Tâm độc
32.
Nếu như không tính nhiệm vụ khẩn cấp và nhiệm vụ đặc thù thì cuốn năm là thời điểm đội cảnh sát đặc nhiệm bận rộn nhất. Phiên trực tuần tra liên tục, rất nhiều người mấy ngày không về nhà được một chuyến.
Tình hình năm nay càng thêm gay go, vụ án lớn ở tiểu khu Ngô Đồng làm cho cả Lạc Thành rơi vào khủng hoảng, trạng thái canh gác của đội cảnh sát đặc nhiệm từ lâu đã lên tới cấp 1, trước mắt đã sắp đến cuối năm, nhân lực trong tay không đủ, Hàn Cừ không thể không mượn người ở phân cục.
Sáng sớm, những làn sương trắng lạnh lẽo bay khắp ngõ ngách Lạc Thành. Sau một thời gian yên ắng, đội quân lớn của "môn" nhảy Quảng Trường dường như có dấu hiệu tái xuất giang hồ, cũng không phải vì mọi người dễ quên, quên luôn những thảm kịch đã xảy ra mà là sau thảm kịch của người khác, cuộc sống của mình vẫn phải tiếp tục.
Xe cảnh vụ đội cảnh sát đặc nhiệm đang chầm chậm khởi hành trêи tuyến đường chính, còi cảnh sát và nhạc khúc điệu nhảy Quảng Trường hòa vào nhau tạo thành một âm thanh kì dị.
Xe Trần Tranh đậu ven đường, đang muốn xuống xe thì nghe thấy 2 âm thanh khác lạ này vang lên, anh nhíu chặt mày.
Trần Tranh khựng lại một lúc rồi mới từ trong xe bước ra, đi đến Xa Huệ Dân bán đồ ăn sáng cách đó không xa mua một túi bánh bao, nhìn về phía chiếc xe chỉ huy đang mở cửa.
Còn quá sớm, sương mù vẫn chưa tan, không thấy rõ trong xe chỉ huy có bao nhiêu người, càng không thấy rõ là người nào.
Trần Tranh mím môi thành một đường, bước chân nặng nề đi tới.
Xe chỉ huy không phải ai cũng có thể đến gần, xung quanh có người canh gác, thậm chí có thể có lính bắn tỉa phục kϊƈɦ ở nơi cao. Một đặc cảnh đang cầm súng thấy có người lại gần, đầu tiên là cảnh giác xoay người, phát hiện là Trần Tranh thì cười rộ lên “Thì ra là Đội trưởng Trần.”
“Hàn Cừ đâu?” Trần Tranh hỏi.
“Nghỉ ngơi ở bên trong.” Đặc cảnh giơ một ngón tay chỉ “Đội trưởng Hàn vất vả suốt đêm, chắc lúc này còn đang ngủ.”
Trần Tranh gật gật đầu, đi tới bên cạnh xe, thấy Hàn Cừ dựa vào ghế sau cùng, đôi mắt bị mũ trùm che khuất, cằm gần như chui vào trong cổ áo.
Đáy lòng anh bỗng trầm hơn, đứng vài giây, kêu: “Hàn Cừ.”
Hàn Cừ đúng thật là đang ngủ, nghe thấy tiếng giật mình tỉnh dậy: “Hả?”
“Dậy đi, tôi mang bánh bao cho cậu.” Trần Tranh kìm nén kϊƈɦ động muốn chất vấn, giơ giơ túi trêи tay: “Ăn cho nóng.”
Hàn Cừ kéo mũ trùm xuống, mới vừa tỉnh ngủ nên còn hơi mơ màng, nhìn chằm chằm Trần Tranh hồi lâu, mới nói: “Là Đội trưởng Trần à.”
“Là tôi, lạ lắm à?” Trần Tranh lên xe, vứt bộ cảnh phục không biết của ai xuống, chừa ra một chỗ trống rồi ngồi xuống, tiện tay ném bánh bao cho Hàn Cừ.
Hàn Cừ nhận lấy bánh bao, khóe môi hơi cong cong: “Vô sự hiến ân cần, có việc gì nhờ tôi?”
Trần Tranh một đêm không ngủ, trong mắt chằng chịt tơ máu, tâm tình rất kém nhưng không thể không giả bộ bình tĩnh, tựa lưng vào ghế ngồi nói: “Quan tâm anh em thôi mà, không được sao?”
“Đương nhiên là được.” Hàn Cừ từ chỗ ngồi lấy ra một túi rửa mặt, cong lưng đứng dậy “Anh chờ một chút, tôi đi rửa mặt trước đã.”
Trần Tranh nhìn chằm chằm bóng lưng Hàn Cừ, mười ngón tay dần dần nắm chặt.
Nếu như Hàn Cừ chính là người có vấn đề kia…
Mấy phút sau, Hà Cừ trở lại xe chỉ huy, nhưng không đi vào, dựa vào trêи cửa xe lấy bánh bao ra, cắn một cái: “Bánh nhân nấm hương thịt bò? Không sai nha, ngay cả vị tôi thích ăn anh cũng nhớ.”
“Anh và Hoa Sùng đều thích.” Trần Tranh nói một cách lạnh lùng.
Hàn Cừ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn tiếp tục ăn, cười nói: “Đúng, Hoa Sùng cũng thích.”
“Tôi nhớ lần trước anh chạy tới đội của tôi, còn cố ý đưa cho Hoa Sùng một túi bánh bao nấm hương thịt bò, nói cậu ta thích nó.” Trần Tranh nói: “Anh không nói tôi cũng không biết.”
Hàn Cừ gật đầu “Đúng, chúng tôi đều thích.”
“Là vì nhóm anh khi ở Tây Bắc thường hay ăn sao?” Trần Tranh đột nhiên nói: “Nơi đó nuôi bò nhiều, nên thịt bò cũng nhiều.”
Hàn Cừ nghiêng người sang “Hả?”
Trần Tranh cười cười “Hoa Sùng hoài niệm cuộc sống hai năm ở bên đó, nhìn anh cũng có vẻ hoài niệm. Các anh đều nhớ đến người bạn cũ.”
Hàn Cừ vặn nắp bình nước khoáng, uống vài ngụm không nói gì.
“Anh đi sớm hơn cậu ta mấy năm.” Trần Tranh nheo mắt một cái, dùng giọng điệu hồi ức nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm, nhóm các anh là những cảnh sát đặc nhiệm đầu tiên được phái đến. Tôi nghe nói một vài doanh trại, sân luyện tập đều là các anh tự mình xây dựng.”
Hàn Cừ “Ừ” một tiếng “Khi đó tôi còn quá trẻ tuổi.”
“Giờ già rồi à? Tôi thấy cũng đâu đến nỗi nào?” Trần Tranh ẩn ý: “Tôi thấy anh còn sinh long hoạt hổ lắm mà.”
“Thế à?”
“Không phải sao?”
(cứu toy huhu lại còn sinh long hoạt hổ huhuhu =))))
Bình minh lên xua tan đi sương mù, nhưng vẻ u ám bên trong đôi mắt Trần Tranh khó có thể tiêu tan. Chốc lát sau, anh cười hai tiếng, nhảy xuống xe chỉ huy, tay vỗ vỗ trêи vai Hàn Cừ, giọng hơi thay đổi “Hàn Cừ, anh bây giờ còn muốn bắt Hoa Sùng trở về không?”
Hàn Cừ cũng cười “Sao tôi phải bắt trở về?”
“Vậy anh thấy cậu ta ở chỗ tôi thuận buồm xuôi gió, trong lòng có ý kiến gì không?”
“Đội trưởng Trần.” Hàn Cừ nhíu mày “Cuối cùng hôm nay anh làm sao vậy? Đem bữa sáng đến cho tôi, tới thì nói chuyện đã qua, còn đề cập đến Hoa Sùng. Làm sao, Hoa Sùng ở tổ trọng án xảy ra chuyện gì?”
Trần Tranh thầm thở dài, giả vờ thoải mái: “Không có chuyện gì cũng không thể tìm anh ca cẩm sao?”
“Đương nhiên có thể.” Hàn Cừ nói “Nhưng mà anh không giống như người rảnh rỗi không có chuyện gì làm. Đội cảnh sát đặc nhiệm chúng tôi bận việc không kể ngày đêm, đội hình sự các anh cũng không khá hơn chút nào mà phải không? Mà đội hành động đặc biệt gần đây lại xuống, anh không phải càng áp lực hơn sao?”
Cằm Trần Tranh hơi gồng nhẹ, thái dương cũng nhảy lên.
Hàn Cừ thở dài “Chờ những việc này kết thúc, chi đội hai anh em chúng ta tụ họp một chút nhé, thấy thế nào?”
Hầu kết Trần Tranh trượt lên xuống, sau vài giây mới nói: “Được.”
Lúc này, một cảnh sát gọi: “Đội trưởng Hàn!”