Vây quét
18.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát phường Cầm Đài, Hoa Sùng và Liễu Chí Tần lập tức lái xe về cục cảnh sát thành phố.
“Chúng ta đã tìm được mối liên hệ giữa Lữ Khả và La Hành Thiện, động cơ phạm tội của hung thủ cũng đã rõ hơn: chắc chắn là vì báo thù cho Mãn Tiêu Thành. Nhưng tạm thời vẫn chưa thể xác định được hung thủ có phải là Mãn Quốc Tuấn hay không.” Hiện giờ đang kẹt xe hơi nghiêm trọng, Hoa Sùng sốt ruột vỗ vô-lăng, “Hung thủ khá cực đoan, còn có suy nghĩ khác người, chắc cú tên này không chỉ muốn giết mỗi Lữ Khả và La Hành Thiện thôi đâu. Hơn nữa, đối phương đã giết hai người trong hai đêm liền, tần suất gây án rất dày, bây giờ thể nào cũng đang nhắm tới mục tiêu mới.”
Trêи đùi Liễu Chí Tần đặt một cái laptop đang chạy cùng lúc ba chương trình, Hoa Dũng Quý không biết tình hình dạo này của Mãn Quốc Tuấn, đồn công an cũng chẳng tra được gì, để nâng cao hiệu suất làm việc, cậu đành tự ra tay. Nãy giờ Liễu Chí Tần vẫn luôn cúi đầu nghe Hoa Sùng nói: “Hung thủ toàn nhắm tới những người không cần chịu trách nhiệm cho cái chết của Mãn Tiểu Thanh.”
“Đúng vậy!” Xe cảnh sát chạy về trước với tốc độ rùa bò, Hoa Sùng nói: “Hung thủ nghĩ nếu Lữ Khả từ chối để Mãn Tiêu Thành đưa vào khu dân cư và La Hành Thiện không làm tốn mất mười phút kia, Mãn Tiêu Thành sẽ không gặp chuyện. Anh ta chết trong đau đớn, nhà đầu tư, ban quản lý, ngay cả công ty vật liệu cũng trả xong bồi thường tương ứng rồi, nhưng mấy người đẩy Mãn Tiêu Thành vào chỗ chết vẫn sống yên ổn, cảnh sát còn nghĩ đủ cách bảo vệ họ. Dựa vào đâu chứ? Chắc chắn hung thủ sẽ nghĩ sao bọn chúng không phải chịu trách nhiệm cho cái chết của Mãn Tiêu Thành? Chẳng cần chịu tội cả về pháp luật và đạo đức con người ư? Giết người đền mạng, bọn họ đáng chết!”
Liễu Chí Tần ngừng gõ bàn phím, xoay sang nhìn Hoa Sùng, dịu dàng nhắc nhở: “Khi lái xe đừng đắm chìm vào tâm lý của hung thủ.”
Lúc này Hoa Sùng mới nhận ra mình đang nắm rất chặt vô-lăng, khiến khớp xương ngón tay trở nên trắng bệch, trêи mu bàn tay còn hiện rõ gân xanh, vẻ mặt trông hơi dữ tợn.
Trước giờ đều vậy, chỉ cần bắt đầu phân tích tâm lý tội phạm là anh sẽ tự động nhập vào người nghi phạm.
Nhưng chưa từng có ai nhắc nhở anh, ít nhất là nhắc nhở kiểu ép buộc như Liễu Chí Tần.
Thật ra trước đây Liễu Chí Tần cũng từng đưa ra ý kiến giống vậy rồi, chẳng qua cậu chưa bao giờ dùng giọng điệu ra lệnh, chỉ bảo “muốn” hay “không muốn” thế nào thôi.
Nhưng lời nói ban nãy nghe như Liễu Chí Tần đang nói với anh là “không cho phép” vậy.
Trong đầu Hoa Sùng xẹt qua một dòng điện nhỏ, anh tạm thời buông vụ án xuống, chạy loanh quanh theo dòng xe cộ phía trước, tự hỏi: Vừa rồi mình mới bị ra lệnh sao? Bị yêu cầu sao? Bị quản thúc sao?
Nghĩ đến đây thì lập tức liếc sang phải.
Liễu Chí Tần nhìn thẳng mắt anh: “Sao thế?”
“Không có gì.” Hoa Sùng lắc đầu, nhìn về trước, tay phải rảnh rỗi giả vờ sờ cằm.
Liễu Chí Tần không quay đầu đi, vẫn dán mắt vào mặt anh.
Anh cảm thấy má phải của mình giống như bị lửa đốt cho nóng bừng.
Đang định duỗi tay xoay mặt Liễu Chí Tần qua chỗ khác, tiện thể nói thêm một câu “Lo làm chuyện của em đi, nhìn máy tính ấy, đừng nhìn anh”, thì nghe Liễu Chí Tần nói: “Tổ trưởng Hoa, có ai từng ngồi ghế phụ nói với anh là động tác này của anh rất đẹp trai không?”
Hoa Sùng vẫn đang sờ cằm, nhưng tư thế sờ trông hơi cứng đờ.
“Đúng, chính là nó.” Liễu Chí Tần cười, “Là động tác vừa suy nghĩ, vừa vô thức sờ cằm trong lúc lái xe này.”
Hoa Sùng vội vàng bỏ tay xuống, khóe môi chợt cong lên, nụ cười dần xuất hiện theo đuôi mắt hơi rủ xuống, như có tia sáng lướt qua vậy, nhưng vẫn giả vờ nói: “Đẹp gì mà đẹp? Lái xe sờ cằm là vi phạm luật giao thông, còn đẹp nữa không?”
“Luật giao thông nào quy định lúc lái xe không được sờ cằm?” Liễu Chí Tần nghiêng người qua, ghé sát người anh hơn.
Thế mà Hoa Sùng lại bị hỏi khó.
Lúc ở trong đội đặc nhiệm anh đã từng lái chiến xa, cũng từng lái xe quân sự dũng mãnh khi ở Tây Bắc, kỹ thuật lái của anh rất điêu luyện, cũng biết được một ít luật giao thông thông thường, nhưng anh thật sự không biết có được sờ cằm khi lái xe hay không.
“Lái xe sờ cằm bị xếp vào hành vi mất tập trung, có thể gây ra tai nạn.” Liễu Chí Tần nói nhỏ: “Nếu bị phát hiện, sẽ phải nộp phạt 200 tệ và bị trừ 4 điểm.”
Hoa Sùng chậc chậc hai tiếng: “Anh tin em mới lạ đó, bịa tiếp đi.”
“Lái xe không thể sờ cằm.” Liễu Chí Tần vừa nói vừa giơ tay phải ra, thừa dịp tình hình giao thông đang ổn định mà nhanh chóng chà lên cằm Hoa Sùng vài cái.
Hoa Sùng: “…”
“Nhưng lúc tài xế muốn sờ, người ngồi ghế phụ có thể giúp tài xế sờ.” Liễu Chí Tần nói.
Hoa Sùng đứng hình trong nháy mắt, trái cổ lăn lên lăn xuống một vòng, sau đó anh nhấc tay phải lên, bóp lấy gáy Liễu Chí Tần, vội vàng lấy lại khí thế, “Quấy rầy tài xế lái xe, trừ 12 điểm, phạt 600 tệ, học lại!”
Liễu Chí Tần giả vờ kinh ngạc, “Đây là quy định giao thông nào?”
“Quy định giao thông của anh.” Hoa Sùng rút tay về, không cho Liễu Chí Tần cơ hội phản bác, nghiêm mặt nói: ” Đừng quậy nữa anh tiểu Liễu, thời gian cấp bách, chúng ta nói tới chỗ nào rồi?”
Liễu Chí Tần kéo cửa sổ xe xuống một nửa, câu híp mắt trong gió lạnh, qua chừng mười giây sau mới nói: “Lúc nãy chúng ta đang phân tích động cơ và mục tiêu kế tiếp của hung thủ.”
Mặt Hoa Sùng hơi sa sầm: “Hung thủ đã đưa cho chúng ta một vấn đề khó.”
“Ừ”. Liễu Chí Tần gật đầu, do thấy lạnh nên đóng cửa sổ xe lại, “Lữ Khả và La Hành Thiện bị giết, chúng ta đã phải đào vấn đề ra từ đáp án, lúc này mới biết rõ động cơ của hung thủ. Hung thủ có suy nghĩ rất cực đoan và khác người. Bây giờ rất khó đoán được mục tiêu kế tiếp của người này. Đúng là đối phương có lý do hận Lữ Khả và La Hành Thiện, nhưng lý do này lại cực kỳ vô lý, khiến phạm vi điều tra trở nên vô cùng rộng. Nếu dựa theo logic của hung thủ, thì có rất nhiều người gây ra cái chết cho Mãn Tiêu Thành! Lữ Khả nhận lòng tốt và La Hành Thiện làm lỡ thời gian của Mãn Tiêu Thành đều khiến anh ta chết. Trước đó, Mãn Tiêu Thành còn chở một người khách đến bệnh viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em, nhờ vậy mới bắt được yêu cầu đón xe của Lữ Khả, không phải người khách này cũng đáng chết sao? Tất nhiên là đáng chết, nếu không chở đối phương tới bệnh viện, Mãn Tiêu Thành sẽ không gặp Lữ Khả. Suy xét xa hơn, trêи xe Mãn Tiêu Thành có một chiếc dù, nếu không có cái dù đó, Mãn Tiêu Thành sẽ không đưa Lữ Khả về nhà, đồng nghĩa sẽ không phải chết, cái người đưa dù ấy có đáng chết hay không? Có chứ. Còn nữa, Lữ Khả đã từng khai với Hoa Dũng Quý rằng tối đó cô ta đón taxi thay vì bắt xe buýt là do mới gặp phải một bệnh nhân khó tính khiến cả người mệt mỏi, có phải bệnh nhân này cũng đáng chết? Theo suy nghĩ của hung thủ là có.”
“Đây chính là quy luật hố đen, mỗi một lý do trong đó đều là ngụy biện.” Hoa Sùng nói: “Nhưng trong mắt người liên quan, tất cả đều là “lý do chính đáng". Càng nghĩ sẽ càng lún sâu và càng dễ bị thuyết phục hơn. Hung thủ cho rằng những gì mình đang làm đều hợp lý hết, đối phương đã bị chính mình thuyết phục hoàn toàn, hơn nữa kɧօáϊ cảm trả thù khi giết người đã thúc đẩy hung thủ gây án tiếp. Chỉ cần là người có dính líu chút xíu đến Mãn Tiêu Thành cũng trở thành cái cớ để hung thủ ra tay.”
Liễu Chí Tần cong ngón trỏ gõ lên trán: “Phải nhanh chóng tìm ra Mãn Quốc Tuấn, cho dù ông ta có phải hung thủ hay không.”
“Mãn Quốc Tuấn là nhân vật then chốt. Mãn Tiêu Thành không kết hôn, mẹ anh ta là Hướng Vân Phương đã chết. Mãn Quốc Tuấn là người có động cơ gây án nhất.” Hoa Sùng rẽ sang hướng khác khi gặp đèn giao thông, “Dù ông ta không phải hung thủ, chỉ cần tìm được người vẫn có thể tra được một ít manh mối quan trọng.”
…
Sau khi trở về cục thành phố, Hoa Sùng lập tức triệu tập thành viên của tổ trọng án và bộ phận pháp y đến phòng họp, kể tóm tắt về những gì họ điều tra được ở “Hoa Viên Kim Lan” và đồn cảnh sát phường Cầm Đài.
Trương Mậu nghe xong thì líu lưỡi nói không nên lời: “Chuyện này… chuyện này… Nếu động cơ là vì báo thù cho Mãn Tiêu Thành, thì hung thủ biến thái thật đó? Tên đó bị điên hả? Nếu đã biết rõ ai phải chịu trách nhiệm cho vụ này, vậy sao không đến tìm nhà đầu tư đi? Hay ban quản lý ấy? Giết Lữ Khả và La Hành Thiện để làm gì? Trong cơn mưa đêm, tấm kính vốn đã có vấn đề từ trước rơi xuống đè chết người qua đường, đây chính là tai nạn do thiên tai và con người điển hình mà! Tạm thời cứ bỏ thiên tai qua một bên đã, rõ ràng họa từ con người là do ba bên tạo thành, liên quan gì đến Lữ Khả và La Hành Thiện? Bọn họ đâu có làm gì sai, tuy La Hành Thiện hơi cứng rắn một chút, nhưng anh ta chỉ làm đúng theo quy định thôi. Hung thủ có lý do gì giết bọn họ chứ?”
“Đối với một kẻ giết người hàng loạt, chỉ cần có "lý do" thuyết phục mình là được, không cần người khác phải hiểu.” Hoa Sùng nhìn lướt một vòng phòng họp, bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, “Nhưng chúng ta phải cố gắng hiểu được cái "lý do" đó. Bởi nếu không đứng ở góc độ suy nghĩ của hung thủ, chúng ta sẽ không đoán được mục tiêu tiếp theo của đối phương là ai, cũng không thể ngăn cản kịp thời trước khi tên đó ra tay lần nữa, như vậy sẽ lại có thêm nạn nhân khác. Hiện tại tôi gọi mọi người tới đây, chính là muốn nghe mọi người phân tích thử tâm lý của hung thủ. Trương Mậu nói không sai, hung thủ chính là một kẻ biến thái, là một tên điên. Sao hung thủ lại nhắm vào Lữ Khả và La Hành Thiện? Là vì đối phương nghĩ hai người đó có liên quan tới cái chết của Mãn Tiêu Thành, nhưng lại không bị trừng phạt. Nhưng sao hung thủ không tìm những người thật sự dính dáng đến vụ này? Thứ nhất là do bọn họ đã bồi thường rồi, thứ hai là do tạm thời hung thủ không thể làm gì được bọn họ.”
Từ Kham nhíu mày: “Rất khó phân tích việc này, hung thủ biết rõ người và việc liên quan đến Mãn Tiêu Thành hơn chúng ta, sau năm năm đối phương mới tiến hành trả thù, có khi hung thủ đã dùng khoảng thời gian đó để xác định mục tiêu, khả năng cao là chúng ta chỉ có thể "đuổi theo" đối phương thôi.”
Hoa Sùng đặt bút xuống một cái "bộp": ” Vậy chúng ta hãy bắt đầu điều tra từ công ty taxi mà Mãn Tiêu Thành từng làm việc trước đó đi.”
“Công ty taxi?” Trương Mậu hỏi: “Tổ trưởng Hoa, sao anh lại xác định mục tiêu tiếp theo của hung thủ là nhân viên công ty taxi?”
“Anh không chắc.” Hoa Sùng lắc đầu, “Rõ ràng rất khó xác định được mục tiêu tiếp theo của hung thủ, tính ngẫu nhiên quá cao, nhưng với một người bình thường có cuộc sống luôn vây quanh gia đình và công việc thì ngoại trừ người nhà, chỉ còn đồng nghiệp là thường xuyên gặp Mãn Tiêu Thành…”
Nói tới đây, Hoa Sùng bỗng ngừng lại, vừa day trán vừa sửa lời: “Không đúng, còn có bệnh viện. Phải điều tra kỹ bệnh viện số bốn mà Hướng Vân Phương từng nằm điều trị. Theo tôi đoán, hiện giờ có lẽ hung thủ đang nhắm tới đồng nghiệp trước đây của Mãn Tiêu Thành hoặc nhân viên y tế đã gặp anh ta ở bệnh viện số bốn. Dựa vào logic của hung thủ, mỗi một hành động nhỏ của đám người này cũng có thể khiến Mãn Tiêu Thành xuất hiện bên dưới đại sảnh bằng kính ở "Hoa Viên Kim Lan".”
“Hiệu ứng cánh bướm?” Từ Kham nói.
“Không.” Hoa Sùng lắc đầu, “Là lý luận vặn vẹo của kẻ sát nhân.”
“Vậy Mãn Quốc Tuấn thì sao?” Từ Kham hỏi tiếp: “Cách chúng ta điều tra hiện giờ chẳng khác gì mò kim đáy biển, nếu có thể tìm được Mãn Quốc Tuấn…”
Còn chưa kịp nói hết câu, cửa phòng họp đã bị đẩy ra.
Liễu Chí Tần nhanh chân bước vào, cúi xuống ghé vào tai Hoa Sùng nói: “Đã tìm thấy Mãn Quốc Tuấn, ông ta chưa rời khỏi Lạc Thành, hiện đang sống trong một viện dưỡng lão.”
…
Mãn Quốc Tuấn năm nay mới 62 tuổi, nhưng đã sống trong một viện dưỡng lão cao cấp nằm ở khu Minh Lạc từ hai năm trước.
Viện dưỡng lão được xây cạnh hồ, xung quanh trồng rất nhiều cây xanh y như khu du lịch sinh thái, còn được trang bị các thiết bị tối tân nhất, chi phí sinh hoạt cũng cao ngất ngưỡng, mấy người già có thể sống trong này đều là dân nhà giàu.
Lâu lắm rồi Mãn Quốc Tuấn chưa làm một công việc gì tử tế. Lúc còn ở trấn Ôn Minh, ông ta từng trông tiệm game, bida và rạp chiếu phim. Sau này đến Lạc Thành, ông ta đi làm thuê cho nhà hàng, tiền lương không đáng kể, coi như chỉ đủ sống, chứ đừng mơ có thể ở trong một viện dưỡng lão xa hoa thế này.
Nhưng sau khi đứa con trai duy nhất là Mãn Tiêu Thành chết thảm do bị vật rơi từ trêи cao xuống đè trúng, Mãn Quốc Tuấn đã nhận được một khoản tiền bồi thường kếch xù từ khu dân cư, hơn nữa bên đó còn đồng ý chi trả toàn bộ chi phí trị liệu và thuê hộ lý cho vợ ông ta là Hương Vân Phương. Chỉ trong một đêm mà Mãn Quốc Tuấn có thể hưởng thụ cuộc sống thoải mái của giới tư bản.
“Viện dưỡng lão rất chú trọng việc bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng, nơi này chính là thiên đường đối với mấy người già giàu có kia.” Liễu Chí Tần hỏi thăm nhân viên trực quầy lễ tân ở viện dưỡng lão xong thì quay qua nói với Hoa Sùng: “Em vừa tra được Mãn Quốc Tuấn đã chuyển vào đây từ năm ngoái, cũng chính là năm mà Hướng Vân Phương qua đời. Hèn gì Hoa Dũng Quý không biết ông ta đi đâu, còn nghĩ đối phương quay về trấn Ôn Minh rồi.”
“Ông ta sống thoải mái ghê.” Rời khỏi quầy lễ tân, Hoa Sùng mở cửa xe cảnh sát ra, “Sau khi Mãn Tiêu Thành chết, Mãn Quốc Tuấn chưa từng bỏ đồng nào để chữa bệnh cho Hướng Vân Phương, bây giờ còn trộm tiền cúng viếng của vợ và tiền bồi thường của con trai đến chỗ này “an hưởng tuổi già”. Lên xe, chúng ta đi gặp ông ta nào.”
Từ chỗ tiếp tân, xe cảnh sát lái dọc theo con đường nhỏ xuyên qua rừng cây yên tĩnh, sau mười phút thì dừng trước một căn biệt thự nhỏ màu trắng kiểu phương Tây.
Trong vườn hoa trước biệt thự, có một ông già tóc hoa râm đang cầm bình tưới nước, tưới cho hoa cỏ xung quanh, nghe thấy tiếng xe, ông ta lập tức nhìn ra con đường nhỏ ngoài vườn.
Đây chính là Mãn Quốc Tuấn.
Sắc mặt ông ta trông tốt hơn trong ảnh nhiều, áo quần nhìn cũng hơi đắt tiền, có vẻ sống khá thoải mái.
Hoa Sùng xuống xe, vốn định nói chuyện với Mãn Quốc Tuấn ở đây luôn, nhưng nhìn dáng vẻ nhàn hạ của đối phương, bỗng nhiên đổi ý, "mời" ông ta đến phòng thẩm vấn của cục thành phố.
Mãn Quốc Tuấn vô cùng mờ mịt, đôi mắt mê man dáo dác ngó khắp nơi, dáng vẻ cực kỳ lo lắng: “Mấy người có ý gì? Sao lại bắt một ông già như tôi chứ?”
Liễu Chí Tần đang cử người đi lấy băng giám sát từ camera của viện dưỡng lão và khu vực xung quanh đây, Hoa Sùng bỏ qua vấn đề kiểu "lúc án mạng xảy ra ông ở đâu?" mà hỏi: “Ông biết vụ Lữ Khả và La Hành Thiện bị giết chưa?”
Nghe vậy, dường như Mãn Quốc Tuấn càng hoang mang hơn, môi mấp máy mấy lần, mới hỏi: “Việc này dính dáng gì tới tôi?”
Hoa Sùng hỏi rõ hơn: “Ông còn nhớ hai người đó không?”
Mãn Quốc Tuấn lắc đâu: “Tôi không biết họ.”
Hoa Sùng móc ra hai tấm hình, đẩy tới trước mặt Mãn Quốc Tuấn: “Năm năm trước, lúc Mãn Tiêu Thành xảy ra chuyện, hai người bọn họ, một người đang sống ở "Hoa viên Kim Lan", người còn lại thì làm bảo vệ ở đó. Ông có nhớ không?”
Mãn Quốc Tuấn nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu, rồi lẩm bẩm nói: “Ra là bọn họ…”
“Ông gặp bọn họ rồi?” Hoa Sùng nói chậm lại, “Gặp ở đâu? Đồn cảnh sát hay "Hoa viên Kim Lan"?”
Mãn Quốc Tuấn dè dặt ngẩng đầu, chỉ vào bức hình Lữ Khả: “Con trai tôi bị tấm kính đè trúng là do đưa cô ta về nhà.”
“Ai nói cho ông biết?”
“Tôi nghe thấy ở đồn cảnh sát.” Ngón tay Mãn Quốc Tuấn run lên, “Cô ta… Chính cô ta tự nói.”
“Ông hận cô ta không?” Hoa Sùng hỏi: “Nếu ông biết Mãn Tiêu Thành vì đưa cô ta về nhà mới xảy ra chuyện, chắc ông cũng biết trước khi bọn họ tiến vào khu dân cư đã bị bảo vệ là La Hành Thiện ngăn cản hơn mười phút.”
Mãn Quốc Tuấn gật đầu từ từ, không biết là vô tình hay cố ý mà bỏ qua câu hỏi phía trước, nhỏ giọng nói: “Tôi biết, tôi đều biết.”
Hoa Sùng nhìn vào mắt ông ta, lặp lại: “Vậy ông hận bọn họ không?”
Nếp nhăn trêи mặt Mãn Quốc Tuấn giần giật: “Sao tôi phải hận bọn họ chứ?”
Hoa Sùng dựa theo lý luận của hung thủ mà nói: “Bởi vì hành động của bọn họ đã gián tiếp hại chết con trai ông là Mãn Tiêu Thành.”
Mãn Quốc Tuấn bối rối ra mặt, sau nửa phút mới nói: “Nhưng việc tấm kính đó rơi xuống đâu phải lỗi của bọn họ. Tấm kính ấy nằm ở khu vực công cộng, hơn nữa, hơn nữa,…”
“Hơn nữa ông còn nhận được một khoản tiền bồi thường.” Hoa Sùng nói hộ ông ta: “Nên ông nghĩ chuyện này đã được giải quyết xong?”
Trông Mãn Quốc Tuấn hơi xấu hổ lúng túng, ông ta buông mí mắt, ánh mắt dáo dác ngó xuống dưới, “Người đã đi rồi, ngoại trừ lấy chút tiền bồi thường này, tôi còn có thể làm gì khác chứ? Nếu tôi hận Lữ Khả hay người bảo vệ kia thì Tiêu Thành sẽ sống lại sao? Nó đã chết rồi.”
Hoa Sùng dựa lưng vào ghế, khoanh tay lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm Mãn Quốc Tuấn, trong lòng cảm thấy hơi nghi ngờ.
Phản ứng của Mãn Quốc Tuấn hơi khác với suy đoán của anh, nhưng “cái khác” này không rõ ràng, trong phút chốc anh cũng không biết khác chỗ nào.
“Mấy người bắt tôi tới đây là vì nghi tôi giết hai người kia à?” Mãn Quốc Tuấn nhếch môi, nặn ra một nụ cười khó coi, lắc đầu nói: “Tôi già rồi, dù có hận đi nữa cũng không đủ khả năng giết người đâu.”
Nếu nói về khả năng giết người thì Mãn Quốc Tuấn không thiếu, điều này không có gì để nghi ngờ cả. Hoa Sùng chỉ để ý đến việc hình như ông ta không có mong muốn trả thù mãnh liệt.
Ngoại trừ ông ta, còn ai có thể điên cuồng giết người vì Mãn Tiêu Thành chứ?
Hoa Sùng cảm thấy trước mắt là một mảnh sương mù dày đặc, thổi tan được một tầng, lại hiện ra tầng khác, tầng tầng lớp lớp sương mù bao vây lấy chân tướng.
Chỉ cần kiên trì chắc chắn sẽ tìm ra sự thật, nhưng không thể kéo dài thời gian phá vụ này được.
Hoa Sùng nhanh chóng đổi hướng suy nghĩ, hỏi tiếp: “Trước đây gia đình ông sống ở thị trấn Ôn Minh, nhưng do vợ ông là Hướng Vân Phương mắc bệnh nặng, nên mới phải chuyển tới Lạc Thành để trị bệnh cho bà ấy, đúng không?”
Mãn Quốc Tuấn giơ tay xoa trán, không dám nhìn Hoa Sùng ở phía đối diện: “Coi như thế đi.”
“Coi như thế? Còn có lý do nào khác sao?”
“Chúng tôi..” Dường như Mãn Quốc Tuấn không muốn nhắc lại chuyện đã qua, ngọ nguậy trêи ghế một hồi mới chợt nhớ ra chỗ này là cục cảnh sát thành phố, đành mở miệng trả lời: “Sớm muộn gì chúng tôi cũng phải rời khỏi thị trấn Ôn Minh.”
Hoa Sùng có dự cảm việc này dính dáng tới Mãn Tiêu Thành: “Tại sao?”
Mãn Quốc Tuấn không ngừng gãi sau đầu và gáy: “Tiêu Thành muốn lên thành phố kiếm việc làm, nó nói ở thành phố có nhiều cơ hội hơn, cũng công bằng hơn.”
Chuyện thanh niên ở thị trấn nhỏ thường muốn lên thành phố sống rất bình thường, nhưng nguyên nhân gì khiến Mãn Quốc Tuấn khó mở miệng nói ra?
Hoa Sùng bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ, thử hỏi: “Đúng là thành phố lớn có nhiều không gian phát triển hơn thị trấn Ôn Minh. Nhưng có vẻ ông không thích Mãn Tiêu Thành lên thành phố thì phải?”
Mãn Quốc Tuấn vội vàng lắc đầu: “Sao tôi lại không thích chứ, nó lớn rồi, tôi đâu thể ép nó làm gì được?”
“Nhưng hồi nãy ông vừa lộ ra vẻ mặt "không thích".” Hoa Sùng nói chầm chậm.
Mãn Quốc Tuấn la lên: “Không… Không phải đâu!”
“Trước khi cả nhà ông đến Lạc Thành, đã xảy ra chuyện gì đó.” Hoa Sùng nói: “Bởi vì chuyện này, nên gia đình ông mới phải rời thị trấn Ôn Minh?”
Phòng thẩm vấn chợt im ắng hẳn, Mãn Quốc Tuấn cúi đầu, mắt láo liên, ngón tay của Hoa Sùng gõ từng nhịp “tích tích” xuống mép bàn, nghe giống như tiếng kim đồng hồ chạy.
Mãn Quốc Tuấn hít sâu một hơi rồi nói: “Tiêu Thành từng học đại học, nó học trường sư phạm. Tốt nghiệp xong thì dạy môn toán trong trấn.”
Hoa Sùng nhìn ông ta chăm chú: “Giáo viên toán học? Thế sao lại nghỉ việc đi lái xe taxi?”
Trình độ học vấn của tài xế taxi thường không cao, đây chính là tình trạng khách quan hiện nay của nghề này, mặc dù vẫn có một vài trường hợp đặc biệt. Nhưng trường hợp đặc biệt sẽ đi đôi với nguyên nhân đặc biệt. Mấy chuyện như công nhân bị sa thải nỗ lực kiếm việc mới, sau khi thi đậu bằng lái thì trở thành tài xế hay quản lý cấp cao của một công ty vứt bỏ công việc mà người khác ao ước để chuyển qua làm tài xế taxi đều không có gì mới lạ. Lương của giáo viên có thể không bằng lương của quản lý, nhưng giáo viên có địa vị xã hội rất cao. Vậy tại sao tự dưng một người có học thức, còn từng làm giáo viên lại bỏ việc để chạy taxi?
“Làm giáo viên cực lắm, nhất là giáo viên cấp hai.” Tất nhiên lý do mà Mãn Quốc Tuấn đưa ra không thuyết phục tí nào, chính ông ta cũng biết điều này, nên chẳng dám ngẩng đầu lên.
Hoa Sùng ghi nhớ điểm đáng ngờ này vào đầu: “Ông sống ở Lạc Thành mấy năm rồi?”
“Bảy năm.” Lần này Mãn Quốc Tuấn trả lời rất thẳng thắn.
“Nói cách khác, Mãn Tiêu Thành đã lái xe taxi được hai năm.”
“Không, lúc mới tới Lạc Thành, nó từng làm việc cho một công ty. Sau đó mới chuyển qua làm tài xế taxi.”
Hoa Sùng hỏi: “Công ty nào?”
“Tôi không biết.” Giọng Mãn Quốc Tuấn rất gượng gạo, “Nó chưa bao giờ nói kể chuyện công việc cho tôi nghe.”
“Theo như ông nói thì quan hệ giữa hai người cũng không thân mấy?”
Mãn Quốc Tuấn mới nghiêng người về trước một chút đã vội rụt trở về, lông mày hết nhíu lại dãn ra, như thể không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào.
Hoa Sùng vừa nhìn thấy mỗi chuỗi động tác mờ ám của ông ta đã có thể giải thích được ngay: Đầu tiên ông ta phủ nhận, sau đó lại nghĩ không nên phủ nhận.
Tại sao lại có phản ứng mâu thuẫn như vậy? Hoa Sùng híp mắt nghiêm túc suy nghĩ.
“Nó thân với mẹ hơn.” Mãn Quốc Tuấn nói: “Chẳng phải con trai thường gần gũi với mẹ hơn sao?”
Bỗng nhiên trong tai nghe truyền tới tiếng động "sàn sạt", Hoa Sùng đứng lên, đi tới cửa, nhỏ giọng hỏi: “Có phát hiện mới à?”
“Lúc Lữ Khả và La Hành Thiện bị giết, Mãn Quốc Tuấn không ở trong viện dưỡng lão.” Liễu Chí Tần nói: “Tháng trước, video giám sát quay được sáu lần Mãn Quốc Tuấn rời khỏi viện dưỡng lão, cả đêm không về, sang sớm hôm sau mới trở lại.”
“Cả đêm không về?”
“Ừ! Cả đêm không về!” Liễu Chí Tần do dự một lát rồi nói tiếp: “Thật ra em hơi bất ngờ. Trước khi xem video giám sát, em vẫn cảm thấy, mặc dù Mãn Quốc Tuấn có động cơ gây án, nhưng vẫn khác xa với hình dung của chúng ta về hung thủ, ông ta không giống như kiểu người sẽ báo thù cho con trai. Nhưng hình ảnh trong video giám sát đã thay đổi suy nghĩ của em, sao một ông già cô đơn lại ra ngoài cả đêm không về. Chuyện này không thể giải thích được.”
Hoa Sùng quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Mãn Quốc Tuấn.
Trong giây phút đó, anh chợt có cảm giác mình vừa bắt được cái gì đó.
Mãn Quốc Tuấn vội vàng dời mắt đi, rụt vai lại, vừa ra vẻ phớt lờ vừa lo lắng.
Hứa Xung trở lại chỗ ngồi, giọng nói dần lạnh hơn: “Một mình ông rời khỏi viện dưỡng lão để đi đâu?”
“Hả?” Dường như Mãn Quốc Tuấn không hiểu gì cả, “Đi đâu là sao?”
Hoa Sùng tháo tai nghe ra, vứt xuống bàn: “Đừng vòng vo nữa. Ông sống ở viện dưỡng lão hai năm rồi, chắc cũng biết hệ thống camera ở đó rất hoàn thiện đúng không? Tháng trước, có mấy lần ông đi cả đêm không về, lý do là gì?”
Lúc này Mãn Quốc Tuấn mới thay đổi vẻ mặt.
“Khuya hôm kia và hôm qua, ông đã đi đâu?”
Mãn Quốc Tuấn im lặng không nói.
Hoa Sùng nói: “Ông đi báo thù cho Mãn Tiêu Thành đúng không?”
“Không phải.” Những nếp nhăn trêи mặt Mãn Quốc Tuấn bắt đầu run rẩy, đến cả giọng nói cũng run theo: “Tôi chỉ ra ngoài đi dạo một lúc thôi.”
“Ra ngoài đi dạo một lúc chính là đi cả đêm hả? Ông vừa nói mình chỉ là một ông già lớn tuổi, không có khả năng giết người, nhưng lại có năng lực "đi dạo" cả đêm sao?”
Mãn Quốc Tuấn nói: “Tôi không giết người. Tôi đã nhận đủ tiền bồi thường rồi, cuộc sống hiện giờ cũng rất ổn, sao phải giết người chứ! Mấy người đừng vu oan cho người tốt nữa!”
…
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Hoa Sùng chạy tới đội điều tra kỹ thuật ngay: “Cho anh xem video giám sát đi!”
Liễu Chí Tần nhích ra một bước: “Tình hình bây giờ là Mãn Quốc Tuấn có cả thời gian và động cơ gây án, nhưng vẫn chưa tìm được camera công cộng nào ghi hình ông ta hết.
Hoa Sùng tua nhanh video, vừa xem vừa dặn dò: “Mãn Quốc Tuấn đã khai ra một việc, trước khi tới Lạc Thành, Mãn Tiêu Thành từng làm thầy giáo dạy toán ở một trường cấp hai trong thị trấn Ôn Minh. Ông ta không chịu nói tại sao Mãn Tiêu Thành lại từ chức, đi điều tra thử đi, anh nghi hồi còn ở thị trấn Ôn Minh, Mãn Tiêu Thành đã xảy ra chuyện gì đó. Còn nữa, anh ta từng làm việc cho một công ty ở Lạc Thành, cũng tra xem đó là công ty nào.”
Anh nói rất nhanh, khiến các thành viên của đội điều tra kỹ thuật ở bên cạnh nghe không kịp, chỉ có Liễu Chí Tần gật đầu nói: “Em làm ngay đây.”
Lúc này, ngoài hành lang vang lên một loạt tiếng bước chân, Trương Mậu gõ "rầm" lên cửa: “Tổ trưởng Hoa, nhóm anh Niên vừa nhận được tin từ hãng xe taxi Khung Vũ, họ bảo có người tên Phong Học Dân, hôm qua vừa gây ra tai nạn, hôm nay đáng lẽ phải đến công ty báo danh, nhưng mãi không liên lạc được, họ nghi ông ta đã mất tích!”