Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel Beta: Ooctopuss
Phản chiếu
3.
"Tổ trưởng Hoa đâu? Tổ trưởng Hoa đâu?" Trương Mậu làm không công mấy ngày ở Khoa Kiểm Nghiệm, đi theo Lý Huấn đến hiện trường xong thì phải canh ở văn phòng chờ mấy kết quả báo cáo, cả ngày bị gọi tới gọi lui, mông không ịn xuống ghế được mấy lần. Đúng là tích lũy kinh nghiệm nhiều thật, nhưng mà mệt quá, vừa về tổ Trọng án thì muốn tìm Hoa Sùng ngay, đầu tiên là kể khổ, thứ hai là khoe mấy anh bên Khoa Kiểm Nghiệm khen, cuối cùng là chờ anh nói, "Tốt lắm, về tổ mình đi, không cần phải qua bên Khoa Kiểm Nghiệm nữa đâu."
Tính tỉ mỉ chi tiết nhưng thế, nhưng Hoa Sùng lại chẳng thấy đâu. Không ở văn phòng tổ Trọng án, cũng không ở trong phòng nghỉ, Khoa Pháp Y hay văn phòng của Trần Tranh cũng chẳng thấy đâu.
"Đệt đệt đệt, Tổ trưởng Hoa của em đâu rồi?" Trương Mậu cầm hồng trà của Khúc Trị lên, vặn nắp uống.
"Hai ngày nay Tổ trưởng Hoa đi qua bên Cảnh sát đặc nhiệm." Văn phòng vừa được cấp thêm mấy thùng hồng trà, Khúc Trị đang cảm thấy mỹ mãn, nên lười tranh với Trương Mậu.
"Đi qua bên cảnh sát đặc nhiệm làm gì?" Trương Mậu lo lắng, Bị Đội trưởng Hàn bắt về rồi hay sao? Đội trưởng Trần đồng ý à?"
Khúc Trị mắt trợn trắng, "Làm gì có? Yên tâm đi, Đội trưởng Trần không có "thả" sếp Hoa của em ra đâu, Đội trưởng Hàn tuyệt vọng từ lâu rồi."
"Vậy Tổ trưởng tới đó làm gì?" Trương Mậu nhìn chung quanh một vòng, "Mà anh Tiểu Liễu sao cũng không ở đây?"
"Tổ trưởng Hoa dẫn anh Tiểu Liễu đến đội Cảnh sát đặc nhiệm ghi đăng ký."
"Hả đăng ký cái gì?"
"Đặc huấn chứ gì." Khúc Trị nói: "Anh Tiểu Liễu là ở bên văn chức, không có qua huấn luyện cảnh sát giống tụi mình, nhưng Tổ trưởng Hoa thấy cậu ấy cần phải học qua."
"Cho nên Tổ trưởng Hoa tự mình chỉ dẫn?" Trương Mậu trừng lớn mắt.
"Đúng vậy, chắc cũng phải mất mấy ngày."
Trương Mậu đặt mạnh chai hồng trà xuống bàn, "Tổ trưởng Hoa bất công quá, sao em không được vậy? Em cũng muốn Tổ trưởng Hoa chỉ dẫn mà!"
"Đừng tưởng dễ ăn!" Khúc Trị cười, "Em cho rằng Tổ trưởng Hoa hướng dẫn dễ dàng lắm à? Thứ nhất, Tổ trưởng Hoa rất ít tự mình thướng dẫn. Thứ hai, lúc còn ở đội Cảnh sát đặc nhiệm ổng nổi tiếng nghiêm khắc, đừng thấy mọi ngày ổng hi hi ha ha thì tưởng ổng dễ, để ổng hướng dẫn ổng chỉnh cho khóc luôn."
Trương Mậu còn nhỏ tuổi, vẫn chưa biết lắm chuyện khi Hoa Sùng còn ở bên Cảnh sát Đặc nhiệm, cậu không tin, "Tổ trưởng Hoa sao mà khó được? Ít nhất cũng không khó bằng Đội phó đội Đặc nhiệm!"
Lúc mới vào nghề, Trương Mậu cũng bị điều qua bên Cảnh Sát đặc nhiệm huấn luyện, hướng dẫn cậu là Đội phó An Lâm, bị tra tấn đến kêu cha gọi mẹ, nếu không phải ý chí kiên định thì đã từ chức từ lâu rồi.
Khúc Trị hứ một tiếng, "Đúng là chẳng biết gì, An Lâm nhỏ hơn Tổ trưởng Hoa, hồi đó là đội viên của ổng đó."
Trương Mậu khiếp sợ, "Ối thật à!"
"Hiểu chưa? An Lâm nghiêm khắc là do kế thừa từ Tổ trưởng Hoa của em đó. Nói ổng không tàn nhẫn thì ai tàn nhẫn nữa?"
"Ôi thật không thể tin được!" Trương Mậu há hốc mồm.
Khúc Trị thở dài, nhớ tới chính mình nói: "Anh Tiểu Liễu cũng thảm, bị Tổ trưởng Hoa "áp giải" đi, không biết bị chỉnh thành cái dạng gì rồi."
"Không được!" Trương Mậu nói: "Em phải đi xem!"
Khúc Trị gân cổ gọi với theo: "Cẩn thận coi chừng bị phát hiện nghe chưa!"
Khu bắn súng yên tĩnh, lâu lâu mới vang lên một tiếng. Các cảnh sát đặc nhiệm vài người trực bên ngoài, còn lại thì đi ngoại thành huấn luyện hết rồi, cả sân huấn luyện to như vậy, nhưng gần như chỉ có Hoa Sùng và Liễu Chí Tần sử dụng.
Cảnh sát hình sự xin huấn luyện mượn súng hay sử dụng bao nhiêu viên đạn cũng phải điền vài tờ báo cáo, còn bị hạn chế số lượng đạn. Nhưng Hoa Sùng thì khác, anh từ đội cảnh sát đặc nhiệm ra, gần như là anh em với đội trưởng Hàn Cừ, người khác đến thì phải ghi báo cáo, anh đến chỉ cần nói tên là được, không ai khó dễ gì, hai ngày đầu Hàn Cừ thậm chí còn cho vài lính mới vào đội đi theo anh học tập. Hôm nay các đội viên mới ra làm nhiệm vụ, cuối cùng cũng được ở một mình.
Cảnh sát hình sự sử dụng súng ngắn là chủ yếu, dễ mang theo phòng thân, cũng có thể truy bắt hung thủ, tuy sát thương không bằng súng trường nhưng cũng đủ dùng trong đại đa số các tình huống thường phát sinh.
Hoa Sùng rành nhất là súng trường, súng trường đột kích hay súng bắn tỉa anh đều có thể sử dụng thành thạo. Ở Tây Bắc khi đó, súng ngắn không có bao nhiêu lợi thế. Về đội Hình sự nhiều năm, anh cầm súng ngắn có hơi ngượng tay, nhưng hướng dẫn cho Liễu Chí Tần thì không có vấn đề gì.
"Nhịp thở của cậu gấp quá." Lúc này, một tay anh để trên eo Liễu Chí Tần, một tay phủ lên mu bàn tay cậu, chuyên chú truyền đạt kinh nghiệm bắn súng, "Không phải là nín thở, nhưng lúc cậu bóp cò, cần phải giữ cho nhịp thở ổn định, nếu không đạn sẽ bay lệch mục tiêu, hiểu không?"
Liễu Chí Tần mang kính bảo vệ mắt trong suốt, nhỏ giọng nói: "Vâng."
"Vậy tôi làm mẫu một lần. Cậu xem nhịp thở của tôi với cậu có cái gì khác nhau." Hoa Sùng nói xong, cánh tay anh nâng thẳng, nửa người dán lên Liễu Chí Tần. Nhìn từ một bên, tựa như anh đang thân mật ôm Liễu Chí Tần vậy.
Thật ra đây là từ thế rất bình thường khi truyền đạt kinh nghiệm bắn súng cho người khác. Rất nhiều thứ chỉ nói miệng thì hoàn toàn không đủ, muốn truyền đạt phải thực hành, để người học cảm nhận trực tiếp. Điều chỉnh hô hấp như thế nào, cầm súng như thế nào, ổn định lực tay khi bóp cò như thế nào... đều yêu cầu có cảm nhận về thể xác và tinh thần.
Hoa Sùng không thấy kì lạ chỗ nào, nghiêm túc nhìn thẳng phía trước, ngón trỏ đè ở lên ngón trỏ của Liễu Chí Tần, thấp giọng nói: "Giống như vậy......"
Liễu Chí Tần thì đã bị phân tán tư tưởng từ lâu rồi. Cái eo được Hoa Sùng ôm như nổi lửa, lan hết tất cả các cơ bắp khác như bị bỏng. Giọng Hoa Sùng thì thầm bên tai, thanh âm gần trong gang tấc, mỗi một chữ như phả vào lòng cậu.
Cậu phát hiện ngày đó cậu nghĩ sai rồi.
Cậu cho rằng, lúc Hoa Sùng gọi điện thoại cho cậu, đưa điện thoại dán bên tai nghe giọng anh thật gần màng nhĩ đã muốn không xong rồi.
Giờ mới biết, trực tiếp như thế này lại càng không xong hơn.
Hoa Sùng gần sát như vậy, thậm chí cậu còn có thể nghe thấy tiếng tim anh đang đập.
Một tiếng súng thình lình vang lên làm cậu giật mình. Lỗ đạn ghim vào hồng tâm bia bắn.
Thật ra tiếng súng không bất thình lình, chỉ là cậu đang thất thần, không chú ý đến ngón tay Hoa Sùng đè nặng lên cò súng.
Liễu Chí Tần tự thấy mình đúng là một học sinh hư hỏng không nghiêm túc.
Hoa Sùng lấy tay về, "Cậu tự bắn thử một lần nữa xem."
"Vâng." Cậu rũ mắt nhìn khẩu Beretta 92 trên tay, và tay phải của cậu.
Mu bàn tay nóng hổi, cũng may anh không để ý.
"Nhớ kỹ cảm giác vừa nãy." Hoa Sùng lui về một bên, "Đừng khẩn trương!"
Liễu Chí Tần giương súng, nhắm chuẩn bia bắn.
Cảm giác vừa nãy?......
Cậu hất hất đầu, hít sâu một hơi.
Hoa Sùng muốn cậu nhớ kỹ cảm giác vừa rồi, còn cậu thì lại phải quên đi ngay, nếu không thì cả hôm nay đừng hòng ngắm được vào bia.
"Pằng!" Viên đạn ra khỏi họng súng, ghim vào vòng tám điểm trên bia bắn.
"Không tồi!" Hoa Sùng vỗ tay, "Ổn định hô hấp thì bắn sẽ trúng hồng tâm hơn. Cứ luyện tập tiếp, trước tiên luyện phần chuẩn xác đã, sau đó mới luyện đến độ ổn định."
Liễu Chí Tần gỡ kính bảo vệ ra, "Tôi muốn nghỉ một chút."
Hoa Sùng nhướng mày, xem giờ trên đồng hồ, "Chỉ vừa bắt đầu thôi mà."
"Tôi thấy mệt quá." Liễu Chí Tần xoay xoay cổ tay, "Tôi bị mỏi tay."
"Được rồi, vậy nghỉ ngơi một lát." Hoa Sùng nói: "Tôi đi lấy nước, cậu uống nước khoáng nhỉ?"
Cậu gật đầu cười nói: "Cảm ơn Tổ trưởng Hoa."
Sau khi Hoa Sùng rời khỏi, sân tập bắn liền im phăng phắc trở lại.
Liễu Chí Tần nhìn bàn tay, nhíu nhẹ chân mày.
Mỏi chỗ nào, rõ ràng là tê dại đi luôn.
Lúc Hoa Sùng nắm lấy tay cậu, lòng bàn tay ấm áp nhưng bàn tay cậu lại cảm thấy nóng rực như lửa thiêu.
Cái khóa học bắn súng phen này hành trái tim cậu đến chết lên chết xuống mất thôi.
Thật ra cậu không cần bắt buộc phải tham gia huấn luyện của bên Cảnh sát đặc nhiệm. Nhưng Hoa Sùng lại muốn đích thân chỉ cậu, cậu không thể nào từ chối nổi.
"Của cậu này." Hoa Sùng trở về, xách theo bốn chai nước khoáng, lấy ra một chai ném qua phí Liễu Chí Tần, cậu bắt được, đang muốn vặn nắp chai, Hoa Sùng lại đi tới, "Để tôi mở nắp giúp cậu."
Liễu Chí Tần dở khóc dở cười, "Anh nghĩ tôi không mở nổi nắp chai nước à?"
"Không phải tay cậu mỏi sao?"
Cậu ngẩn người, chai nước khoáng đã bị Hoa Sùng lây lại.
"Tôi nghĩ không phải tay cậu mỏi đâu, làm biếng thì đúng hơn." Hoa Sùng vặn nắp, đưa chai nước cho cậu, cười nói: "Lúc trước tôi đi huấn luyện, mỏi tay mỏi đầu gối mỏi mắt mỏi lưng mỏi cổ tôi đều lấy cớ qua hết rồi."
Liễu Chí Tần lét lút nuốt hai ngụm nước bọt, biết mình đã bị lật tẩy, đành phải nói: "Không qua mặt được anh rồi... Vậy giờ luyện tiếp nha?"
Hoa Sùng nâng cằm về phía bia bắn, "Cậu luyện đi, tôi nhìn."
Bia bắn gần và cố định là bài tập bắn căn bản nhất. Thực chiến ra có ai đứng im mà cho mình bắn đâu, nhắm bắn nhanh bia bắn chuyển động mới có thể sử dụng được. Nhưng Liễu Chí Tần vẫn là văn chức cảnh sát, giống như Từ Kham vậy, Hoa Sùng không thể tùy tiện ép cậu quá, chỉ có thể luyện từ thứ dễ nhất lên thôi.
Tuy rằng hơi buồn tẻ nhạt nhẽo, nhưng cũng không tồi.
Hoa Sùng khoanh tay nhìn sườn mặt Liễu Chí Tần sườn mặt, khóe môi cong lên thành một nụ cười.
Trước đây, anh chẳng từng chủ động theo đuổi ai, lúc còn yêu đương thời đi học, cũng chẳng ai theo đuổi ai, tự nhiên mà đến với nhau, sau lại vì tình cảm mà tự nhiên chia tay. Gờ nghĩ lại, nó giống
như một tình bạn dịu dàng và trưởng thành hơn thôi chứ cũng không thể gọi là tình yêu.
Ngày đó nghỉ phép trong nhà có thêm thành viên mới, ban ngày lại bị Từ Kham "chỉ điểm", lửa nóng trong đầu anh chẳng hề hạ bớt, nên trằn trọc đến đêm thì tự nhiên lại gọi cho Liễu Chí Tần bảo đi tham gia huấn luyện bên đội Đặc nhiệm.
Lúc điện thoại đổ chuông, anh nghĩ, nếu là Liễu Chí Tần không muốn đi, anh đành thôi.
Nhưng Liễu Chí Tần lại rất dễ dàng đồng ý.
Cái loại cảm giác này, nói như thế nào nhỉ......
Giống như là anh đang bắt đầu theo đuổi Liễu Chí Tần mất rồi.
Tâm tư của anh, Liễu Chí Tần dĩ nhiên chẳng đoán ra.
Cả hai ở sân tập bắn, mỗi người ôm một nỗi niềm riêng mà luyện tập, tuy trong lòng ngứa ngáy nhưng lại cảm thấy mỹ mãn lạ kỳ.
"Này, anh Tiểu Liễu, đừng gồng cứng cánh tay như thế." Nhìn một hồi, Hoa Sùng lại lập lại "tật xấu", đến bên cạnh Liễu Chí Tần một tay ôm eo một tay vịn súng, cẩn thận sửa đúng tư thế.
Trương Mậu vội vàng chạy đến sân tập bắn, vừa vặn nhìn thấy màn này. Cằm cậu muốn rơi xuống đất.
Khúc Trị nói Tổ trưởng Hoa nghiêm khắc như ma quỷ cơ mà!
Khúc Trị nói An Lâm là đội viên của Tổ trưởng Hoa cơ mà!
Toàn là lừa đảo!
Tổ trưởng Hoa hiền như thế này, một câu nói nặng cũng không nói, nghiêm khắc chỗ nào, giống ma quỷ chỗ nào?
Mùa hạ cả hai đều mặc quần áo mỏng, tứ chi tiếp xúc thật gần, tự nhiên lại cảm thấy xấu hổ.
Hoa Sùng vốn chỉ là muốn chỉ Liễu Chí Tần bắn súng, anh khá tự tin với kỹ thuật của mình, không tin miệng nói tay làm còn không chỉ được Liễu Chí Tần.
Nhưng anh dựa vào người cậu thật sự là sát quá, "Nơi đó" cứ đụng phải Liễu Chí Tần. Anh không cảm thấy gì sai, nhưng Liễu Chí Tần cảm nhận rõ ràng từng lần "bị" cạ vào.
"Tổ trưởng Hoa." Liễu Chí Tần nghiêng mặt.
"Hở? Sao thế, lại muốn nghỉ à?"
"Không phải." Liễu Chí Tần khổ sở, "Tôi đi đổi bia, anh nhắm bắn cho tôi xem vài lần được không."
Hoa Sùng cũng không từ chối, anh biểu diễn một loạt súng bắn bia ngắm di chuyển.
Liễu Chí Tần vỗ tay cười: "Thật giỏi quá."
sau khi được chỉ dẫn tận tình, Liễu Chí Tần càng ngày càng "lên tay", mấy phát sau bắn ra rất ổn, Hoa Sùng không dựa vào người cậu nữa, chỉ ôm eo sửa lại tư thế đúng.
Buổi chiều, cả hai chuyển sang phần đấu võ. Hoa Sùng là cao thủ vật tay đôi, vốn muốn bộc lộ kỹ năng với Liễu Chí Tần nhưng lại lo lắng anh không đỡ được, vì thế chỉ phải cất giấu, thay áo ba lỗ và quần đùi luyện những thế võ cơ bản cho cảnh sát với Liễu Chí Tần.
Dáng người anh rất đẹp, vì gương mặt thanh tú nên mặc quần áo lại làm cho người ta sinh ra một cảm giác gầy gò, nhưng thật ra không phải.
Gầy gò không thể nào làm cảnh sát đặc nhiệm, càng không thể ra chiến trường Tây Bắc tham gia chống khủng bố. Anh chỉ không quá to con, nhưng cơ bắp thì vẫn có đủ, áo ba lỗ vừa vặn bó sát những đường cong, xuyên qua lớp vải đen còn ẩn hiện những múi cơ bụng.