Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: ToruD / Beta: Andrew Pastel
Tâm độc
6.
“Tổ trưởng Hoa.” Liễu Chí Tần bình tĩnh chạy tới. Hoa Sùng giơ tay hướng về phía cậu, nửa tiếng sau mớt ngắt điện thoại nói: “Đi, theo anh lên lầu xem một chút.”
“Đã khám xét hiện trường xong rồi à?”
“Còn chưa xong, nhưng mà…” Hoa Sùng nhấp môi, không có nói ngay.
Liễu Chí Tần cầm lấy cánh tay anh, “Nhưng cái gì cơ?”
Hoa Sùng hít một hơi thật dài, “Từ Kham nói, miệng vết thương trêи cổ của người bị hại rất giống với vết thương chí mạng của Doãn Tử Kiều, hung khí cũng cùng loại luôn. Vài người đã chuẩn bị kĩ lưỡng, rồi dùng dao sát hại 11 mạng người trong một đêm, ra tay lưu loát, không để lại dấu vết trong CCTV, bọn họ muốn làm gì chứ?”
Liễu Chí Tần im lặng một lúc, chậm rãi nói: “Gây án có tổ chức, không mưu cầu tiền tài, chỉ lấy mạng người, em chỉ có thể nghĩ tới hai khả năng có thể xảy ra. Thứ nhất, 11 người này đều cùng có liên quan tới một vụ quan trọng nào đó, bị giết để diệt khẩu hoặc để trả thù; thứ hai, bọn họ vốn chẳng có liên quan gì tới nhau cả, cũng không hề biết hung thủ nhưng lại bị giết hại vì bọn họ là vật hi sinh để hung thủ hoàn thành một cái gì đó.”
“Gây án tập thể, thủ đoạn thông minh.” Hoa Sùng nghỉ chân, chăm chú nhìn về phía hàng hiên tối đen như mực, thanh âm cũng trở nên rất nhẹ, “Em có biết anh nghĩ tới cái gì không?”
Liễu Chí Tần nói: “Khủng bố.”
“Thật đáng sợ, rất đáng sợ, trêи giường lẫn dưới mặt đất đều toàn là máu! Hai người họ nằm thẳng trêи giường. Tôi… tôi vốn không dám tới gần để nhìn! Chỉ mới liếc mắt một cái đã dọa tôi sợ chết khϊế͙p͙!” Người dọn vệ sinh tên Giang Cúc giậm giậm chân, khi nói hai tay không ngừng run rẩy. Bà là người phát hiện ra hiện trường án mạng đầu tiên, cameras ở tòa 1 lầu 7 đã ghi lại hình ảnh bà nghi hoặc đi vào nhà sau đó là hốt hoảng chạy ra.
“Tôi là người phụ trách vệ sinh của tòa 1, mỗi ngày đúng 6 giờ sáng sẽ bắt đầu dọn dẹp rác của các tầng. Phần lớn người sống trong tiểu khu của chúng tôi đều là người lớn tuổi, bọn họ thức dậy sớm lắm, có khi sẽ gặp tôi. Tuy không biết tên nhưng đều rất quen mặt.” Cả người Giang Cúc đều bị nỗi sợ hãi bao phủ, hay rùng mình, “Người đã lớn tuổi thì trí nhớ sẽ không tốt, nhiều khi sau khi vào nhà rồi mà chìa khóa vẫn còn cắm ở trong ổ bên ngoài, có khi còn quên cả đóng cửa nữa. Tôi đi dọn vệ sinh sẽ vô tình nhìn, đứng bên ngoài gọi họ một tiếng, bọn họ nghe được sẽ ra lấy chìa khóa, hoặc là đóng cửa. Sáng hôm nay, tôi thu dọn xong rác ở lầu 7, nhìn thấy cửa của nhà 7-2 mở. Mới sáng sớm mà cửa đã mở toang nhưng lại không hề nghe thấy động tĩnh gì ở trong nhà. Tôi chỉ nghĩ là mình thử đi nhìn xem có chuyện gì xảy ra không, có cần tôi giúp đỡ hay không thôi. Kết quả, kết quả…”
Nói tới đây, vẻ mặt Giang Cúc vặn vẹo, hai mắt sợ hãi trợn trừng, đôi môi run rẩy lịch liệt, “Họ… hai người họ…”
Hoa Sùng không ép Giang Cúc miêu tả cảnh tượng bên trong vào lúc đó, chỉ hỏi: “Trong vòng một tháng này, dì có chú ý tới người nào có dáng vẻ khả nghi xuất hiện ở tòa 1 không?”
Giang Cúc vẫn còn đang đắm chìm trong sự hoảng sợ, hai mắt vô hồn lắc đầu, “Không có, toàn là người quen. Bảo an ở tiểu khu của chúng tôi không tệ, vào đợt mừng lễ năm mới của năm trước, tiểu khu bên cạnh có vài hộ bị mất trộm nhưng tiểu khu của chúng tôi không hề bị.”
Hoa Sùng đứng lên, đi ra ngoài cửa. Liễu Chí Tần cầm bút kí bản, đi theo ra ngoài.
Gia đình ở hộ 7-2 là hai chị em đã lớn tuổi – Lưu Thái Vân 71 tuổi và Lưu Tân Ngọc 68 tuổi. Hai bà là nạn nhân được phát hiện sớm nhất. Sau khi Giang Cúc chân nam đá chân chiêu lao xuống báo với quản lí tòa nhà thì chín người còn lại có tên trong danh sách cũng lần lượt được phát hiện.
Toàn bộ cửa phòng của bọn họ đều mở rộng. Mặc dù không có Giang Cúc nhưng vẫn sẽ có người khác phát hiện ra án mạng ở tiểu khu.
“Cửa phòng mở rộng, bên ngoài cửa lẫn phòng khách đều không thấy ai, bên trong cũng không có truyền ra tiếng động gì cả, giống như trong nhà vốn không có ai cả. Nếu người đứng ở ngoài cửa mà tinh mũi còn có thể ngửi thấy mùi máu ở bên trong nữa. Dưới tình huống như thế, người dọn vệ sinh, hàng xóm lẫn người quản lí tòa nhà đều có thể sẽ vào xem đã có chuyện gì xảy ra.” Liễu Chí tần nói: “Nếu sau khi gây án hung thủ đóng cửa lại thì khả năng những người già sẽ không được phát hiện nhanh như vậy, ít nhất cũng phải đợi một trong mấy người con của họ báo án. Nhưng hung thủ lại cố ý mở cửa ra, hấp dẫn người bên ngoài mau chóng phát hiện thi thể của nạn nhân. Hắn làm như vậy, là để gây ra náo động ư?”
“Nếu chỉ đơn giản là báo thù, hung thủ sẽ muốn gây ra náo động sao?” Hoa Sùng kẹp điếu thuốc chưa được đốt trêи ngón tay.
“Em nghĩ là không. Đương nhiên cũng không thể loại trừ tình huống hiếm có.” Liễu Chí Tần thu lại điếu thuốc, nói tiếp: “Loại án mạng gì khi xảy ra có thể dễ dàng rúng động người dân, dẫn tới khủng hoảng nhất?”
Hoa Sùng ngẩng đầu: “Người bị hại là trẻ nhỏ, hoặc là người già.”
“Là một nhóm người già.” Liễu Chí Tần nói: “Một nhóm người già không có sức phản kháng chết thảm tại nhà.”
Sống lưng Hoa Sùng không tới mức tê dại nhưng lồng ngực mỗi lúc lại nặng nề hơn.
“Em có dự cảm không lành.” Liễu Chí Tần tạm dừng một lát, nói: “Có lẽ đây chỉ mới là khởi đầu.”
“Anh cũng có dự cảm.” Hoa Sùng lấy lại điếu thuốc, “Vụ án này sẽ nhanh chóng bị chuyển giao lên đơn vị cấp trêи thôi.”
Liễu Chí Tần tựa người lên vách tường, bỗng nhiên nói: “Ngưu Mị tham gia vào giao dịch sevoflurane bị người ta bắn chết diệt khẩu, bên phòng của tỉnh đoạt vụ án này về nhưng điều tra tới bây giờ cũng chưa ra được cái gì. Giờ vụ án này cũng chuyển giao qua đó, bọn họ có năng lực để điều tra à?”
“Không hai lần này hoàn toàn khác nhau. Một lần là phòng bên tỉnh chủ động “muốn”, còn lần này chỉ sợ là chúng ta phải "cho".” Giọng Hoa Sùng trầm thấm, hàm chứa vẻ lo âu rõ ràng, “Vụ án của Ngưu Mị tuy rằng liên quan tới súng, hơn nữa cũng có liên quan tới con đường buôn bán thuốc ngầm nhưng trêи thực tế vẫn còn nằm trong phạm vi phụ trách của tổ trọng án của chúng ta. Nhưng vụ án này… Đừng nói tổ trọng án, chỉ sợ ngay cả đội trinh sát hình sự, cục thành phố cũng gánh vác không nổi trách nhiệm này.”
“Ý của anh là, đội trưởng Trần sẽ chủ động đem vụ án này chuyển giao cho đơn vị cấp trêи sao?”
“Cho dù đội trưởng Trần không muốn làm thế, cục lãnh đạo cũng sẽ ra mặt. 11 người già bị giết cơ mà. Khó có thể nói mức độ ảnh hưởng tới xã hội, anh còn chưa xem bình luận trêи mạng nói gì nhưng mặc dù không xem, cũng đoán được đã ầm ĩ thành dạng gì luôn rồi, muốn phong tỏa cũng không thể phong tỏa được. Tương lai vụ án này dù chúng ta điều tra, bên phòng tỉnh cũng không chấp nhận, phải chuyển qua bên cấp cao hơn xử lí.”
Đúng lúc này, di động Hoa Sùng vang lên. Anh cầm lên nhìn nhìn, trước khi tiếp điện thoại có nói: “Là Lí Huấn.”
“Tổ trưởng Hoa.” Lí Huấn vội vàng nói: “Đã kiểm tra xong hiện trường, hung thủ có ít nhất bốn người!”
Hoa Sùng rùng mình, “Lấy được dấu chân à?”
“Vâng! Tổng cộng có 4 nhóm, rõ ràng tới mức đủ xây dựng khuôn mẫu!”
Vào ban đêm, cảnh sát đặc nhiệm vẫn đóng giữ tại tiểu khu Ngô Đồng không rời đi, vốn quảng trường chiều tối sẽ mở nhạc khiêu vũ khiến nơi đây náo nhiệt vang trời nhưng giờ đây lại im bặt, khu bên bờ sông cũng tiêu điều, tựa như mùa đông đột ngột ập đến. Đường cái tạm thời bị phong tỏa đã được lưu thông xe cộ, nhưng cây cầu TrườngLục nối dài từ khu phía đông sang phía tây hiếm khi không tắc đường lại vô cùng thưa thớt xe, người đi đường đã ít lại càng ít.
Những người lớn tuổi ở tiểu khu Ngô Đồng, một phần đã được con gái đưa đi, một phần khác thì trước mắt sang nhà bạn bè ở tạm, một số khác thì liên hệ với bên viện dưỡng lão, còn những nhà không có nơi nào để đi thì vẫn ở lại trong tiểu khu. Một vài người thì sẽ trở về nhà từ sớm, đóng hết cửa lại, lo sợ chuyện không may đổ ập xuống đầu mình, số khác lại tụ tập ở một chỗ tám chuyện.
“Tôi nghe nói Lưu Tân Ngọc và người chị ngu ngốc của bà ta đã chết rồi đó!” Một người vỗ ngực mình, như đang cố lưu thông khí huyết, “Lần trước chị Cung cãi vã với bà ấy, tôi còn đi hóng hớt nữa mà. Trời ạ, đột nhiên lại thành ra như vậy, sợ chết khϊế͙p͙!”
“Sao bà ta chỗ nào cũng cãi nhau được ấy nhỉ? Tuần trước hay là tuần trước nữa gì đấy, bà ta còn kéo cái loa đã hỏng của mình tới giành chỗ của chúng tôi nữa kìa.” Lại một người khác nói: “Chỗ kia vốn vẫn là nơi chúng tôi hay khiêu vũ, bà ta một hai đòi giành chỗ, còn bật nhạc mức lớn nhất, thật chẳng ra làm sao. Đội trưởng của bọn tôi, ầy, là ông Trần đó. Ông Trần không ầm ĩ được như bà ta, cũng tức đỏ cả mắt. Nếu không phải là do tôi lớn giọng, không sợ bà ta thì bà ta cùng với chị bà ta chắc chắn sẽ đoạt mất chỗ khiêu vũ của bọn tôi luôn rồi!”
“Nói không phải chứ mà Lưu Tân Ngọc đắc tội với không ít người vì chuyện khiêu vũ ở quảng trường, một là muốn cướp địa bàn, hai là muốn cướp vị trí múa dẫn đầu. Tính tình cao ngạo, miệng cũng thối, chẳng ra cái gì.”
“Đúng vậy. Lần trước tôi khiêu vũ bên cạnh nhóm bà ta, âm thanh tốt hơn so với bên đội của bà ta nên nhạc bên bà ta bị át đi. Đầu tiên là bà ta chạy tới ầm ĩ với bọn tôi, yêu cầu bên tôi phải vặn nhỏ âm lượng xuống.Ủa mắc cái gì? Sao chỉ vì loa của bên mình âm thanh kém lại yêu cầu người khác phải giảm âm lượng xuống? Tôi đã khiêu vũ mười mấy năm ở quảng trường này, cho tới giờ vẫn chưa từng gặp loại người nào không biết lí lẽ như bà ta cả.”
“Sau đó thì sao?” Có người hỏi: “Dựa theo tính cách của bà ấy, chắc chắn sẽ tiếp tục gây sự chứ?”
“Bà ta thẳng chân đạp ngã loa của bọn tôi!”
“Chậc chậc!”
“Tôi có biết một người, trước kia có nằm trong đội khiêu vũ của bà ta, sau đó lại bị bà ta loại trừ khỏi.” Lại có người nói, “Bảo là bà ta ở trong đội khiêu vũ giống như là địa chủ ấy, lựa chọn bài phải nghe theo bà ta, động tác cũng phải nghe theo bà ta, sau đó ngay cả việc mặc quần áo gì cũng phải nghe theo lời bà ta luôn, còn muốn góp vốn mua loa mới nữa kia. Bạn của tôi không muốn, nói rõ ý kiến của mình, vậy là chỗ nào bà ta cũng nhằm vào bạn của tôi hết. Tôi nói chứ ở quảng trường khiêu vũ, nhảy chỗ nào mà chẳng được, lại cứ phải nhảy trước mặt nhóm có bà Lưu chứ? Bạn tôi nói được mấy lần thì rời đi luôn.”
Càng lúc mọi người tán gẫu càng hăng, rốt cục cũng có người nhắc nhở: “Người chết là chuyện lớn, vẫn là đừng nói mấy chuyện không tốt của Lưu Tân Ngọc nữa. Đời này của bà ta cũng đã không dễ dàng gì rồi, lúc còn trẻ chồng con đều mất sớn, người thân duy nhất bên cạnh là chị gái cũng có bệnh, đầu óc không còn tỉnh táo. Nếu tôi là bà ta, có thể tôi cũng cần nơi để giải tỏa nữa là. Người cũng đã chết rồi, chúng ta giờ lại nói này nói nọ, bị người khác nghe thấy cũng không phải chuyện tốt lành gì.”
“Đúng thế.” Một người tán thành, “Bà ta cũng đã rất thảm rồi.”
Nhóm người im lặng trong chốc lát, rất nhanh có người lại đề xuất đề tài mới, “Vậy mọi người nói xem, Lưu Tân Ngọc, còn có những người khác nữa – sao họ lại gặp chuyện xui xẻo như vậy chứ? Buổi chiều tôi có nghe nói, trừ ông lão họ Thang kia ra những người khác đều là người thích khiêu vũ ở quảng trường đó.”
“Có lẽ nào…. không phải là bọn họ vì khiêu vũ ở quảng trường mà gặp chuyện không may đấy chứ hả?”
“Sao lại vì khiêu vũ ở quảng trường chứ? Khiêu vũ ở quảng trường cũng có trêu ai chọc ai đâu?”
“Mọi người không biết à? Trêи TV, báo chí đều nói chúng ta khiêu vũ ở quảng trường đều quấy nhiễu tới người khác đó. Ở mấy nơi khác cũng đã xảy ra mấy cuộc tranh cãi rồi, nghe nói còn tới mức đánh chết người luôn đó.”
“Này…”
Chắc là vì khi tán gẫu đề cập tới họa phúc của người khác thì có thể thao thao bất tuyệt nhưng mà nếu rơi trêи người mình lại kinh hoảng khôn kể. Đề tài về vấn đề khiêu vũ ở quảng trường chấm dứt cuộc nói chuyện, đám người giải tán, dáng vẻ ai về nhà nấy tạo cho người ta cảm giác như bọn họ đang “chán chường chạy trốn”.
Dù sao, người tùy ý khiêu vũ ở quảng trường là Lưu Tân Ngọc cũng đã bị giết chết, mà bọn họ lại không phải là bạn bè trong nhóm nhảy của Lưu Tân Ngọc nhưng cũng là mấy người mỗi ngày đều kéo loa chạy tới quảng trưởng để khiêu vũ.
“Mấy người này suy nghĩ nhiều quá rồi.” Tai Liễu Chí Tần rất nhạy, nghe được một phần đối thoại của bọn họ, “Tuy vài năm gần đây không ít chuyện xung đột do khiêu vũ ở quảng trường nhưng chẳng ai vì chuyện khiêu vũ này mà sát hại 11 mạng người cả.”
“Mà điều quan trọng nhất là, hung thủ rất chuyện nghiệp.” Hoa Sùng nói: “Không có ai lại vì chuyện tranh cãi ở quảng trường khiêu vũ mà sẽ…”
Lời còn chưa dứt, tiếng chuông di động đột ngột vang lên.
Hòa Sùng vừa cầm lên đã thấy, hơi nhíu mày.
Liễu Chí Tần không nhìn màn hình di động nhưng từ vẻ mặt của anh đã có thể đoán được.
“Là đội trưởng Trần à?”