Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Feng / Beta: Andrew Pastel
Tâm độc
19.
“Quý Xán không quen biết Lỗ Châu An. Lúc cô ta nhìn bức ảnh, phản ứng không giống như đang nói dối.” Hoa Sùng ngồi trêи sofa, xoa xoa lông mày.
Liễu Chí Tần đứng cạnh ghế, đưa lưng về phía bóng đèn, cái bóng vừa vặn che trùm lên người Hoa Sùng: “Tức là, hung thủ là người khác. Sao cô ta không miêu tả ngoại hình?”
Hoa Sùng giương mắt: “Cô ta nói mình không nhớ.”
“Không đúng.” Liễu Chí Tần cau mày: “Đâu phải là gặp thoáng qua nhau trêи đường mà có thể nói không nhớ được. Quý Xán nhiều lần gặp hắn, lập mưu cùng hắn giết chết Vương Chương Bình, làm sao có thể nhanh quên vẻ ngoài hắn như vậy được?”
“Nhưng cô ta không hình dung ra.” Hoa Sùng đè hai tay lên bụng “Chỉ bịa ra một vẻ ngoài cực kì phổ thông, người đàn ông trung niên, chiều cao trung bình, lần đầu gặp không đeo khẩu trang.”
Liễu Chí Tần lắc đầu “Thế thì bình thường quá, không vẽ chân dung được.”
“Đúng thế, anh càng hỏi, cô ta lại càng sốt ruột.” Hoa Sùng thở dài: “Em có nhớ không, cô ta học hội họa.”
Các dây thần kinh Liễu Chí Tần giật một cái.
“Lúc còn bé anh cũng học vẽ mấy ngày, học ở lớp phổ thông, cái loại mà tất cả mọi người đều có thể đến ấy.” Hoa Sùng nói “Từ vẽ kiến trúc, đường phố, sau đó vẽ cây cỏ, thú vật, con người rồi không đi học nổi nữa. Em biết tại sao không?”
Liễu Chí Tần suy nghĩ một chút: Vì không muốn học, muốn chơi hơn?”
Hoa Sùng cười: “Trẻ con mà, chỉ muốn chơi đùa. Vẽ vời chiếm nhiều thời gian quá, anh không thích. Nhưng vì học vẽ người nên anh mới kiên trì, với lại vẽ cũng không tốt nên thỉnh thoảng sẽ được thầy giáo "khen" vài câu.”
“Anh vẽ kém lắm hả?”
“Đâu phải là kém, mà là không nhìn nổi.”
Liễu Chí Tần tưởng tượng thử, cảm thấy Hoa Sùng hẳn là không phải đang tự ti đâu.
“Anh không có thiên phú vẽ vời, đặc biệt là vẽ người.” Hoa Sùng nói tiếp “Tướng mạo người mẫu khác nhau, mà anh vẽ lên giấy thì tất cả đều giống nhau hết, hoàn toàn không nhìn ra được khác ở chỗ nào. Thầy giáo nói cái này có liên quan đến năng lực quan sát, thật ra anh vẫn quan sát được, nhưng chẳng qua là vẽ không tốt. Không có thiên phú suốt ngày bị chê nên chẳng hứng thú đi học nữa.”
Liễu Chí Tần nhớ lúc Hoa Sùng phân tích vụ án, tiện tay vẽ đồ vật, quả thật là giống vẽ bùa chống quỷ.
“Quý Xán thì khác, cô ấy là sinh viên chính quy của viện mỹ thuật” Hoa Sùng đổi đề tài “Anh không có thiên phú nhưng cô ta nhất định là có. Cô ấy quan sát vẻ ngoài của người khác không chỉ là cực kì giỏi, mà còn có thể nhìn ra được những chi tiết nhỏ để vẽ lên giấy.”
“Cho nên…” Liễu Chí Tần nói tiếp “Cho dù hung thủ tướng mạo có phổ thông đến mức nào thì cô ấy đều có thể nhớ kĩ và phác họa được.”
“Đúng.” Hoa Sùng đứng lên: “Tố chất tâm lí của cô ta kém, anh có thể nhìn r được vừa nãy có phải “diễn kịch” hay không. Đúng là cô ta không nhớ ra được, mà cũng vì không nhớ ra nổi nên cực kì lo lắng.”
“Có thể nhớ được, nhưng lại nhớ không ra.” Liễu Chí Tần nhíu mày: “Sao mâu thuẫn quá.”
“Nhìn cô ấy, anh chợt nghĩ đến Hoàng Tài Hoa.” Hoa Sùng nói.
Liễu Chí Tần hiểu ngay: “Cô ấy cũng bị thôi miên?”
“Anh nghĩ chỉ được khả năng này.” Hoa Sùng đi đến chỗ cửa sổ “Nếu như bình thường tiếp xúc mặt đối mặt, cô gái này là sinh viên mỹ thuật chuyên nghiệp, không thể nào không nhớ nổi tướng mạo hung thủ. Theo lý thuyết thì cho cô ấy một tờ giấy là có thể vẽ ngay được hung thủ. Nhưng bây giờ cô ấy lại cực kì mù mờ, không thể hạ bút được. Vì sao? Vì trí nhớ của cô bị người khác can thiệp, cô chỉ biết là người này đến trường, còn chuyện khác thì không biết gì hết.”
Liễu Chí Tần yên lặng hít vào, nghĩ tới Hoàng Tài Hoa, nhớ lại lúc motor va chạm vào xe chở hàng, một màn chấn động.
Hoàng Tài Hoa chết cực kì thê thảm, trước khi chết là trạng thái phát điên, có thể khẳng định là bị khác người thao túng.
Mà cái kẻ núp trong bóng tối thao túng người, đến bây giờ vẫn chưa lộ diện.
“Còn có một điểm nữa, hung thủ quen biết toàn bộ nhà họ Vương. Tất nhiên là hắn đã trải qua một thời gian dài quan sát, mới lựa chọn Vương Chương Bình với Quý Xán là sinh viên mỹ thuật, chắc chắn hắn đã nghĩ tới việc Quý Xán có thể vẽ được hắn đúng không nhỉ? Hoa Sùng chống tay lên bệ cửa sổ: “Nếu vậy thì hắn sẽ dùng biện pháp làm cho Quý Xán không thể nào vẽ được hắn, thậm chí là không miêu tả được dáng dấp của hắn ra sao, có điểm gì đặc biệt.”
Liễu Chí Tần theo kịp dòng suy nghĩ: “Nếu hung thủ thôi miên Quý Xán, thì cũng đủ để giải thích tại sao Quý Xán lại hoàn toàn bị mê hoặc như thế. Cô ấy còn chưa bước vào xã hội, suy nghĩ và hành động này nói dễ nghe thì là “ngây thơ”, nói thẳng ra thì là “ngu ngốc”. Nhưng em xem qua ghi chép anh thẩm vấn thì vẫn thấy hơi kì lạ, cô ấy quá dại dột, một cô gái đã 20 tuổi mà lại ấu trĩ, cực đoan, không trưởng thành, cái này thì cũng có thể hiểu, nhưng lại ấu trĩ đến nỗi như kia, thì…”
“Đúng vậy.” Hoa Sùng gật đầu “Có lý, nếu hung thủ quen việc thôi miên thì rất có khả năng là Quý Xán không chỉ là mơ hồ về vẻ ngoài của hắn. Hắn ẩn nấp kỹ, chuyện tinh thần Hoàng Tài Hoa có điểm lạ, thông qua video theo dõi có thể nhìn ra, nhưng Quý Xán lại không giống như bị thôi miên.”
“Thao túng và thôi miên Hoàng Tài Hoa với Quý Xán có thể là cùng một người không?” Liễu Chí Tần trầm giọng hỏi.
Hoa Sùng im lặng một lúc lâu: “Theo cá nhân anh nghĩ thì không phải.”
“Tại sao?”
“Phương thức làm việc không giống nhau lắm. Với lại, sau lưng Hoàng Tài Hoa có thể không chỉ có một người, nhưng bên Quý Xán thì hung thủ lại có vẻ như là đơn phương độc mã.” Hoa Sùng che trán: “Nhưng đây lại là phán đoán không có chứng cứ.”
“Hoàng Tài Hoa hoàn toàn trở thành con rối, mà còm là loại “dùng một lần” xong ném bỏ.” Liễu Chí Tần nói “Quý Xán được hung thủ coi như là trợ thủ, chỉ có tâm trí và kí ức bị quấy nhiễu. Tổ trưởng Hoa, chúng ta có nên liên hệ chuyên gia tâm lí học không?”
“Lát nữa anh đi sắp xếp.” Hoa Sùng luồn bàn tay lên tóc vuốt vuốt: “Thực ra anh đang hy vọng, cứ cho hung thủ là Lỗ Châu An mất tích mười ba năm, nhưng bây giờ xem ra hung thủ là một người khác. Nếu người này không bịa đặt tự thuật với Quý Xán thì hắn giống với Lỗ Châu An, cũng có người nhà mắc bệnh Alzheimer"s. Trải qua thời gian đấu tranh, hắn đã giết chết người nhà, sau đó đi tha hương, sống trốn tránh, trước khi giết Vương Chương Bình thì còn giết nhiều người già mắc bệnh Alzheimer"s nữa.”
“Em tra thử những vụ án những năm gần đây của tỉnh Hàm thì chỉ có trấn Hà Phú kia là có người chết bị bệnh Alzheimer"s” Liễu Chí Tần nói “Hoặc là hung thủ gây án ở tỉnh khác, bây giờ len lỏi đến Lạc thành, hoặc là nói dối.”
“Vậy thì tra xem thêm những vụ án của tỉnh ngoài.” Hoa Sùng hít không khí, đóng của sổ lại: “Nhưng mà nói như vậy thì có lẽ sẽ hơi phiền phức. Vụ trọng án ở tiểu khu Ngô Đồng vẫn còn, áp lực mọi mặt rất lớn.”
Hiếm thấy Liễu Chí Tần không trả lời, ánh mắt thẳng tắp chăm chú nhìn vềg góc tường.
Hoa Sùng xoay người, nhận ra cậu bất thường, anh gọi” “Tiểu Liễu ca?”
Liễu Chí Tần hoàn hồn, trong mắt lóe sáng: “Vừa rồi em đang nghĩ chuyện gì ấy nhỉ?”
“Hả?”
“Không phải hung thủ nói với Quý Xán hắn đã giết người nhà mình và người già cũng những nhà khác sao?” Liễu Chí Tần nói “Trước đó chúng ta cho rằng Lỗ Châu An là hung thủ giết hại Hồ Hữu, Hồ Hương Quyên rồi trốn mười ba năm, bây giờ lại tới gây án. Nhưng nếu không phải như vậy, mà là Lỗ Châu An đã sớm chết rồi thì sao?”
Hoa Sùng mở to mắt.
“Vô cớ mất tích thì có hai khả năng, bị sát hại và cố ý trốn tránh. Nếu Lỗ Châu Án chết oan uổng thì hung thủ giết hắn là ai?” Liễu Chí Tần nói.
“Cậu cho rằng người mà Quý Xán gặp gỡ rất có khả năng cũng là hung thủ của vụ án ở trấn Hà Phú?” Máu Hoa Sùng dâng lên, giọng nói cũng lạnh đi vài phần.
“Chỉ là suy đoán thôi.” Liễu Chí Tần nói: “Bây giờ chúng ta không có cách nào xác định Lỗ Châu An sống hay chết, anh ta cũng có khả năng hắn giết cha con Hồ Hữu, mất tích cũng rất kì lạ, nhưng nếu sự thật ngược lại thì sao? Anh ta không phải là hung thủ, mà là người bị hại.”
Hoa Sùng kéo một cái ghế ra, ngồi xuống, khép tay lại chống cằm, híp mắt, chậm rãi nói: “Năm đó, Lỗ Châu An không có cách nào cân bằng việc chăm sóc Hồ Hữu và theo đuổi mục đích sống, bị bắt bỏ công tác, dần dần không chịu nổi sinh hoạt buồn tẻ, hy vọng Hồ Hữu có thể chết sớm. Hung thủ tiếp cận Quý Xán giống như tiếp cận hắn, lựa chọn trở thành trợ thủ của hung thủ, hoặc là nói, làm cho hung thủ giúp mình giết Hồ Hữu. Nhưng tại sao anh ta lại bỏ mạng?”
“Hung thủ không muốn giết Quý Xán có lẽ vì tình hình lúc đó gấp gáp, hắn không kịp động thủ với Quý Xán. Cũng có thể vì hắn biết là Quý Xán sẽ không khai ra hắn, thậm chí diện mạo của hắn Quý Xán cũng không nhớ nổi mà.” Liễu Chí Tần đi tới đi lui phía sau Hoa Sùng. “Nhưng mà mười ba năm trước thì sao? Bây giờ tuổi hung thủ cũng không lớn, mười ba năm trước thì hẳn là thanh niên hơn hai mươi, khi đó có lẽ hắn đã sành sõi việc ngụy biện lừa gạt người khác, nhưng chưa chắc biết can thiệp vào kí ức.”
Hoa Sùng thấp giọng nói “Vậy thì Lỗ Châu An tất nhiên là sẽ nhớ rõ diện mạo hắn, hơn nữa tình huống nhà họ Hồ với họ Vương không giống nhau, Vương gia nhiều người có thể “giá họa” được, nhưng Hồ gia lại không có.”
“Cho nên Lỗ Châu An phải chết.” Liễu Chí Tần đứng yên, vỗ vỗ lưng ghế “Phân tích đi phân tích lại thì vẫn là không có chứng cứ.”
“Anh đi liên hệ chuyên gia tâm lí học trước.” Hoa Sùng đứng lên: “Dù thế nào thì chuyện Quý Xán vẫn là một đột phá. Hoàng Hoa Tài đã chết, nhưng cô ấy còn sống.”
“Hay là chúng ta cứ nhận vụ án trấn Hà Phú đi.” Liễu Chí Tần nói “Khó nói được là Tiếu Thành Tâm có vấn đề không, nhưng chúng ta đã biết vụ án này không thể nào giấu được, chi bằng cứ quang minh chính đại mà điều tra.”
“Anh cũng nghĩ vậy.” Hoa Sùng nói: “Nếu Lỗ Châu An đã bị hại, rất có khả năng hắn còn "ở" trấn Hà Phú. Xét điều kiện giao thông năm đó thì khả năng vứt xác không lớn, có lẽ anh ta bị chôn ở đâu đó.”
Liễu Chí Tần mấp máy môi: “Lương Bình thì sap?”
Hoa Sùng hơi rũ mắt, vài giây sau giương mắt nhìn về phía Liễu Chí Tần “Tới từng bước một.”
“Tổ trưởng Tiếu, cậu đạt được mục đích rồi.” Trương Mậu giương mắt nhìn Tiếu Thành Tâm: “Lần trước tôi nói nhất định là anh muốn làm biếng mới tìm Tổ trưởng Hoa hỏi chuyện vụ án, anh còn không thừa nhận. Bây giờ thừa nhận được chưa? Vụ án trấn Hà Phú kia bây giờ tổ Trọng Án bọn tôi phụ trách rồi! Đấy! Anh có thể ăn Tết rồi đó!”
“Đừng lấy lòng dạ tiểu nhân mà đo bụng quân tử nhé!” Tiếu Thành Tâm lý sự: “Tôi không hề nghĩ thế! Lúc ấy thật sự là tôi chỉ nghĩ vụ án này người bị hại cũng là người già bị bệnh Alzheimer"s, không chừng có liên quan đến vụ mấy người đang điều tra thôi.”
Đương nhiên là Trương Mậu chả tin.
Mặt Tiếu Thành Tâm đỏ au: “Tôi cũng có nhàn rỗi đâu! Mấy cậu tra án, chả nhẽ tôi lại không tra án? Mấy cậu muốn đi trấn Hà Phú, tôi có thể đợi ở văn phòng hả?”
Trương Mậu lười đáp trả, cúi đầu thu dọn đồ đạc.
Vừa nãy nói, tổ Trọng Án điều động cảnh sát cùng Tổ Án Tồn Đọng đi đến trấn Hà Phú, cậu cũng là một trong số đó. Đi công tác thật ra thì cũng chả phải chuyện xấu nhưng cậu muốn ở lại với hai vụ án của Vương Chương Bình và Lương Bình hơn. Nhưng nếu Hoa Sùng đã điểm mặt thì cậu phải nghe lệnh, không dám oán trách Hoa Sùng, bèn quay sang dỗi Tiếu Thành Tâm.
Chẳng qua là Tiếu Thành Tâm làm như chẳng có gì.
Cậu ta thở dài, liếc Tiếu Thành Tâm một cái.
“Nhìn tôi cũng vô dụng thôi.” Tiếu Thành Tâm nói: “Phá cái vụ án này xong sớm thì mới ăn ngon ngủ yên được.”
Trương Mậu lầu bầu mấy tiếng, mới nói vào vấn đề: “Nếu cái người xúi giục Quý Xán kia mười ba năm trước cũng xúi giục Lỗ Châu An, còn giết Lỗ Châu An, thì không biết hắn ta là cái loại người gì? Lỗ Châu An chất phác, say mê nghiên cứu khoa học, có làm gì sai đâu? Tuy là hung thủ lừa bịp Quý Xán nhưng cũng coi như là lời nói dễ nghe, hắn còn hiểu biết về tâm lý học, có thể thôi miên, giết người không chớp mắt,… Hừ, trong mười ba năm này, rốt cuộc hắn đã giết bao nhiêu người chứ?”
“Nhỡ đâu là không giết người thì sao?” Tiếu Thành Tâm nói “Không chắc chắn là hắn gây án mà. Liên tục gây án mười ba năm, chuyên chỉ giết hại những người già bị Alzheimer"s, cho dù là gây án ở tỉnh ngoài thì cũng không đến nỗi không chút tin tức gì chứ?”
“Ừ thế.” Trương Mậu gãi đầu “Nếu mà nói là gây án liên tục thì đã thành án lớn trêи phạm vi cả nước rồi. Nhưng thế cũng không đúng lắm, nếu mười ba năm trước hắn giết người, trốn chui lủi lâu như thế, thì tại sao tự nhiên bây giờ lại ra tay tiếp? Cả tổ trưởng Hoa nói, vụ án Lương Bình và Vương Chương Bình có liên quan, một lần liền giết luôn hai người? Hắn bị cái gì kϊƈɦ thích chứ?”
“Bị án mạng tiểu khu Ngô Đồng kϊƈɦ thích?”
“Cũng có lý.” Trương Mậu xoa eo “Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy kì lạ. Con mẹ nó, một lúc hai vụ án liên tiếp, não tôi không load kịp luôn rồi!”
Hoa Sùng với Liễu Chí Tần cũng bàn về vấn đề giống hệt.
Muốn chọn đọc tài liệu của những vụ án chưa phá trêи cả nước trong khoảng thời gian ngắn mà không phải là dễ xơi, huống chi Lạc thành vẫn thuộc tỉnh Hàm,đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.
Tổ Trọng Án tra án có rất nhiều hạn chế nhưng Thẩm Tần ở đội Hành Động Đặc Biệt thì trêи cơ bản là không có chướng ngại gì.
Liễu Chí Tần vừa nói với Thẩm Tần xong, cầm di động đứng một lúc: “Vụ án người bị bệnh Alzheimer"s bị sát phá hại chưa phá được thì có vụ trấn Hà Phú này thôi.”
“Bây giờ là hai vụ rồi.” Hoa Sùng nói: “Còn có Vương Chương Bình nữa. Thẩm Tần nói như nào?”
“Hai vụ án này anh ta không tự mình tiếp xúc, toàn dựa vào lời em nói.” Liễu Chí Tần nói: “Đương nhiên là anh ta sẽ bị chúng ta ảnh hưởng, cho rằng hai vụ án có liên quan đến nhau, cùng một hung thủ.”
“Hung thủ nói cho Quý Xán biết mình còn giết người thân bị bệnh, và những người bệnh khác, ngoại trừ án của Vương Chương Bình ta thì cả nước cũng chỉ còn lại vụ án của trấn Hà Phú.” Hoa Sùng day trán: “Trừ khi hắn giết người thân nhưng không bị báo lên cảnh sát địa phương, không thì là hắn đang nói dối. Quan trọng hơn là, nếu như hắn chỉ làm có hai vụ này, thì tại sao đã im lặng mười ba năm rồi giờ đột nhiên lại giết người?”
“Loại trừ khả năng bị tiểu khu Ngô Đồng kϊƈɦ thích.” Liễu Chí Tần nói “Hắn đã sớm có kế hoạch, chỉ là trùng hợp trước khi hắn ra tay thì ở tiểu khu Ngô Đồng có 11 người già bị giết chết.”
Hoa Sùng nhíu chặt mày: “Lần này hành vi của hắn thật ra rất mạo hiểm. Mười ba năm trước và mười ba năm sau, thủ đoạn điều tra hình sự đã thay đổi, Lạc Thành cũng chẳng phải trấn Hà Phú nữa. Lúc trước hắn có thể thoát thân là vì trình độ trinh sát quá lạc hậu, cảnh sát địa phương cũng không phản ứng nhanh nhạy. Nếu là bây giờ, không chừng hắn đã sa lưới lâu rồi. Hắn là người kín đáo, không thể nào không nghĩ đến chuyện này được.”
“Nhưng hắn vẫn mạo hiểm giết người, hơn nữa còn “không chú ý” bằng lần trước.” Liễu Chí Tần nói: “Nếu Quý Xán không muốn hợp tác với hắn thì sao? Hắn tin tưởng bản lĩnh của mình như vậy ư? Không hề sợ bị bắt?”
“Sợ thì có lẽ là vẫn sợ, nếu không thì hắn đã không thận trọng từng bước, tỉ mỉ lên kế hoạch.” Hoa Sùng châm điếu thuốc “Nhưng ham muốn gây án đã trấn áp sự sợ hãi.”
“Vậy quay lại vấn đề vừa rồi. Hắn bị cái gì kϊƈɦ thích?”
Hai người cùng im lặng, khói trắng yên tĩnh bay lên, tràn ngập không khí, rồi lại lững lờ bay đi.
“Mặc kệ là hắn có giết chính người nhà của mình hay không, tóm lại là hắn hận người bị bệnh Alzheimer"s” Hoa Sùng hỏi: “Logic này không có vấn đề gì nhỉ?”
Liễu Chí Tần gật đầu.
“Người thân của hắn bị bệnh “tra tấn” hắn, giống như Hồ Hữu “tra tấn” Lỗ Châu An” Hoa Sùng nói tiếp: “Hắn đã từng có cùng tâm trạng như Lỗ Châu An, cái này giống với phân tích trước đó của chúng ta. Hắn động sát tâm, nhưng cuối cùng cũng không nhất thiết giết người thân, đúng không?”
Liễu Chí Tần nói: “Trước khi hắn ra tay, người thân này đã chết, nhưng oán hận của hắn không mất đi?”
“Đúng vậy, có nhiều nguyên nhân, bây giờ đừng vội thảo luận.” Hoa Sùng nói: “Nhưng hắn một sự oán giận không có chỗ xả, hận đến xương tủy những người già mắc bệnh Alzheimer"s, muốn giết chết hết cho sảng kɧօáϊ.”
“Vừa đúng lúc, hắn lại gặp người nhà Lỗ Châu An…” Liễu Chí Tần đúc kết một câu.
“Mười ba năm qua hắn vẫn luôn trốn tránh, nhưng đột nhiên lại xảy ra một sự kiện, làm hắn lại một lần nữa muốn giết người bị bệnh Alzheimer"s.” Hoa Sùng nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Hắn hận bệnh Alzheimer"s, vì cái bệnh này mà giết người, vậy thì hắn sợ nhất chuyện gì?” Bỗng nhiên Liễu Chí Tần hỏi.
Hoa Sùng đột ngột mở to mắt.
“Điều hắn sợ hãi nhất không phải bị truy lùng, thậm chí không phải là chết.” Liễu Chí Tần lạnh lùng nói: “Hắn sợ hãi nhất đó là, chính bản thân mình sẽ biến thành người bệnh Alzheimer"s!”
Giống như có một luồng điện chạy qua người, Hoa Sùng đặt tay phải lên môi nói: “Hắn trốn tránh mười ba năm, dần cũng vơi đi oan giận với bệnh Alzheimer"s, nhưng đột nhiên hắn phát hiện ra, mình thường xuyên bị quên mọi chuyện, thường xuyên không ngủ được, sức khỏe không còn được như trước.”
“Hắn không thể đi bệnh viện khám.” Liễu Chí Tần nói “Hắn chỉ có thể tự suy diễn, suốt ngày sống chui lủi, mặc dù không có bệnh, hắn cũng sẽ cho là mình có bệnh.”
“Hận thù lại nổi lên, hơn nữa lúc này, hắn đã không còn sợ hãi nữa.” Hoa Sùng hít sâu một hơi: “Một người không có nỗi sợ hãi có thể làm ra những việc độc ác nhất.”
Đúng lúc này, trêи hành lang truyền đến tiếng gào khóc.
Hoa Sùng cùng Liễu Chí Tần liếc nhau.
Là giọng của Quý Xán.