“Trần Tranh.” Thẩm Tầm đi tới “Anh nghỉ ngơi một chút đi.”
Trần Tranh lắc đầu, đẩy tay Thẩm Tầm ra, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía Hoa Sùng: “Hồi trước cậu và Tiểu Liễu gặp chuyện, tôi con mẹ nó còn nhờ hắn phía người bảo vệ 2 người, cả ngày ở cùng 2 người. Đệt, nếu như hắn ta động thủ, thì là chính tôi hại chết các cậu rồi.”
“Đội trưởng Trần, thật ra nhờ anh lúc đó tìm anh ta.” Hoa Sùng nói “Chúng tôi được cảnh sát đặc nhiệm bảo vệ, nếu như lại xảy ra chuyện, sẽ biết ngay người sau màn là ai. Anh ta không dám động thủ khi đó. Quả thật bây giờ suy nghĩ lại cũng đã hiểu, vì sao thời gian đó tôi và anh Tiểu Liễu tương đối bị động, nhưng vẫn không gặp tập kϊƈɦ nào khác. Thì ra là do Hàn Cừ không dám.”
Trần Tranh che nửa khuôn mặt, một lát sau đứng lên, khoát tay nói: “Tôi vô tình tiết lộ thông tin nội bộ lúc cho hắn ta, tôi không thể thoát khỏi quan hệ.”
Ánh mắt Hoa Sùng phức tạp, muốn trấn an Trần Tranh hai câu nhưng cũng biết, Trần Tranh có thể gánh vác được.
“Tôi sẽ xử lý.” Thẩm Tầm vẫy vẫy tay Nhạc Nhiên đứng ở cạnh cửa đang im lặng không lên tiếng: “Mang Đội trưởng Trần đi nghỉ ngơi.”
Sau khi Trần Tranh rời đi, khói trong văn phòng tản đi một chút nhưng bầu không khí vẫn không thoải mái hơn.
Liễu Chí Tần nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay Hoa Sùng, lắc nhẹ.
Hoa Sùng biết rõ cậu đang lo lắng cho mình, thấp giọng nói: “Anh không sao.”
Ba chữ “Anh không sao” nói thì đơn giản, nhưng bắt tay vào làm mới khó.
Trước đây Hoa Sùng cho rằng, không quan tâm người có vấn đề là ai, bản thân mình cũng có thể chấp nhận được, chỉ khác nhau ở mức độ tiếp thu cao thấp. Nhưng bây giờ, hiện thực lạnh lẽo trước mặt, thật giống như làm nguội lạnh cả nhiệt độ trong máu.
Hàn Cừ là trụ cột chi đội cảnh sát đặc nhiệm, bản lĩnh xuất chúng, tuổi còn trẻ đã là đội trưởng, dẫn dắt chi đội cảnh sát đặc nhiệm nhận lấy vô số vinh dự. Xa không nói, lần gần đây nhất là giải thi đấu kỹ năng cảnh sát đặc nhiệm toàn quốc, Hàn Cừ còn mang theo một tiểu đội tinh nhuệ vượt bao khó khăn, thu hoạch được một đống giải thưởng hạng nhất cá nhân, thi đơn, toàn diện và tập thể.
Chi đội cảnh sát đặc nhiệm mạnh hơn bất kỳ chi đội nào, nhưng uy tín của Hàn Cừ không chỉ đơn thuần được xây dựng trêи kỹ năng nghiệp vụ. Điều mà Hoa Sùng cảm nhận sâu sắc nhất là Hàn Cừ rất biết cách quan tâm đến các đội viên, ghi nhớ sở thích của mọi người, biết điểm mạnh và điểm yếu của mọi người. Có thể nói, đội viên dù ngoan cố đến đâu cũng có thể bị anh ta huấn luyện thành một cảnh sát đặc nhiệm xuất sắc, tâm phục khẩu phục anh ta.
Bản thân Hoa Sùng cũng từng trải qua sự giúp đỡ của anh ta.
Người như vậy, thế mà là một thành viên của tổ chức khủng bố.
Trước mắt như tối lại, Hoa Sùng cố gắng xua đi cảm xúc không lý trí.
“Nếu như bọn họ có kế hoạch làm một cuộc tập kϊƈɦ quy mô lớn hơn so với vụ án lớn tiểu khu Ngô Đồng tại Lạc Thành, vậy thời gian còn lại của chúng ta rất ít.” Thẩm Tầm nâng cằm: “Sắp tới ngày cuối năm, trạm xe lửa, bến xe, danh lam thắng cảnh, trung tâm thương mại đều có thể trở thành mục tiêu tập kϊƈɦ của bọn họ. Đặc biệt là lượng người đông đúc ở trạm xe, bến tàu.”
Hoa Sùng nói: “Nhất định phải gia tăng lực lượng cảnh sát, sắp xếp kiểm tra nghiêm ngặt.”
“E là sắp xếp kiểm tra cũng không có tác dụng.” Liễu Chí Tần lắc đầu “Chúng ta ở ngoài sáng, bọn chúng ở trong tối. Chúng muốn tập kϊƈɦ ở nơi nào, thời gian nào phát động, chúng ta không thể biết được. Dù có đem hết lực lượng cảnh sát đặc nhiệm thành phố ra, phái cả cảnh sát vũ trang của quân khu tỉnh, chúng ta vẫn nằm trong thế bị động.”
“Không sai, phương pháp hiệu quá nhất là chủ động tấn công.” Thẩm Tầm nói: “Trước khi bọn chúng hành động, một lưới bắt hết chúng.”
Ánh mắt Hoa Sùng tối sầm “Hiện giờ có manh mối nào không?”
“Có.” Liễu Chí Tần nắm chặt mu bàn tay Hoa Sùng.
“Có?”
“Toàn bộ camera giám sát ở tiểu khu Ngô Đồng và nhà Trần Triệu Thiêm đều bị nhiễu, nhưng vì chênh lệch thời gian, em không có cách nào giao đấu cùng kẻ xâm nhập, chỉ có thể lần theo dấu vết hắn để lại.” Liễu Chí Tần nói: “Nhưng lần này, hắn vì muốn giúp Hàn Cừ trốn thoát mà tự mình xông tới cửa.”
Chân mày Hoa Sùng giãn ra “Em biết hắn là ai?”
“Không biết.” Ngữ khí Liễu Chí Tần biến đổi: “Nhưng em khóa được mạng botnet của hắn.”
Hoa Sùng nghe thấy mơ hồ: “Mạng botnet là gì?”
“Để giấu địa chỉ IP thật của mình, hắn dựng một ma trận từ vô số server, IP ảo.” Liễu Chí Tần nói: “Nếu như có đầy đủ thời gian, em có thể từ từ thâm nhập cho đến khi bắt được hắn. Nhưng bây giờ, điều hiển nhiên bắt được hắn là chuyện quan trọng hơn.”
Hoa Sùng suy nghĩ một chút “Anh không biết rành chuyện internet, mà trước đây em và trinh sát kỹ thuật vẫn không có cách nào nắm bắt bất kỳ thông tin khả nghi gì, có phải là bởi vì có cao thủ? Lúc này em muốn lợi dụng hắn?”
“Ừm.” Liễu Chí Tần nhìn máy tính xách tay đang hoạt động: “Người này có khả năng cung cấp cho một nhóm nhỏ hoặc một tổ chức hàng rào bảo mật để lưu thông thông tin. Mọi thông tin trong tầm kiểm soát của hắn khó có thể bị người ngoài phát hiện. Giờ em đã khóa được botnet của hắn, mà hắn cũng không biết – Dù biết, hắn cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi em. Hắn đã giúp Hàn Cừ trốn thoát nhưng chuyện đó cũng làm hắn bị bại lộ.”
“Chờ đã!” Hoa Sùng đột nhiên cắt ngang.
“Sao thế?”
“Người này không thể không biết việc nhiễu giám sát có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng hắn vẫn lựa chọn hỗ trợ Hàn Cừ.” Hoa Sùng giương mắt “Có thể thấy, Hàn Cừ rất quan trọng, cũng không phải là một nhân vật nhỏ dễ dàng bị xử lý.”
Thẩm Tầm suy tư “Đúng vậy thật.”
Hoa Sùng hỏi: “Khóa botnet lấy thông tin quan trọng, cần bao nhiêu thời gian?”
“Không nói chắc được.” Liễu Chí Tần nói: “Em sẽ nhanh chóng.”
“Cậu có thời gian sao?” Thẩm Tầm nói: “Hiện tại cậu không phải là thành viên của đội thông tin, ngoài công kϊƈɦ mạng và phòng ngự, trêи người còn có một gánh nặng hơn.”
Liễu Chí Tần nhíu mày.
“Có người có thể giúp cậu.” Thẩm Tầm nói “Cậu đã dùng bốn giây đó tìm ra botnet của hắn. Cậu đã thắng khá triệt để, còn lại, hãy để người khác làm đi. Với bộ dạng Trần Tranh hiện giờ, Lạc Thành cần cậu và Tổ trưởng Hoa chống đỡ.”
Không thấy Hàn Cừ, chi đội cảnh sát đặc nhiệm lo lắng, mặc dù cấp trêи không nói rõ tại sao Hàn Cừ mất tích, nhưng kết hợp với tình trạng hiện giờ của Lạc Thành, còn có mâu thuẫn giữa cục thành phố và cơ quan tỉnh, mọi người trong đội cũng rõ ràng, đội trưởng mình luôn trung thành tuyệt đối còn có một thân phận khác khiến người ta ghét cay ghét đắng.
Phó giám đốc cục thành phố, Cô Hạo vốn định triệu hồi Hoa Sùng về chi đội cảnh sát đặc nhiệm tạm thời chủ trì công việc, nhưng vì Trần Tranh có quan hệ với Hàn Cừ, trước mắt đã bị đội hành động đặc biệt khống chế, nếu Hoa Sùng đi, chi đội trinh sát hình sự cũng khó khăn.
Thẩm Tầm kiến nghị với Cô Hạo, Chiêu Phàm có thể thay thế một thời gian.
Cảnh sát địa phương từ trước đến giờ luôn khắc khe, nếu như tạm thời mang một người từ tỉnh khác đến đội cảnh sát đặc nhiệm, Cô Hạo tuyệt đối không đồng ý, điều người từ phân cục cũng khó làm người khác phục. Còn Chiêu Phàm là cảnh sát đặc nhiệm đội hành động đặc biệt, địa vị cao, sau khi xử lý vụ án tất nhiên sẽ không ở lại Lạc Thành, càng không ảnh hưởng đến thế lực nào. Hơn nữa thanh danh Chiêu Phàm cực vang dội, bắn tỉa như thần, không có vấn đề gì để không phục.
Cô Hạo cân nhắc mãi, cũng đồng ý kiến nghị của Thẩm Tầm.
“Lần này nhờ có anh.” Hoa Sùng vừa mới đến thăm Trần Tranh, sắc mặt có hơi uể oải: “Nếu như không có đội hành động đặc biệt các anh đến đúng lúc, chuyện này tôi cũng không biết phải thu xếp thế nào.”
Thẩm Tầm đưa một thanh socola đã mở, bên trong còn một nửa, vừa nhìn đã biết bị người khác ăn rồi.
Hoa Sùng do dự có nên nhận không.
Lúc nãy ở phòng thẩm vấn, Trần Tranh đã bình tĩnh lại, nói ra không ít những chi tiết nhỏ khi ở chung với Hàn Cừ, có thể khẳng định, vấn đề Ngưu Mị và Sevoflurane hoàn toàn do Trần Tranh vô tình nói cho Hàn Cừ, Ngưu Mị cũng vì vậy mà bỏ mạng.
“Con mẹ nó, tôi cố gắng điều tra nội gián.” Trần Tranh bất đắc dĩ lắc đầu:”Nhưng hóa ra tôi lại là trợ thủ của nội gián.”
Hoa Sùng nghe, cảm thấy cực kỳ khó chịu, lòng cũng đau khổ.
Việc này không cần biết kết quả ra sao, Trần Tranh tất nhiên sẽ chịu xử lý kỷ luật. Hai đội trưởng chi đội trọng yếu cục thành phố, e rằng sẽ phải cởi bỏ cảnh phục.
“Socola sữa, không đắng.” Thẩm Tầm nói: “Chí Tần nói tâm tình anh sẽ không tốt, nên ăn chút đồ ngọt, thế là kêu tôi đem nửa thanh này đưa lại đây cho anh.”
Giờ Hoa Sùng mới hiểu được, một nửa kia bị Liễu Chí Tần ăn.
“Lẽ nào anh cho rằng là tôi gặm một nửa kia?” Thẩm Tầm cười cười, đặt socola lên tay Hoa Sùng.
Hoa Sùng có chút lúng túng: “Không, tôi tưởng Nhạc Nhiên.”
“Em ấy hả.” Thẩm Tầm híp mắt, nhìn bên ngoài cửa sổ: “Cùng Chiêu Phàm vội vàng điều tra đội viên khả nghi, vẫn chưa trở về.”
“Cực khổ rồi.”
“Không thể nói được.” Thẩm Tầm dời ghế “Liên quan đến Hàn Cừ, tôi tra được một chuyện.”
Hoa Sùng rót hai ly nước: “Hắn ta khi nào bắt đầu vào tổ chức?”
“Bây giờ không có cách nào kết luận, nhưng đã có tình báo, thời điểm năm đó hắn đi trợ giúp Tây Bắc chống khủng bố, có khả năng hắn bị ảnh hưởng.”
Hoa Sùng tính toán thời gian: “Khi đó tôi vừa mới đến cục thành phố.”
“Đúng, họ là nhóm đầu tiên.” Thẩm Tầm nói “Lúc họ đi, tình hình vô cùng gay go, hoàn cảnh sinh hoạt hay tình hình chiến đấu đều khắc nghiệt hơn các cậu sau này. Nhóm cảnh sát đặc nhiệm bọn họ hy sinh rất nhiều. Nếu như Hàn Cừ cứ thế sống sót trở về, không bệnh không phế, trêи cơ bản đã thăng lên đội trưởng. Theo logic, qua nhiều năm như vậy, Hàn Cừ không nên chỉ đứng ở vị trí đội trưởng chi đội cảnh sát đặc nhiệm, tuy tuổi hắn không lớn lắm nhưng tư lịch đầy đủ, hoàn toàn có thể thăng cấp, lên cơ quan tỉnh cũng không có vấn đề gì.”
“Hắn nói hắn không muốn rời khỏi đội ngũ chủ lực.” Hoa Sùng bưng ly nước, làm nóng lòng bàn tay, nhưng máu từ đó lưu thông lại phảng phất mang theo hơi lạnh: “Rất nhiều người trong chúng tôi hỏi hắn, hắn đều trả lời như vậy, làm cả một nhóm lớn cảm động – Bao gồm tôi. Bây giờ nghĩ lại, mới biết hắn ở lại là có mục đích khác.”
“Trong tiểu đội Hàn Cừ năm đó có một người chạy trốn.” Thẩm Tầm nói tiếp: “Người này tên là Hướng Lộ, là cảnh sát đặc nhiệm ở phía Đông vùng duyên hải cục thành phố, xuất thân giống với Hàn Cừ.”
“Sau đó tìm được người này chưa?” Hoa Sùng hỏi.
“Không có, đến nay không rõ tung tích.” Thẩm Tầm nói: “Lúc đó ở Trạm kiểm soát biên giới không nghiêm ngặt như bây giờ. Hướng Lộ dùng súng và giết chết bốn người canh gác. Vì chuyện đó, tiểu độ Hàn Cừ bị liên lụy nhưng xử lý kỷ luật cụ thể ra sao, tôi tạm thời chưa điều tra rõ.”
“Đây chính là nguyên nhân Hàn Cừ thay đổi sao?” Hoa Sùng nhíu mày suy tư.
“Ít nhất là một ảnh hưởng không nhỏ.” Thẩm Tầm nói: “Nhưng theo trực giác của tôi, năm đó có thể phát sinh một chuyện khác.”
Hoa Sùng im lặng một lúc: “Hiện mạng botnet có tiến triển gì không? Tôi đi xem…”
Lời còn chưa dứt, điện thoại di động trêи bàn của Thẩm Tầm bỗng nhiên rung lên.
Hoa Sùng chú ý tới, khi nhìn đến dãy số chợt lóe trêи màn hình, khóe môi Thẩm Tầm mím lại một chút.
“Tôi nhận điện thoại.” Thẩm Tầm cầm điện thoại di động hướng đến cửa sổ đi.
Lát sau, Thẩm Tầm cúp điện thoại, lạnh lùng nói: “Bọn họ chuẩn bị ngày 29 tháng 12 phát động tập kϊƈɦ.
./.