"Hở?" Liễu Chí Tần hơi ngạc nhiên, gật đầu: "Được chứ."
"Vậy tôi yên tâm rồi." Hoa Sùng nói.
Liễu Chí Tần vẫn chưa hiểu lắm, "Yên tâm?"
"Đúng vậy, là yên tâm. Mấy điều cậu nói có hơi quá mức tưởng tượng, nghe như phim vậy. Nhưng nếu cậu có thể làm được, thì tên hacker cũng làm được." Hoa Sùng nói,, "Ít nhất chứng minh chúng ta không suy nghĩ vớ vẩn."
"Nhưng mà suy luận tới lui nãy giờ, vấn đề mấu chốt vẫn chưa được giải quyết." Thẩm Tầm nhắc, "Hacker là ai, quan hệ gì với Lâm Kiêu Phi?. Tuy hắn không liều mình để báo thù cho Lâm Kiêu Phi, nhưng cũng ở phía sau giật dây."
Vấn đề này thật sự vẫn chưa có lời giải đáp.
"Tiếp tục thẩm vấn Sở Kiểu đi." Hoa Sùng vỗ vỗ tay, "Đồng thời cũng vẫn tiếp tục bảo vệ những người trong danh sách, phòng trước vẫn tốt hơn, tuyệt đối không thể để bất cứ ai bị hại thêm nữa."
Nhạc Nhiên chép miệng, nhỏ giọng nói: "Em không muốn bảo vệ những người đó. Hoàng Khánh là một tên hiếp dâm, em......"
"Nhạc Nhạc." Thẩm Tầm ngắt lời, "Em là cảnh sát."
Nhạc Nhiên nghiêng người đi, không nói gì.
"Tôi đoán cho dù chúng ta tiếp tục thẩm Sở Kiểu, cũng không hỏi thêm được điều gì đâu." Liễu Chí Tần đập hai cái lên lưng Nhạc Nhiên, "Nếu hắn chỉ là một quả quân cờ, một con dao thì sẽ chẳng biết được mấy âm mưu và lai lịch của kẻ điều khiển hắn đâu."
"Không biết tên hacker đó sẽ làm gì tiếp theo?" Hoa Sùng suy tư nói: "Hắn sẽ động thủ với Dịch Lâm Lang sao? Bằng phương thức gì?"
- -
Tây Á, quốc gia X
Trong một căn phòng không bật đèn, chỉ có ba màn hình máy tính rất lớn, một nam thanh niên trẻ ngồi đó, ánh sáng u uất từ màn hình tạt lên gương mặt rất thanh tú. Chỉ tiếc gương mặt này quá tái nhợt, không một chút sức sống.
Hắn ngồi trước máy tính, một tay theo thói quen đặ tên bàn phím, một tay để ở bên môi, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình bên phải, trong đáy mắt hình như ẩn lên một vệt máu.
Nhìn kỹ lại, thì vệt máu không phải từ mắt hắn, mà chỉ là phản chiếu từ thứ đang mở trên màn hình.
Màn hình máy tính đang mở to một bức ảnh, chợt nhìn thì chỉ loang lổ màu đỏ sậm. Nhưng nhìn kỹ thì lại hãi hùng khiếp vía, đó là ảnh chụp thi thể của một người phụ nữ.
Nói là thi thể cũng không đúng lắm, vì nhân vật trên ảnh chụp còn chưa chết hẳn mà, máu tươi trào ra từ vết rạch sâu trên cổ, ả mở to mắt, đầy mặt máu tươi, tuyệt vọng bất lực mà nhìn vào ống kính.
Mặc dù chỉ là một bức ảnh, nhưng phảng phất cũng có thể nghe được tiếng máu văng tung toé, có thể nghe được tiếng ả ta gào thét trong những giây cuối cùng của sinh mạng.
Thanh niên trẻ liếm liếm khóe môi, giống như đang nhấm nháp một ly rượu vang ngon lành.
Tấm ảnh này hắn đã xem đi xem lại rất nhiều lần, mỗi lần xem đều cảm thấy thật vui sướng. Cái loại sung sướng như đến từ sâu trong linh hồn, làm hắn hưng phấn đến rùng mình, chỉ tiếc không thể đích thân đến tận hiện trường mà xem, mà nhấm nháp.
Ả đàn bà trong ảnh tên là Hà Dật Đào, khuôn mặt rất đẹp, kinh doanh một cửa hàng bán hoa, thích mặc váy hoa dáng dài, giày vải thêu tỉ mỉ, thích ngồi ở xích đu trước cửa hàng bán hoa mỉm cười với người đi ngang qua. Lúc xích đu lắc lư, góc váy theo gió tung bay, đẹp như một bức họa.
Ả có một lượng fans đông đảo trên Weibo, tôn sùng ả là "Nữ thần", "Thần tiên".
Xinh đẹp và thanh thuần,còn đp5 hơn cả hoa của ả bán, cũng khá là xứng danh với "Nữ thần" và "Tiên tử" đó chứ.
—— Đó là chỉ xem về bề ngoài.
Còn bên trong ả ta có cái gì đâu?
Chẳng học hành bao nhiêu, ở xã hội hiện đại cũng gần như là mù chữ. Nhưng này không phải lỗi của ả, cũng không phải lỗi của mẹ ả bị lừa bán lên núi.
Sớm bỏ quê vào thành thị kiếm tiền, nhưng vì không học thức, không tiền, đành chỉ biết kiếm đàn ông nương nhờ, mới tí tuổi đã bị người ta dán mác "kẻ thứ ba". Mà cái này đương nhiên cũng không phải lỗi của ả, ả cùng đường, đã không có lối đi nào khác.
Sau đó, nhờ vào số tiền bồi thường của vụ tai nạn xe cướp đi sinh mạng mẹ ả, ả bắt đầu tập bán hoa, có cửa hàng của riêng mình. Đầu óc thông minh, quản lý cửa hàng bán hoa xử lý rất tốt. Vì càng nổi tiếng sẽ kiếm càng nhiều tiền, ả bấp chấp bò lên giường rất nhiều người, để thành cái gì mà "Chủ tiện đẹp nhất Lạc Thành đẹp". Cái này thôi cũng không tính là do ả sai đi, vì nước chảy xuống thấp, người hướng lên cao, cô ta cùng lắm chỉ là giở chút thủ đoạn mà thôi.
Nhưng mà......
Nam thanh niên châm một điếu thuốc, nheo mắt lại trong khói thuốc.
Nhưng mà vì sao ả ta lại động đến Kiêu Phi?
Anh Kiêu Phi của hắn đã làm sai cái gì, một người mang bệnh nặng, chỉ có thể sống bằng những đợt trị liệu hoá chất thi đã làm sai điều gi?
Ả thích truyện của Hạo Lang E, thích bản thân Hạo Lang E, là một fan não tàn bên vực mù quáng đi, thì cũng được, chẳng vấn đề gì Nhưng ả ta lại có thể nói ra nhiều lời ác độc đến thế với Kiêu Phi.
Ả có biết hay không, lúc ả đang sỉ nhục, người ấy đã phải thở thoi thóp, bị ung thư đau nhức tra tấn cả đêm không ngủ được?
Nam thanh niên rít sâu một hơi thuốc, bị sặc ho dồn dập, nước mắt ứa ra, giống như đang khóc
Trên đời sao có thể tồn tại một ả đàn bà ác độc như thế?
"Bệnh thì chết cho nhanh", "đạo văn thì bị ung thư là đáng". Đây là lời một phụ nữ xinh đẹp thanh thuần há mồm nói?
Tại sao phải nói như thế, với một người xa lạ trên internet còn chẳng hề quen?
Huống chi anh Kiêu Phi còn không sao chép!
Nam thanh niên vẫn nhìn chằm chằm ảnh chụp, hắn cười lạnh rồi nhấn vài phím, một bức ảnh khác hiện lên trên màn hình.
Tấm ảnh này là lúc Hà Dật Đào đã chết,lồng ngực bị kéo làm vườn nham nhở cắt mở ra, lộ ra trái tim đã ngừng đập.
Đ6y đúng là một tác phẩm nghệ thuật.
Sở Kiểu làm rất tốt, giết Lương Nhụy Nhi, Thích Lợi Siêu, Chu Tử Hãn, Trịnh Kỳ, Hà Dật Đào, phanh thâ cả tên đầu sỏ Trịnh Kỳ. Nhưng mà nếu xét về ảnh chụp, vẫn là ảnh Hà Dật Đào tốt nhất.
Giết chóc và tuyệt mỹ, máu tươi và báo thù, tuyệt vọng và càn quấy, tất cả đều vừa lòng hắn.
Lần trước, hắn đăng những tấm ảnh này cùng ảnh giường chiếu của Hà Dật Đào lên trang web của Lạc Thành vậy mà trang web bị sập server ngay vì lưu lượng truy cập quá lớn.
Server rác rưởi!
Hắn sử dụng rất nhiều IP giả để che giấu hành tung. Kỹ thuật viên của các trang web đều là bọn cóc ké, chẳng làm gì được gì hắn, nhưng thật ra sau đó có xuất hiện một người, thiếu chút nữa đã dò được hành tung của hắn.
Là cái cảnh sát, hắn hơi kinh ngạc, lập tức kiểm tra lại IP, xoá thêm dấu vết, mới lại liên hệ Sở Kiểu.
Sở Kiểu là con dao trong hay hắn, giúp hắn chém giết những tên cặn bã kia.
Nhưng con dao càng dùng càng mòn, một, hai, ba, bốn, năm, mới năm người mà thôi, đã bị cảnh sát cấp bắt được.
Nhưng mà năm người...... Cũng đủ.
Hắn không quá trông cậy vào việc Sở Kiểu có thể giết hết bọn ác nhân kia. Điều đó không thực tế. Mà hắn cũng chưa bao giờ suy xét những thứ không thực tế.
Sở Kiểu rất nghe lời, mỗi lần giết một người, Sở Kiểu sẽ chụp hết lại hiện trường, rửa sạch các dấu vết. Những ảnh chụp này hắn coi như của quý, mỗi một tấm đều cất giữ cẩn thận. Vì hôm nay, chúng nó sẽ được phơi bày cho toàn thể mọi người xem.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, Sở Kiểu không thể giết chết Hoàng Khánh, cái tên đó ghê tởm dơ bẩn súc sinh nhất, vốn không nên sống sót nhất.Nhưng thôi, Hoàng Khánh là một tên tội phạm cưỡng dâm, sẽ được pháp luật trừng trị sau.
Kẻ hắn muốn trừng phạt nhất, là tên tác giả kia tiêu dao sung sướng kia.
Xem lại loạt ảnh một lần nữa, nam thanh niên dụi tắt tàn thuốc, ngồi thẳng lưng, ngón tay tái nhợt bắt đầu lướt trên bàn phím.
Cả ba màn hình chạy ra hàng loạt các đoạn mã, khóe môi hắn cong dần lên thành một nụ cười cuồng loạn đến cực hạn.
- -
Thực ra toy không thích mấy đoạn "nhập vai" của HS tí nào..... trông hơi lố và awkward kiểu gì, cứ như phim TVB thời 2000......
ps: Có ai chịu beta với tui bộ này ko huhuhuhu......