Lòng ngực Hoa Sùng chấn động "Có ý gì?"
"Có người gửi một hoặc vài phần thông tin tình báo ra bên ngoài." Ánh mắt Liễu Chí Tần trở nên sắc bén: "Tôi không biết là ai, chỉ có thể xác định bên trong Trung đoàn có nội gián, và rất có thể cũng không chỉ có một người."
"Cậu cho tôi là tên nội gián kia?" Hoa Sùng thở gấp, lại không phải bởi vì bị nghi ngờ. Bí mật trong lòng khiến anh luôn sống trong cô đơn, dù có nổi tiếng đến mấy cũng không thể xóa nhòa nỗi cô đơn ấy, cuối cùng thì cũng có người thứ hai nói với anh rằng có nội gián trong đội và cái chết của An Trạch không hề đơn giản. Cảm giác này giống như một người đi dưới mưa tầm tã rất lâu, rất lâu, cuối cùng vẫn nhìn thấy một bóng người đang cầm ô.
"Tôi không biết." Liễu Chí Tần lắc đầu "Ban đầu ngay cả đồng đội của anh trai tôi cũng không biết, chỉ có thể từng bước từng bước điều tra. Mãi đến tận cuối năm ngoái, tôi mới có thông tin – Có khả năng anh và "Khâu Tái" có liên quan đến nhau."
Hoa Sùng như nghe được một chuyện hoang đường, cười "Tôi và "Khâu Tái" có liên quan? Mẹ kiếp! Tôi con mẹ nó là người duy nhất có liên quan đến "Khâu Tái", chính tôi là người đã cùng anh trai cậu đánh tan sào huyệt của "Khâu Tái"."
" "Khâu Tái" vẫn còn tồn tại." Liễu Chí Tần bình tĩnh nói.
Đồng tử Hoa Sùng thắt lại "Cái gì?"
"Khi anh trai tôi hy sinh, bề ngoài các anh đã quét sạch "Khâu Tái" nhưng vẫn có cá lọt lưới. Khó nói là bọn họ may mắn trốn thoát hay là được nội gián thả ra." Liễu Chí Tần gằn từng chữ một: " "Khâu Tái" cũng không bị tiêu diệt."
"Làm sao cậu biết?" Hoa Sùng khó có thể tiếp thu được "Cậu biết những tin tức này từ đâu?"
"Chớ quên, tôi từng là đội viên đội thông tin chiến tranh." Liễu Chí Tần thở dài "Cá lọt lưới của "Khâu Tái" hiện đang ở tỉnh Hàm. Anh biết không, từ khi tôi biết chuyện này, ý niệm đầu tiên trong đầu là – Anh chính là nội gián mà tôi tìm suốt 5 năm qua."
"Không phải tôi!" Đầu ngón tay Hoa Sùng run lên "Tôi cũng muốn biết ai là nội gián năm đó!"
Liễu Chí Tần tiến lên vài bước, dường như muốn đi đến bên cạnh Hoa Sùng nhưng lại không đến quá gần "Tổ trưởng Hoa, tôi..."
Mười ngón tay của Hoa Sùng dần dần siết chặt, nắm chặt thành một nắm đấm cứng rắn.
Bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, anh nhớ lại ký ức hồi còn ở trại huấn luyện năm đó. Học viện quân sự sơn trên mặt không rõ ràng, dường như mọi người đều giống nhau. "092" đứng thẳng như một cây thông cao lớn. Anh và một nhóm đồng đội ngồi xổm trên cao, những người khác thì cười toe toét nhìn đứa trẻ bên dưới, anh nhìn chằm chằm vào phía sau "092" không nói một lời thật lâu. Đột nhiên, "092" quay lại, nhìn thẳng vào anh với đôi mắt sáng ngời.
Ánh mắt cậu ấy chỉ thoáng qua lại giống như một cuộc đối đầu không tiếng động.
Lúc đó anh suy nghĩ, nếu "092" rửa sạch sơn dầu thì tốt rồi, nhận ra được khuôn mặt, ít nhất sau này nếu nhìn thấy ở nơi khác cũng có thể nhận ra.
Tuy nhiên, các học viện quân đội và cảnh sát được mời đến đều phải vẽ mặt bằng sơn dầu, đây là quy định.
Liễu Chí Tần đi tới phòng làm việc đối diện, Hoa Sùng do dự một chút, cũng vội vàng đi theo. Vừa nhìn không khỏi ngạc nhiên.
Đây sao lại là phòng làm việc được, rõ ràng là gian phòng máy tính.
Liễu Chí Tần chống tay chưa bị thương lên mép bàn, bàn tay bị thương gõ trên bàn phím. Đột nhiên, màn hình hiển thị lóe lên một đoạn mã.
Hoa Sùng nhìn không hiểu "Đây là?"
"Theo dõi luồng dữ liệu, nắm bắt thông tin, phân tích và xử lý nội dung..." Liễu Chí Tần quay đầu, mím môi nói "Tôi... đã theo dõi anh."
Mí mắt Hoa Sùng căng ra.
"Thực xin lỗi." Liễu Chí Tần cúi đầu.
Hoa Sùng nhìn chằm chằm vào những mật mã giống như kinh thánh đó – Để cho anh xem, anh hoàn toàn không hiểu. Một lúc sau, anh hỏi: "Với những chương trình này, bất kể tôi làm gì, cậu đều biết? Cậu đều có thể nhìn thấy?"
Liễu Chí Tần đầu tiên là lắc đầu, sau đó gật đầu "Chỉ có giới hạn về mạng và liên lạc."
Hoa Sùng cười tự giễu: "Tôi còn tưởng rằng cậu hack camera nhà tôi chứ."
Cổ Liễu Chí Tần thắt lại.
Hoa Sùng bắt được phản ứng nhỏ này "Thật sự bị xâm phạm?"
"Tôi chưa từng mở." Liễu Chí Tần có chút lúng túng, cứng rắn giải thích: "Tôi có quyền hạn nhưng chưa từng mở xem."
"Cậu đúng là tin tặc..." Hoa Sùng đột nhiên không biết nói gì cho phải.
Biết được Liễu Chí Tần không chút trở ngại nào mà dò xét tất cả việc riêng tư của anh, anh cũng không chút nóng giận hay đặc biệt lo lắng, như thể không có gì bất thường. Nhớ đến điều đó, anh cũng có thể lý giải được tâm tình của Liễu Chí Tần.
Bằng mọi giá cũng phải tìm ra được nội gián đang ẩn náu.
"Thật xin lỗi." Liễn Chí Tần một lần nữa áy náy nói.
Hoa Sùng kéo ghế tựa ngồi xuống, cảm thấy thật mệt mỏi, trong lòng cũng trống rỗng. Anh không biết nên nói cái gì, người đàn ông trước mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, vừa gần vừa xa, cảm xúc của anh dường như bị hai thế lực trái ngược kéo đến cực hạn, chỉ cần một giây sau sẽ tan vỡ.
Anh ngước mắt lên nhìn Liễu Chí Tần, Liễu Chí Tần cũng nhìn anh, hai mắt giao nhau, thăm dò, không ai rời mắt.
Hoa Sùng ho khan một tiếng, giọng điệu nhàn nhạt "Cậu nói cho tôi biết chuyện này rồi cho tôi xem "Gia tài" của cậu vì không còn nghi ngờ tôi nữa sao?"
"Tôi kỳ thực... Vẫn luôn không muốn tin anh và "Khâu Tài" có liên quan đến nhau, nhưng..." Liễu Chí Tần che trán, dừng một chút "Anh trai tôi mỗi lần nhắc đến anh đều dùng từ "Anh em"."
Hoa Sùng nhắm mắt lại, liền nghĩ đến bộ dạng An Trạch trước khi rời đi – Thân mang quân trang, tự tin giơ ngón tay cái lên.
Đương nhiên là anh em, là anh em chí lớn gặp nhau.
"Lúc vừa tới Lạc Thành, mọi thời gian tôi đều quan sát anh. Tôi cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà hoàn toàn buông bỏ đề phòng với anh." Liễu Chí Tần nói một lát liền dừng lại "Tổ trưởng Hoa."
"Hả?"
"Anh cũng điều tra chân tướng năm đó đúng không? Trong lòng anh vẫn luôn chôn chặt chuyện này đúng không?"
"Tôi..." Hoa Sùng mí mắt run run, hầu kết trượt lên trượt xuống mấy lần.
Thời gian như dừng lại, mọi thứ đều rơi vào bế tắc.
Một lúc lâu sau, có thể không bao lâu, Hoa Sùng nhẹ giọng nói: "Có người có thể chấp nhận chuyện bọn họ trở thành liệt sĩ nhưng luôn có người không thể chấp nhận được. An Trạch xem tôi như anh em, thì tôi sẽ trở thành anh em của cậu ấy. Nếu như 5 năm trước người hy sinh là tôi, chắc rằng cậu ấy cũng sẽ điều tra đến khi biết được chân tướng.""Cảm ơn." Liễu Chí Tần bỗng dưng nói.
Hoa Sùng ngẩng đầu lên "Nếu như không có vụ tai nạn xe hôm qua, có phải cậu sẽ tiếp tục che giấu không?"
Liễu Chí Tần không trực tiếp trả lời "Tối hôm qua tôi suy tư một đêm, không nghĩ sẽ che giấu nữa."
"Cậu tin tưởng tôi."
"Thật ra tôi mới là người phải hỏi anh."
Hoa Sùng trầm mặc.
"Anh ở ngoài sáng, tôi ở trong tối. Tôi biết tất cả mọi thứ về anh nhưng hiểu biết của anh về tôi chỉ giới hạn trong cuộc trò chuyện này." Liễu Chí Tần nói: "Anh tin tưởng tôi?"
Hoa Sùng chậm rãi nói: "Năm ấy khi tôi nghe An Trạch gọi cậu là "Dân Dân" với ngữ điệu kiêu ngạo như thế. Tôi không biết anh ấy tự hào về điều gì, nhưng bây giờ tôi biết rằng anh ấy tự hào vì cậu là em trai của anh ấy. Người thân duy nhất của cậu ấy, tôi có lý do gì mà không tin tưởng?"
Viền mắt Liễu Chí Tần nóng rực "Tổ trưởng Hoa..."
Hoa Sùng mỉm cười, đột nhiên có chút đau lòng.
Mình đã động lòng với Liễu Chí Tần, nhưng Liễu Chí Tần tiếp cận vì có một mục đích khác.
Tình cảm không nói nên lời này, e rằng không còn cơ hội nói ra nữa.
Anh dựa lưng vào ghế, ánh mắt có chút mệt mỏi "Cậu vì theo dõi tôi, lấy thông tin từ tôi mới thân cận như vậy?"
Liễu Chí Tần mím chặt môi, nhìn chằm chằm Hoa Sùng, rồi lắc đầu.
"Anh nói đúng một nửa."
"Hả"
"Nửa còn lại, bởi vì tôi kìm lòng không được."