Nhạn Hồi không nhìn thấy bóng Thiên Diệu đâu, tuy nàng nóng lòng nhưng cũng dẫn nước suối băng dập tắt lửa trên các ngọn cây.
Lúc này mặt trời đã lặn, song mặt trăng vẫn chưa lên khỏi ngọn núi, xung quanh tối đen, Nhạn Hồi phủ Yêu lực lên đôi mắt, tìm kiếm bóng Thiên Diệu trong rừng cây.
Tìm một lúc, nàng bỗng dưng nhìn thấy trong rừng lóe lên ánh lửa. Nhạn Hồi liền chăm chú nhìn về nơi đó, tìm kiếm theo hướng đó, nàng chạy rất nhanh, nghe thấy bên kia có từng bước đi loạng choạng.
Hắn đang ở phía trước, tiếng va đập vào cành cây rất rõ ràng.
Nhạn Hồi đuổi theo một lúc hét suốt dọc đường, giọng cũng khản đi, tuy nhiên người phía trước vẫn không dừng lại. Nàng nghe tiếng bước chân Thiên Diệu, cảm thấy cơ thể hắn hiện giờ không sao cả, tuy chạy không nhanh, lại hơi hoảng loạng, song bước chân vẫn rất vững chãi, chắc là hắn không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng, có điều tại sao lại cứ chạy mãi không ngừng?
Đuổi thêm một lúc nữa, thấy sắp chạy tới Vương cung Thanh Khâu, Nhạn Hồi hết hơi ngùng lại, “Chàng chạy gì chứ!” Nàng nổi cáu, “Đứng lại cho ta!”
Tiếng bước chân quả nhiên dừng lại.
Nhạn Hồi bực tức, đã đi cùng nhau bao lâu nay, trải qua bao nhiêu nguy hiểm, vậy mà đến giờ vẫn còn trốn nàng, hệt như đứa trẻ ở trong núi, gây họa rồi trốn đòn cha mẹ.
Lòng Nhạn Hồi vừa bất lực vừa buồn cười, giả vờ nổi giận nói: “Tới đây.”
Bên đó im lặng một lúc, tựa như do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đạp lên cây cỏ, chậm rãi quay lại, đi tới trước mặt nàng.
Lúc này mặt trăng đã nhô lên khỏi ngọn núi, trong rừng như được phủ một lớp sương lãng đãng, Thiên Diệu ngoảnh đầu đi, hơi mất tự nhiên đứng trước mặt Nhạn Hồi. Trên đầu hắn không biết mọc ra hai cái sừng nhỏ từ lúc nào, khác với chiếc sừng lớn oai phong lẫm liệt khi hắn hóa rồng thường ngày, hai chiếc sừng nhỏ này giống hệt như hai ngón tay trẻ con, vô cùng không thích hợp mọc trên đỉnh đầu hắn. Tựa như “xoẹt” một tiếng rồi bất ngờ mọc ra vậy.
Ánh mắt Nhạn Hồi dừng trên chiếc sừng, sau đó nghiến chặt răng nhịn tiếng phì cười: “Đây là cái gì?”
Thiên Diệu quay đầu lại, thở dài một tiếng: “Sừng…”
“Phụt…” Cuối cùng Nhạn Hồi vẫn bật cười, Thiên Diệu nghiêm mặt bất lực nhìn nàng. Nhạn Hồi chìa tay ra, đưa hai ngón tay nắm lấy sừng hắn, sau đó bóp bóp, “Cảm giác… cũng mềm lắm…”
Thiên Diệu nắm tay nàng, giọng điệu bất lực không biết phải làm sao: “Nhạn Hồi…”
“Ta bóp cái bên kia một lần nữa thôi…”
“…” Thiên Diệu im lặng một lúc, “Chỉ được bóp một lần thôi.”
Hắn vừa dứt lời, Nhạn Hồi đã đưa hai tay lên, mỗi tay bóp một chiếc sừng, vẻ mặt rành rành vô cùng thích thú.
Thấy nàng vui, Thiên Diệu cũng không ngăn cản nữa, chỉ đứng trước mặt Nhạn Hồi để mặc nàng chơi đùa với hai chiếc sừng nhỏ kỳ lạ. Đến khi Nhạn Hồi chơi chán thu tay lại, hắn mới ngoảnh đầu đi: “Đừng nhìn…”
Nhạn Hồi trêu hắn: “Chàng đường đường là Yêu long ngàn năm mà, chỉ mọc hai chiếc sừng thôi đã trốn ta như vậy sao?”
Thiên Diệu im lặng không định giải thích, đúng vào lúc đó, bỗng nhiên ngực hắn lóe lên ánh lửa, dưới da cô hắn có ánh lửa cháy theo huyết quản, lửa cháy đến tận trên mặt hắn xoay chuyển ở đó một hồi, cuối cùng dừng lại hóa thành hình vảy rồng.
Cả quá trình Thiên Diệu nghiến chặt răng không nói một lời, nhưng sau khi án lửa dưới da tắt đi, vảy rồng do lửa đốt ra trên mặt Thiên Diệu lại không biến mất, vẫn ở trên má hắn, khiến gương mặt hắn trông có hơi… đáng sợ.
Nhạn Hồi sửng sốt.
Thiên Diệu cụp mắt xuống, ôm mặt nghiêng đầu đi, “Nội đan Cửu đầu xà mới vừa dung hợp, vẫn còn chưa thích ứng, mấy ngày nữa sẽ hết thôi.” Giọng hắn hơi khàn.
Ở bên Thiên Diệu đã lâu như vậy, lẽ nào Nhạn Hồi còn không hiểu hắn, sau khi nhẫn nhịn cơn đau rồi giả vờ không có gì, giọng điệu hắn sẽ như hiện giờ.
Nếu là trước đây Nhạn Hồi sẽ vạch trần hắn, nói chàng đang nói dối, rõ ràng rất đau đớn, tạ sao không nhào vào lòng ta mà khóc?”
Cơ mà hiện giờ, khi Thiên Diệu dốc hết toàn lực muốn bảo vệ tính mạng cho nàng, muốn bảo vệ cảm xúc của nàng, điều duy nhất Nhạn Hồi có thể làm được chính là khiến hắn thỏa ước nguyện, không vạch trần sự giả vờ của hắn.
“Sừng rồng này cũng vì chưa thích ứng nội đan nên mọc ra sao?” Nhạn Hồi cười, cũng vờ như không có chuyện gì, “Ta thấy sừng mọc trên đầu chàng như vậy cũng có phong cách lắm!”
Nghe Nhạn Hồi nói vậy Thiên Diệu lại thở dài, lúc quay đầu lại nhìn Nhạn Hồi, trong mắt cũng mang nét cười dịu dàng, “Nếu nàng thích, sau này cho dù nó biến mất ta cũng sẽ biến ra cho nàng xem.”
Nhạn Hồi đồng ý ngay không hề do dự, “Được thôi, sau này không biến thì ta sẽ ngày ngày trồng nấm trên đầu chàng.”
Thiên Diệu bật cười, “Được.” Hắn nói, “Nàng phụ trách trồng nấm, ta phụ trách mọc sừng, nàng muốn xem gì ta sẽ cho nàng xem.”
Nhạn Hồi cũng bật cười, “Ta sẽ chờ ngày đó.”
Thiên Diệu im lặng nhìn Nhạn Hồi một lúc, đột nhiên ngực lại lóe lên ánh lửa, hắn vội đi về phía suối băng, “Nội đan vẫn cần thích ứng.” Âm thanh của hắn hơi khàn, song giọng điệu vẫn giữ bình ổn, “Ta phải xuống suối băng điều tức…”
Còn chưa dứt lời, Nhạn Hồi bất ngờ bước lên phía trước, ôm lấy Thiên Diệu từ sau lưng.
Thiên Diệu ngây người, sức mạnh xao động va đập trong máu do nội đan Cửu đầu xà mang lại chợt như bị sức mạnh gì đó áp chế, không hiến hắn khó chịu nữa.
Trên người Nhạn Hồi có khí tức nội đan của hắn, bởi vậy đối với hắn, nàng tựa như linh đơn diệu dược cứu mạng hắn, tựa như nguồn sức mạnh đưa hắn ra khỏi vực sâu.
Nàng là thiên thần luôn cứu rỗi hắn…
Nhạn Hồi cứ vậy ôm bụng hắn, ám áp nhẹ lên lưng hắn cọ xát thật lâu.
Thiên Diệu ngây người, cho dù có đau đớn hoành hành trong ngực, nhưng hắn có thể cảm giác được tim mình mềm mẫu, vừa ấm áp vừa ngứa ngáy, “Làm sao vậy?”
“Không có gì…” Nhạn Hồi khựng lại, thở một hơi dài nói, “Chỉ đột nhiên cảm thấy rằng, Thiên Diệu, ta yêu chàng nhiều lắm.”
Thiên Diệu cụp mắt, nắm lấy tay Nhạn Hồi đang ôm mình. Ánh trăng tĩnh mịch, hắn không nói, Nhạn Hồi cũng lặng thinh, cứ vậy cảm nhận bình yên hiếm có trong đêm. Mãi đến khi ánh lửa trong ngực Thiên Diệu tắt đi, Nhạn Hồi cũng không nỡ buông tay.
Đến cuối cùng Thiên Diệu vỗ nhẹ lên tay nàng, “Về sớm ngủ đi, ngày mai bắt đầu tăng cường tu luyện Yêu phú, nàng sẽ mệt đó.”
“Được.”
Nhạn Hồi cùng Thiên Diệu tới suối băng, nhìn hắn bước xuống suối băng sau đó chìm vào bên trong, Nhạn Hồi đứng trên bờ một lúc rồi cũng âm thầm bỏ đi.
Có điều nàng không quay về nơi mình ở, mà xoay người đi thẳng tới Vương cung Thanh Khâu.
Cho dù Thiên Diệu cật lực che giấu tinh trạng của mình, tuy nhiên lòng Nhạn Hồi vẫn biết rõ.
Nội đan của Cửu đầu xà tạo ra cho hắn một áp lực và đau đớn vô cùng, nếu không trước khi nàng tới, suối băng cũng không bị hắn phá hủy như vậy. Cho dù lúc Tố Ảnh còn sống, đêm Trung Thu Thiên Diệu đau đớn đến như vậy thế mà hắn vẫn có thể khống chế bản thân, không tùy tiện phóng thích yêu lực khiến cây trong rừng bốc cháy.
Đối với Thiên Diệu, nội đan của Cửu đầu xà không phải là một lựa chọn tốt.
Chưa từng có ai được phép lên Vương cung Thanh Khâu trong đêm, do đó Hồ yêu bên ngoài Vương cung đều chạy ra hết, từ trong động thò đầu ra hiếu kỳ nhìn Nhạn Hồi,
Khi Nhạn Hồi đi tới cửa Vương cung, hai thị vệ canh cửa thấy nàng cũng không ngăn cản, một người thậm chí mở toang cửa lớn của Vương cung, cúi người đưa nàng vào trong.
Nhạn Hồi đứng ở cửa, lấy làm lạ nhìn thị vệ, thị vệ chỉ cung kính nói: “Quốc chủ từng dặn dò, mấy hôm nay nếu Nhạn cô nương đến tìm thì có thể cho vào bất kỳ lúc nào.”
Nhạn Hồi gật đầu, bước vào Vương cung trong gốc cây.
Quốc chủ Thanh Khâu biết nàng sẽ đến. Cửu Vĩ Hồ vương này tuy thiên mệnh sắp tận, sức mạnh suy yếu, song vẫn nhìn xa trông rộng, nắm bắt lòng người, mạnh mẽ hơn bất kỳ ai. Hay phải nói ông ta nhìn rõ thế sự hơn bất kỳ ai hết.
Nhạn Hồi vào Vương cung Thanh Khâu, thấy Quốc chủ không chờ trong Vương cung, ngược lại chỉ có mấy con đom đóm phát sáng bay trước mặt nàng. Nhạn Hồi đi theo chúng, chúng lập tức bay về phía trước dẫn đường.
Cứ vậy đom đóm từ từ đưa Nhạn Hồi đi tới đầu bên kia của Vương cung, một cánh của nhỏ nhẹn nhàng mở ra, đom đóm bay ra ngoài, Nhạn Hồi đi theo, phát hiện đường dưới đất không còn là đường nữa, mà là rễ của gốc cây này, nàng theo một nhánh rễ đi về phía trước, lên trên một vách núi vươn thật dài ra bên ngoài.
Nhạn Hồi nhớ lần đầu tiên lúc nàng và Thiên Diệu được Chúc Ly đưa tới gặp Quốc chủ, họ ở dưới núi nhìn thấy Quốc chủ đang đứng trên vách núi đưa mắt nhìn về phương xa. Nơi này cũng chính là nơi Quốc chủ phu nhân về trời…
Đêm nay, bóng tối sâu thẳm, bầu trời không sao không mây, chỉ có vầng trăng vằng vặc treo giữa trời, khiến sắc đêm trở nên trong vắt.
Nhạn Hồi thấy Quốc chủ đứng ở cuối vách núi, gió đêm dưới núi cuốn lên, thổi tung mái tóc dài và y phục của ông. Rõ ràng là người sát phạt quyết đoán một đời, thế nhưng trong đêm đen quá đỗi yên tĩnh này, dường như ông bỗng trở nên nhẹ nhàng đến mức một cơn gió cũng có thể thổi đi bất kỳ lúc nào.
Nhìn ta xa, nơi này có thể nhìn thấy Tam Trùng sơn dưới ánh trăng, cả Thanh Khâu cũng thu trọn trong tầm mắt.
“Quốc chủ.” Nhạn Hồi không tiến lên phía trước, nàng đang ở nơi vừa bước lên trên vách núi nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi.”
Lúc này Quốc chủ Thanh Khâu mới khẽ nghiêng đầu, ra hiệu rằng mình đang nghe.
Nhạn Hồi nghiêm túc nói: “Sau trận chiến với Thanh Quảng năm mươi năm trước, ngài rõ hơn ai hết thực lực của Thanh Quảng thế nào, tôi muốn biết sau khi Thiên Diệu thích ứng được nội đan của Cửu đầu xà, chàng có bao nhiêu khả năng thắng được Thanh Quảng?”
Quốc chủ Thanh Khâu nghe vậy chỉ nhìn về phương xa hờ hững trả lời: “Không có.”