm, "Tôi không giúp cô không phải chỉ vì thủ đoạn ti tiện của cô mà còn vì cô căn bản không hiểu rõ Khang Thụy Lệ. Jojo sẽ không trở thành sự uy hiếp của bà ta, mặc dù Jojo sẽ ảnh hưởng ít nhiều nhưng không đến mức khiến bà ta trượt ngã. Khang Thụy Lệ có thể ổn định tại Thượng Hải là do may mắn có Trần Vãn Thăng hỗ trợ, cô cho rằng bà ta vì Phóng Tình nên mới thu mua lại công ty của Trần Vãn Thăng sao? Không phải vậy đâu, Tiểu Tiêu, thương nhân không có tình bạn, với loại dã tâm này, Khang Thụy Lệ và Trần Vãn Thăng thật sự có thể đánh ngã cô. Cô, Từ Giang Hoan và Tần Thất Tuyệt đều là sấm to mưa nhỏ, tôi không giúp cô cũng là bởi cô không phải là đối thủ của họ."
Kỳ thật chị ấy nói không sai, Tiêu Ái Nguyệt từ đầu đến cuối đều không hề dùng góc độ của Trần Vãn Thăng và Khang Thụy Lệ để nhìn nhận vấn đề, cô nghĩ quá phiến diện và quá đơn giản, "Vậy tôi không thể có dã tâm sao?"
"Vẫn là câu nói đó, thương nhân không có tình bạn." Quý Văn Việt cười một tiếng, sau đó phong tình vạn chủng lắc đầu, cô cắn môi dưới, thú vị nói, "Tiểu Tiêu, người có biết bao nhiêu gương mặt, nếu cô lấy tư cách là bạn bè tìm tôi hỗ trợ thì tôi sẽ lấy tư cách là bạn bè để đồng ý hoặc cự tuyệt. Nếu cô lấy diện mạo là thương nhân đi tìm tôi thì tôi sẽ chỉ lợi dụng cô thôi. Cô không thể trách Từ Giang Hoan vô tình, là do cô quá nặng tình thôi."
Tiêu Ái Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, "Vậy bây giờ tôi lấy danh nghĩ bạn bè để thỉnh cầu chị hỗ trợ, có được không? Thỉnh cầu chị giúp tôi từng bước thực hiện kế hoạch, mặc kệ một năm, hai năm hay mười năm, chị Việt, chị có thể giúp tôi được không?"
Tiêu Ái Nguyệt thuận cột trèo lên hoàn toàn chính xác và trưởng thành. Quý Văn Việt cười cười, "Nếu cô xem tôi là bạn, vậy tôi hỏi cô một vấn đề nhé."
Tiêu Ái Nguyệt vội vàng gật đầu, "Được."
"Vết thương trên mặt cô là do tìm tiểu tam nên mới bị đánh sao?"
Tiêu Ái Nguyệt, "...." Tại sao mọi người đều không thể nói lý vậy!
"A" đã nhìn ra Tiêu Ái Nguyệt quẫn bách, khoé miệng của Quý Văn Việt khẽ cong lên, vui vẻ trong mắt không lừa được người, "Tôi cũng thích nói đùa với bạn bè."
Trò đùa này có gì tốt đẹp mà cười? Tiêu Ái Nguyệt không phản bác được.
"Đúng rồi, cô cũng giúp tôi một chuyện đi." Quý Văn Việt bỗng nhiên đổi chủ đề, "An Cửu Cửu ở nhà đòi tuyệt thực, bà An đã đến tìm tôi và nhờ tôi khuyên nhủ bảo bối của bà ấy, tình tiết hệt như phim trên TV vậy, nhưng tôi không có thời gian, giao việc này cho cô nhé Tiểu Tiêu, còn nữa, ngày mai tôi sẽ giúp cô hẹn gặp Jojo, cô cũng không cần phải ra sức giấu diếm Phóng Tình, biết đâu em ấy đang chờ cô mở miệng trước cũng nên."
Một miếng bánh quế làm cô bị sặc, Tiêu Ái Nguyệt kém chút phun bánh ra ngoài.
Có... có khả năng sao?
***