• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Diệu vừa dứt lời, Nhạn Hồi và Chúc Ly đều sửng sốt, ánh mắt Thiên Diệu trở nên lạnh lẽo, giọng điệu cực kì kiên định, “Nếu Tố Ảnh thực sự tấn công vào Thanh Khâu, còn thống lĩnh mấy trăm Tiên nhân, tuy người tu tiên ở Trung Nguyên nhiều nhưng người tinh thông tiên thuật chưa chắc đã nhiều, lần này Tố Ảnh nhất định mang theo người giỏi. Nếu không thì xông vào bản doanh Yêu tộc, cho dù thực lực bà ta mạnh đến đâu cũng không tránh được tổn thất nặng nề cho bên mình, huống chi bà ta tấn công bất ngờ. Thời điểm này ở biên giới Tam Trùng sơn chắc chắn bố trí không ít nhân thủ đề phòng bị Yêu tộc bất ngờ phản công. Từ đó suy đoán, phạm vi từ Tam Trùng sơn đến Trung Nguyên sẽ trống trải. Các Tiên môn khác cũng sẽ phái người canh giữ Tiên môn mình, còn Quảng Hàn môn hai mươi năm trước đã có kết giới hộ sơn bảo vệ, người ở lại canh giữ ắt là không cần có thực lực cao thâm.”

Thiên Diệu nói: “Đây có lẽ là thời cơ tốt nhất để đoạt lại tim rồng.”

Chúc Ly vừa nghe vừa kinh ngạc không thôi, dường như chưa hiểu hết tất cả những lời Thiên Diệu nói.

Nhạn Hồi hiểu rất rõ Thiên Diệu, hắn còn chưa nói hết, nàng đã thầm hiểu ra, tiếp đó chau mày lo lắng nói: “Có khi nào Tố Ảnh có âm mưu gì không?” Nàng cân nhắc, “Quảng Hàn môn coi như là Tiên môn gần Tam Trùng sơn nhất trong ba đại Tiên môn, thân phận của Tố Ảnh cao như vậy, bà ta không canh giữ Tiên môn chỉ huy thế trận, lại dẫn người đột kích Thanh Khâu, có nghĩ thế nào cũng không hợp lý.”

Thiên Diệu nhìn Chúc Ly, “Vậy phải xem tin tức của các ngươi có hoàn toàn chính xác không?”

Lời này thì Chúc Ly hiểu, nó lập tức nhảy dựng lên chạy ra ngoài, “Ta sẽ đi xác nhận lại tin tức ngay!” Lúc chạy tới cửa, nó thoáng suy nghĩ, “Nếu chuyện này là thật, hiện tại Thanh Khâu không đủ nhân lực, ta sẽ cùng các ngươi tới Quảng Hàn môn, giúp các ngươi một tay.”

Thấy Chúc Ly chạy đi, Nhạn Hồi xoay sang nhìn Thiên Diệu, “Nếu Tố Ảnh thật sự tới Thanh Khâu, chúng ta phải đưa Chúc Ly đi theo đến Quảng Hàn môn sao?”

Thiên Diệu lắc đầu, “Tu vi của nó không đủ, đưa theo sẽ hỏng chuyện. Tuy hiện tại Tố Ảnh không có ở Quảng Hàn môn, nhưng sức của ta chỉ đủ bảo vệ một người, thêm một người nữa sẽ trở thành gánh nặng.”

Nhạn Hồi ngây người, “Vậy làm sao vất nó lại?”

Thiên Diệu nhìn nàng, “Nó không đuổi kịp chúng ta đâu.”

Nàng im lặng một đoạn, chẳng mấy chốc Chúc Ly lại vội vã chạy về, vừa đến cửa đã lên tiếng, “Tin tức hoàn toàn chính xác, việc Tố Ảnh đích thân đến thật sự có vấn đề, họ đột kích giống như muốn tấn công Yêu tộc, dường như quan tâm đến việc cướp nội đan của Yêu tộc hơn.”

Chúc Ly còn chưa dứt lời, Thiên Diệu đã ôm eo Nhạn Hồi. Chúc Ly chỉ thấy ánh sáng trắng lóe trước mặt, nghe thấy tiếng gió vù vù, trong chớp mắt hai người đứng trước mặt nó đã biến mất.

Chúc Ly đứng thừ người ra trong thoáng chốc, cuối cùng nó cũng sực tỉnh, đuổi theo mấy bước ra ngoài nhưng chỉ thấy đuôi của luồng sáng trắng bay lướt qua trên trời, liền tức tối giậm chân, “Khốn khiếp! Bổn vương tốt bụng với các ngươi, vậy mà các ngươi dám vứt bổn vương lại.”

Thiên Diệu và Nhạn Hồi đã bay xa đương nhiên không nghe thấy tiếng nó mắng, thậm chí chẳng còn tâm tư để ý đến Chúc Ly bị bỏ lại có cảm giác như thế nào. Nhạn Hồi trầm tư, “Tố Ảnh đến lấy nội đan của Yêu quái…” Nàng nhíu chặt mày, “Thiên Diệu, ngươi còn nhớ lúc trước ở Thiên Hương phường, đám yêu quái kia cũng bị móc hết nội đan không?”

Thiên Diệu im lặng.

“Giao Hồ yêu cho người phàm canh giữ, lấy lý do là để phòng yêu quái làm loạn nên móc hết nội đan là hợp tình hợp lý, điều hết sức đáng ngờ là, cuối cùng không biết số nội đan kia đi đâu về đâu.” Các Hồ yêu đều nói nội đan được đưa về núi Thần Tinh, chuyện bắt Hồ yêu đã diễn ra từ trước khi Nhạn Hồi bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng lúc nàng còn ở núi Thần Tinh chưa bao giờ phát hiện ra điều này.

“Lần này Tố Ảnh lại tới Thanh Khâu lấy nội đan yêu quái, họ cần nhiều nội đan như vậy…” Nhạn Hồi nghiến răng: “Kẻ nào muốn lấy về tu tà sao?”

“Tố Ảnh làm chuyện này nhất định phải có lý do.” Thiên Diệu nói, “Hiện giờ tuy không biết họ có ý đồ gì, nhưng sẽ có ngày lộ ra thôi. Còn chuyện chúng ta có thể làm là trước lúc đó phải chuẩn bị để ứng phó.”

Cánh tay ôm eo Nhạn Hồi vững vàng mạnh mẽ, cho dù là ở trên cao vạn trượng cũng không hề run rẩy, vững chãi khiến người ta yên lòng. Nhạn Hồi đột nhiên nhớ lại một câu Thiên Diệu đã nói với nàng trước đây, nếu hai mươi năm trước người hắn gặp là nàng thì sẽ thế nào?”

Nàng chưa từng có bất kì suy đoán nào về “giả thiết” này, nhưng thời khắc này bỗng dưng nàng nghĩ: “Nếu hai mươi năm trước Thiên Diệu gặp nàng, nếu ngươi hắn yêu là nàng…

Chắc chắn nàng sẽ không phụ bạc một Thiên Diệu dịu dàng như vậy.

Những lời này đương nhiên Nhạn Hồi không nói ra, nàng chỉ hỏi Thiên Diệu, “Kết giới phong ấn tim rồng vẫn như mấy kết giới trước, phải lấy máu tim ta mới phá được sao?” Muốn trái tim Thiên Diệu vẫn như trước đây là điều không thể được, việc duy nhất nàng có thể làm là giúp cơ thể hắn trở lại như xưa…

Lên trời xuống đất, không gì không thể.

“Trước hết phải phá kết giới hộ sơn của Quảng Hàn môn thì chúng ta mới có thể vào trong. Khi kết giới bị phá, Tiên nhân canh giữ Quảng Hàn môn nhất định sẽ xuất hiện, chúng ta không có trợ lực, tu vi của cô cũng yếu, lúc đó cô phải nhớ là không được rời ta nửa bước, chúng ta phải nhanh chóng tìm được tim rồng, tốc chiến tốc thắng.”

“Được.”

Nhạn Hồi nói đồng ý, toàn thân Thiên Diệu nổi gió đi càng nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua Tam Trùng sơn, chẳng mấy chốc nàng đã nhìn thấy đỉnh núi Quảng Hàn quanh năm phủ tuyết trắng xóa ở xa xa. Trước núi Quảng Hàn có một tầng kết giới vàng dựng lên từ chân núi, bao bọc cả ngọn núi. Đỉnh núi nguy nga, kết giới tỏa ánh hào quang rực rỡ khiến người nhìn đều e sợ.

Ánh mắt Thiên Diệu chăm chú, bất chợt lao xuống trước núi Quảng Hàn, lúc đáp xuống chân núi, lực đạo khiến bụi đất tung tóe, mặt đất dường như cũng rung chuyển.

Hắn buông tay, Nhạn Hồi tự giác lui ra sau lưng hắn.

Thiên Diệu đặt một bàn tay lên trên kết giới ánh vàng, yêu khí lập tức sinh ra từ ma sát với kết giới, không khí dần dần chuyển động mạnh hơn, khiến tóc áo Thiên Diệu và Nhạn Hồi bay toán loạn. Ánh sáng trong mắt Thiên Diệu tỏa ra chói lòa, khí tức quanh người bùng nổ, luồng khí xung quanh hắn hóa thành một lưỡi kiếm nhọn, đâm thẳng về phía kết giới, từng chút từng chút xuyên qua ánh sáng vàng.

Kết giới phát ra một tiếng rít chói tai, người trong Quảng Hàn môn cuối cùng cũng phát hiện ra điều dị thường, lác đác có mấy tiểu Tiên ngự kiếm thăm dò trong kết giới thấy tình cảnh này, tức thì hoảng loạn chạy vào trong núi báo tin.

Thiên Diệu phất tay áo, Yêu khí ngưng tụ thành trường kiếm đâm trúng kết giới, xé rách một lỗ, sau mấy tiếng rạn vỡ giòn giã thì sụp đổ trong tích tắc. Nhạn Hồi ngẩng đầu, nhìn thấy kết giới vàng sau khi vỡ nát biến thành những mảnh vụn bay khắp không gian, giống như một trận tuyết vàng phủ trời ngập đất.

Thiên Diệu ngoái nhìn Nhạn Hồi trong ánh sáng vàng lấp loáng bay bay, sau lưng hắn là các Tiên nhân Quảng Hàn môn tụ tập mỗi lúc một đông hơn.

Quảng Hàn môn là một trong ba đại Tiên môn, người tu tiên rất nhiều, chỉ trong chốc lát đã xếp dày đặc trong không trung, giống như mười vạn thiên binh thiên tướng trong lời người kể chuyện xưa, tay nâng cao pháp khí thu phục hai yêu quái là họ.

Trong tình cảnh địch nhiều ta ít, hai người họ cô đơn lẻ bóng như những kẻ quái dị chống đối với cả thế giới.

“Sợ không?” Cảm nhận được sát khí và áp lực sau lưng, hiếm thấy Thiên Diệu hỏi tới cảm nhận của nàng.

Khóe môi Nhạn Hồi nhếch lên, lộ ra nụ cười có chiếc răng khểnh đã lâu không thấy, mắt nàng sáng rực, giọng điệu chứa mấy phần ngông cuồng bẩm sinh, “Chữ sợ viết thế nào?” Thấy Nhạn Hồi như vậy Thiên Diệu cũng cong khóe môi, “Ta cũng không biết.”

Hắn nắm tay Nhạn Hồi, che chắn trước mặt nàng, đón nhận vô số ánh mắt thù địch của người tu tiên, cất bước vào trong Quảng Hàn môn.

Thiên Diệu không cần phải tốn thời gian thăm dò khí tức tim rồng của mình nữa, chỉ trong hơi thở hắn đã cảm nhận được khí tức tim rồng vẫn luôn tỏa ra từ một nơi nào đó dưới chân núi, như một sợi dây vô hình dẫn hắn đi về phía đó. Lồng ngực trống rỗng hai mươi năm lúc này dường như lại nóng lên, hắn càng đi về phía trước, bước chân càng nhanh thêm.

Cuối cùng người lãnh đạo cao nhất chúng Tiên nhân của Quảng Hàn môn hiện giờ cũng đứng ra, “Yêu nghiệt phương nào! Dám tự ý xông vào Quảng Hàn môn ta!”

Nhạn Hồi ngước nhìn, nàng không biết thấu đáo về Quảng Hàn môn, nhưng vẫn biết Mộng Vân tiên cô thường theo bên cạnh Tố Ảnh. Trong số những người tu đạo, bà ta coi như là có bối phận cao nhất.

Thiên Diệu vốn chẳng buồn nghe bà ta nói gì.

Mộng Vân tiên cô thấy vậy bèn rút phất trần ra khỏi tay áo hét lớn, “Bày trận!” Bà ta vừa dứt lời, các Tiên nhân Quảng Hàn môn liền bày ra một pháp trận khổng lồ, vây lấy Thiên Diệu trong không trung.

Trận pháp bày xong, sát khí nhanh chóng bao trùm trên đầu Thiên Diệu và Nhạn Hồi, nàng chau mày, “Sát trận.”

Thiên Diệu khinh bỉ hừ một tiếng, “Tài mọn bút cùn!” Hắn vừa dứt lời, năm ngón tay xòe ra, tay áo phất lên, Yêu khí cuồn cuộn tuôn trào, đòn ra tưởng chừng đánh bừa này đập thẳng vào chính giữa pháp trận.

Mộng Vân tiên cô trợn to mắt, phi thân lao tới muốn cản đòn của Thiên Diệu nhưng lại bị đánh bay ra, cơ thể của bà ta theo lực đạo của đòn này đánh vào người ở trung tâm mắt trận. Người đó ngã xuống từ trên không trung, sát trận trăm người lập tức bị phá.

Sự cách biệt về sức mạnh không thể đối kháng giữa những người tu đạo là như vậy đó, người ở đẳng cấp trên đối phó với người ở đẳng cấp dưới chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến, một trăm người chẳng qua cũng chỉ là một trăm con kiến mà thôi, tốn chút thời gian mà chẳng hề tốn sức.

Thiên Diệu vốn là người đứng trên đỉnh thế giới này, chẳng may gặp phải tai kiếp, song giờ đây đã khôi phục lại hoàn toàn như xưa kia.

Chỉ cần lấy lại tim rồng.

Bước chân Thiên Diệu dừng lại trước một từ đường ở chân núi.

Hắn híp mắt nhìn người canh giữ trước từ đường, ánh mắt lạnh lẽo. Nhạn Hồi bị lưng hắn chắn tầm mắt, đến khi nàng thò đầu ra phía trước, nhìn thấy người đó, toàn thân Nhạn Hồi lập tức cứng lại, ánh mắt tỏa ra sát khí.

“Lăng Phi.” Nàng nghiến răng nghiến lợi hét lên hai tiếng này.

Người đó vốn đội nón, mặc y phục của núi Thần Tinh, tựa như ả vẫn đinh ninh rằng Lăng Tiêu không bao giờ trục xuất mình, tự tin là sẽ có ngày mình quay về núi Thần Tinh làm chủ đỉnh Tâm Túc.

Chẳng qua ả chỉ đang chờ Lăng Tiêu nguôi giận, tạm lánh nạn ở Quảng Hàn môn thôi.

Ả vẫn sống tốt như cũ, không hề chịu chút trừng phạt nào. Khi gió thổi tung chiếc nón, trong đôi mắt Lăng Phi nhìn Nhạn Hồi không hề có một chút áy náy hay né tránh, mà là căm ghét và thù hận.

Sau khi hại chết Tử Thần, ả vẫn sống một cách…

Ung dung tự tại như vậy.

Nhạn Hồi cười lạnh, giọng điệu chẳng chút hơi ấm nào, “Đi vội nên quên mất Huyền Ca từng nói với ta, ngươi cũng ở đây.”

Lòng Nhạn Hồi rất rõ, tuy Yêu pháp của nàng tiến bộ rất nhanh, có điều so với Lăng Phi vẫn còn kém rất xa…

“Nhạn Hồi?” Lăng Phi cũng người lạnh, kẻ thù gặp mặt luôn không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói với nhau, “Nương nhờ Yêu tộc sống tạm qua ngày, làm chuyện thấp hèn như vậy mà lại còn muốn cùng Yêu long này làm loạn Quảng Hàn môn ta sao?” Ả rút phất trần ra, “Không biết lượng sức.”

Nghe thấy giọng ả, cảnh tượng Tử Thần ngừng thở trong lòng mình đêm đó dần dần hiển hiện trong đầu Nhạn Hồi. Nàng đỏ mắt nhìn Lăng Phi, bàn tay nắm Thiên Diệu gần như dùng hết sức, đến mức khiến hắn cảm thấy nhói đau.

Thiên Diệu quay đầu nhìn nàng, “Nhạn Hồi.”

Nhạn Hồi không rời mắt, nàng nhìn chằm chằm Lăng Phi, cơ hồ hận không thể xông lên xé xác ả.

“Những gì trước đây cô không làm được, hôm nay để ta giúp cô đòi lại.”

Ánh mắt Nhạn Hồi khẽ run, Lăng Phi bên kia hừ lạnh, “Ngông cuồng, ngươi tưởng ta không có gì khác trước, sẽ bại dưới tay ngươi sao?” Ả vung phất trần, phía sau liền xuất hiện một kết giới che chắn từ đường, kế đó hét vang trong không trung, “Trận Quảng Hàn diệt yêu!”

Thân pháp của Tiên nhân Quảng Hàn môn trên cao lập tức biến đổi, bày ra một pháp trận hoàn toàn khác ban nãy, trận pháp này vẽ thành một bông hoa tuyết sáu cánh trong không trung, bên trong có tuyết bay phấp phới.

Thiên Diệu nhìn hình dạng của trận pháp này, ánh mắt càng lạnh thêm.

Hắn cong môi cười lạnh, “Hai mươi năm, cuối cùng cũng gặp lại trận này.”

Nhạn Hồi nghe vậy không thể không khinh hoảng.

Hai mươi năm?

Hai mươi năm trước Thanh Quảng chân nhân giúp Tố Ảnh trấn áp Thiên Diệu đã dùng… trận pháp này? Thanh Quảng chân nhân đã giao trận pháp này cho Quảng Hàn môn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK