Sở Kiểu ngẩn người, hừ cười một tiếng, "Làm sao tôi có thể giống nó. Nó đã chết thảm, sau còn phải bị cư dân mạng lột da, mỗi một tội ác nó gây ra trên mạng đều sẽ bị vạch trần, bị phỉ nhổ. Người khác sẽ nói "Ôi thằng này đáng chết", còn sẽ nói "biết người này vì sao chết không? Hắn đặt điều người khác, vu hãm người khác, châm ngòi bạo lực internet bạo lực, chúng ta sau này không thể làm giống như hắn". Côn tôi thì sao? Sau khi tôi chết, người ta sẽ chỉ vào tên tôi, nói tôi là anh hùng, hy sinh vì nghĩa. Tên tôi sẽ được mọi người nhớ kỹ, nói không chừng sau này các bà mẹ còn dùng tên tôi đi hù dọa trẻ con, "Đừng làm chuyện xấu nha, nếu không Sở Kiểu buổi tối sẽ tìm đến con". Tôi là "tay súng" của người khác, thay người khác viết nên những câu chuyện, cả đời tôi kỳ vọng nhất chính là bút danh và tên thật của tôi sẽ được người đời nhớ kỹ. Phương thức này đã thực hiện nguyện vọng, tôi chết cũng không tiếc."
Hoa Sùng không nói gì, tâm lý méo mó dị dạng anh đã thấy nhiều, cũng không trách, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn cảm thấy phẫn nộ khó có thể trấn áp được.
Thẩm Tầm không ôm hy vọng hỏi: "Anh dùng phương thức gì liên hệ với người đăng bài?"
"Tôi nói rồi, các người không bắt được cậu ta đâu." Sở Kiểu nói: "Đừng hỏi vòng vo nữa, chính tôi cũng không biết cậu ta là ai."
Liễu Chí Tần nhốt mình trong văn phòng, im lặng truy tìm dấu vết người post bài trên diễn đàn. Các đoạn mã dài chạy liên tục trên máy tính, chương trình tự viết đang vận hành, tiếng gõ bàn phím vang lên dày đặc như mưa.
Nhưng tên hacker này quá giảo hoạt, cậu ta đã bố trí cả một ma trận chặn lại để nhanh chóng thoát đi, một dấu vết nhỏ nhất cũng không sót lại.
Đây quả thật là một hacker quá giỏi, toàn bộ tường lửa dựng lên đều không thể xuyên thủng.
Một tiếp "beep" bén nhọn vang lên, Liễu Chí Tần tức giận đập tay thật mạnh lên bàn phím, chương trình cậu lập trình để theo dõi đã bị dính mã độc, không thể tiếp tục đuổi theo.
Hoa Sùng đẩy cửa văn phòng, vừa lúc nhìn thấy cảnh này.
Anh bước vào, nhẹ đóng cửa lại, đến ngồi xuống bên cạnh Liễu Chí Tần. Hoa Sùng không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu.
Vài phút sau, Liễu Chí Tần thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi, "Xin lỗi, tôi không tìm được cậu ta."
"Ừm." Hoa Sùng nói: "Đội trưởng Thẩm vừa rồi cũng nói, bên tổ tin tức chiến cũng không có kết quả gì."
Liễu Chí Tần cũng không quá ngạc nhiên, cậu nhắm mắt lại, giơ tay che mắt, "Kiểu hacker này là khó ứng phó nhất, cậu ta có một ngàn đường lui trong ma trận, chỉ cần chọn ngẫu nhiên một đường, còn chúng ta phải phong tỏa cả mấy ngàn đường đó để tìm từng cái một.
Hoa Sùng không hiểu lắm, anh an ủi nói: "Tên hacker này đã chuẩn bị kỹ càng mới hành động mà."
"Đúng vậy." Liễu Chí Tần cười khổ, "Lúc server của "Khói Lửa" không chịu nổi lượng truy cập suýt hỏng cả băng thông, cậu ta lại còn trợ giúp tạo một băng thông tạm thời để giữ thêm lượng truy cập cơ mà. Cậu ta là một thiên tài. Nhưng thật sự tôi không nghĩ ra, cậu ta có quan hệ gì với Lâm Kiêu Phi."
Sự kiện liên tục truyền bá rộng rãi. Ảnh chụp và video máu me bị xóa sạch sẽ trên các trang mạng, nhưng mọi người âm thầm truyền tay nhau thì lại không thể ngăn chặn. Cư dân mạng bắt đầu hoài niệm Lâm Kiêu Phi, lên án công khai Dịch Lâm Lang. Trên mạng xuất hiện đủ mọi loại suy đoán về lai lịch của hacker, Hoa Sùng đều xem chúng như manh mối mà điều tra, nhưng cũng không tra ra kết quả.
Những tác phẩm của Lâm Kiêu Phi lúc sinh thời được đăng tải lại, các trang web download tiểu thuyết lậu lượng tải về đứng đầu đều là của anh ta. Những dòng văn ngày nào bị bỡn cợt là chẳng đáng một xu, giờ quay ngoắt thành những câu chữ ngọc ngà. Đám người trên mạng đọc không thật sự thích, thậm chí còn đọc qua loa vài chương đã lên mạng thổi phòng. Sau đó đột nhiên xuất hiện một nhóm người tự xưng là người hâm mộ cũ của Phong Phi, nói rằng vài năm trước đã yêu thích tiểu thuyết của Phong Phi 78, 5 năm trước cũng liều mạng cãi nhau với fan của Hạo Lang E.
Nhưng mà nếu như 5 năm trước thực sự có nhiều người như vậy đứng về phía Lâm Kiêu Phi, anh ấy sao có thể ra đi khi vẫn mang "tội danh" kẻ sao chép?
Dịch Lâm Lang vẫn không hề ra mặt, tất cả tài khoản mạng xã hội của anh ta đều bị bình luận chửi bới, bình luận trên các bài đăng tác phẩm cũng vậy, toàn là những lời nhục mạ, tất cả những tấm ảnh anh ta đăng trên mạng xã hội đều bị chỉnh sửa thành di ảnh, thi thể, có người còn ghép đầu của anh ta lên cổ Trịnh Kỳ, vừa đăng lên "Khói lửa" đã được ủng hộ rất nhiều. Đa số fans của anh ta không dám lên tiếng nữa. Một bộ phận fan đã thành anti, một bộ phận cố chấp cho rằng anh ta không sai, người sai là team marketing và những người bạo hành ảo. Nhưng những luồng ý kiến yếu ớt này nhanh chóng bị nhấn chìm. Không còn người ủng hộ, tên của anh ta và "đi chết đi" liên tục xuất hiện trên top tìm kiếm, thậm chí còn có người đăng tải những trang web thuê người ám sát ở nước ngoài....
Tác phẩm của Dịch Lâm Lang, dù là tiểu thuyết hay phim truyền hình điện ảnh chuyển thể, hay trò chơi manga anime, đều hạ ratings trên tất cả các trang web đánh giá. Tên tuổi anh ta đã hoàn toàn sụp đổ, những thương nhân lúc trước đuổi theo anh ta vẫy đuôi giờ lại đuổi theo đòi tiền vi phạm hợp đồng, ngắn ngủn mấy ngày, mười năm hình tượng của Hạo Lang E sụp đổ hoàn toàn.
Là một tác giả, anh ta đã chết.
Là một người, anh ta cũng không sống được bao lâu.
Câu thanh niên theo dõi nhất cử nhất động của Dịch Lâm Lang, lạnh lùng cười to.
Sở Kiểu bị mang về tỉnh Hàm, vụ án giết người hàng loạt còn phải tiến thêm một vài bước nữa. Thẩm Tầm và Nhạc Nhiên không về Bộ Công an ngay mà tiếp tục ở lại Lạc Thành hỗ trợ điều tra.
Nhưng trong Tổ Trọng Án mọi người lại không quá nhiệt tình. Trương Mậu nói: "Chúng ta nhất định phải tóm được hacker kia sao? Em cảm thấy không cần thiết."
Khúc Trị thì nghĩ một đằng nói một nẻo, "Nói gì thế hả? Cậu là cảnh sát, có biết trách nhiệm của mình không? Câu này ra ngoài nói người ta lột cảnh phục cho!"
Trương Mậu nói thầm: "Không phải anh cũng nghĩ vậy sao? Giết người là Sở Kiểu, chắc chắn tử hình thôi, còn hacker kia lại không có giết người, vì dân trừ hại có gì sai?"
Khúc Trị kiên trì: "Cậu có thể nghĩ như vậy, nhưng không được nói ra!"
Hoa Sùng ngắt lời cả hai, "Trương Mậu, anh nhớ em là fan của Dịch Lâm Lang mà?"
Mặt Trương Mậu đỏ lên, "Đó là tại vì mắt em bị mù!"
Hoa Sùng cười cười, "Vậy sau giờ làm em đi đánh bóng cho mắt di."
Trương Mậu nhìn nhìn vào phòng nghỉ, hạ giọng nói: "Tổ trưởng Hoa, từ lúc tụi anh trở về anh Tiểu Liễu cứ trầm trầm sao á, Ảnh có sao không? Không bắt được hacker không phải lỗi của ảnh mà."
Ánh mắt Hoa Sùng khẽ biến, "Vẫn ổn, chỉ là cậu ấy quá muốn tìm được tung tích của hung thủ mà thôi."
"Em thấy, bắt không được là tốt nhất." Trương Mậu lại xả, "Trên mạng mọi người đều nói như vậy."
Hoa Sùng cũng lười đôi co, chỉ cảnh cáo cậu ta ra khỏi Tổ Trọng Án thì phải ngậm cho chặt miệng.
"Tổ trưởng Hoa." Lúc này, cửa phòng nghỉ mở ra. Liễu Chí Tần tựa bên cạnh cửa, hỏi, "Anh có rảnh không?"
"Có." Hoa Sùng lập tức đi lại, "Phát hiện cái gì rồi à?"
"Trên mạng đã không còn bất kỳ dấu vết nào, cậu ta đã hoàn toàn biến mất." Liễu Chí Tần nói, "Nhưng mà phát hiện được một chi tiết khả nghi về Lâm Kiêu Phi."
"Cho tôi xem." Hoa Sùng nói.
Liễu Chí Tần lăn trỏ chuột, chỉ chỉ màn hình, "Đây này. Người này tự xưng là hàng xóm cũ của Lâm Kiêu Phi, đăng một ít ảnh chụp tòa nhà, chính xác chính là nhà của Lâm Kiêu Phi."Hoa Sùng nhanh chóng đọc bài viết.
Chủ bài viết kể rất nhiều ưu điểm của Lâm Kiêu Phi ưu điểm, tỷ như tích cực lạc quan, thiện lương, hiền lành, quan hệ hàng xóm rất tốt, yêu trẻ con, dù chẳng có bao nhiêu tiền, nhưng vẫn hay mua đồ ăn vặt cho trẻ con nhà hàng xóm.
Thẳng đến chỗ này cũng chưa thấy vấn đề gì.
Nhưng đọc xuống chút nữa, Hoa Sùng liền cảm nhận được ngay điểm mấu chốt.
Lúc trước bà Trần nói, Lâm Kiêu Phi bất đắc dĩ đi bán sách ở tàu điện ngầm là để phụ tiền thuốc thang cho đồng nghiệp cùng làm trong nhà máy. Chi tiết rất quan trọng, nên lúc điều tra vòng quan hệ của Lâm Kiêu Phi, anh cũng cố tình tìm hiểu rất kỹ người đồng nghiệp này,
Anh ta tên là Phó Đại Thành, đã mất, không con, vợ tái giá, cuộc sống mới rất tốt.
Họ hàng gần của Phó Đại Thành chỉ có anh cả Phó Đại Hữu, mà Phó Đại Hữu phạm tội buôn ma túy, mấy năm trước đã chết trong ngục. Phó Đại Hữu thật ra có một đứa con trai, nhưng đã đi theo mẹ.
Việc này chứng minh không có thân thích nào của Phó Đại Thành sẽ biết ơn chuyện Lâm Kiêu Phi bán sách lấy tiền chữa bệnh mà báo thù cho anh ấy.
Mà giờ, người đăng bài viết nói cháu trai, Phó Đại Thành từng ở khu ở của công nhân nhà máy hóa chất một thời gian, quan hệ rất tốt với Lâm Kiêu Phi, hầu như mỗi ngày đều đến nhà anh ấy ăn cơm.
Đoạn này người viết chỉ cốt chúng minh chuyện Lâm Kiêu Phi rất tốt với con nít, nhưng đối với cảnh sát, đây lại là một manh mối quan trọng.
Đúng lúc vào lúc này, Từ Kham từ Khoa Pháp Y chạy đến, không buồn gõ cửa chạy thẳng vào phòng, trong tay cầm bản thảo của "Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử".
Hoa Sùng ngẩng đầu, "Chuyện gì mà gấp thế?"
"Mọi người xem chỗ này này." Từ Kham vội vàng mở quyển bản thảo viết tay ra, chỉ vào một chỗ nói: "Đoạn này chữ chú thích không phải của Lâm Kiêu Phi, có người đã giúp anh ấy sửa đổi cốt truyện!"
Liễu Chí Tần vội vàng lấy bản nháp xem, "Này...... Này không giống như là chữ của người trưởng thành."
"Xiêu xiêu vẹo vẹo, giống chữ của con nít." Hoa Sùng nói xong thì cùng Liễu Chí Tần nhìn nhau, cả hai đều biết trong mắt người kia đang suy nghĩ điều gì.
Đột nhiên, bên ngoài bỗng nháo nhào lên, Trương Mậu hét lớn một tiếng, "Con mẹ nó, Dịch Lâm Lang chết rồi!"