Đúng vậy, Tố Ảnh chết rồi.” Vẻ mặt Thiên Diệu không khác gì thường ngày. Kiếm trong tay tan biến, Thiên Diệu nói, “Đi thôi, trận đã phá, phải về Thanh Khâu thôi.”
“Chàng không có... cảm tưởng gì khác sao?”
Cảm tưởng gì khác? Thiên Diệu quay đầu nhìn gốc cây to, có lẻ là có, dù sao thì vì Tố Ảnh, hắn đã sống trong tuyệt vọng hai mươi năm, nhưng đối với Thiên Diệu bây giờ...
“Cô ta đã không còn quan trọng nữa.” Thiên Diệu nói, hắn ngoảnh nhìn Nhạn Hổi, đưa tay nhẹ chạm lên ngực nàng, tựa như vô thức lẩm bẩm, “Mỗi lần nghĩ đến những chuyện cô ta gây ra cho ta lại trời xui đất khiến cứu được nàng, ta lại muốn cảm tạ cô ta...”
Nhạn Hồi ngây người. Thình lình vào lúc này, bên cạnh bỗng dưng truyền tới một tràng tiếng cười sang sảng.
Hai người nhìn về hướng âm thanh, Nhạn Hồi đờ người sửng sốt.
Một đạo giả tóc dài quá gối, tay áo to rộng đang từ dốc núi bước tới, đầu đội mão, dung mạo thanh tao, trên môi mang nét cười, toàn thần tiên khí phiêu dật.
Người đến chính là... Thanh Quảng chân nhân mà Nhạn Hổi từng gặp đôi lần ở núi Thần Tinh.
“Nói vậy Yêu long ngươi cũng phải cảm tạ ta mới phải chứ nhỉ?
Khi nói chuyện, nét mặt Thanh Qụảng chằn nhân tựa như vĩnh viễn luôn mang ý cười, ông ta nheo mẳt nhìn Thiên Diệu, rồi đảo mắt quan sát Nhạn Hổi từ trên xuống dưới, sau đó ánh mắt dừng trên ngực nàng.
Thiên Diệu lập tức chắn trước mặt Nhạn Hồi, dáng vẻ nghiêm túc đề phòng.
Thanh Quảng chân nhân chẳng màng để tâm tới thái độ thù địch của Thiên Diệu, ông ta chi cười nhẹ, tựa như phát hiện chuyện gì đó vô cùng hài hước: "Đúng là tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt, không ngờ lại ở trong tầm với của ta mười năm.”
Lời ông ta khiến Nhạn Hồi sửng sốt.
Thứ Thanh Quảng chân nhân muốn tìm...
“Niệm tình từng là đệ tử núi Thần Tinh, ta sẽ không đích thân lấy nội đan kia đâu.” Thanh Quảng chân nhân mỉm cười chìa tay ra, “Nào, đưa cho ta. Ta chờ hai mươi năm rồi.”
Ông ta muốn lấy nội đan trong tim Nhạn Hồi!
Thì ra người muốn lấy nội đan trong tim nàng không phải Tố Ảnh, mà là Thanh Quảng chân nhân!
Hai mươi năm trước Tố Ảnh mưu hại Thiên Diệu, Thanh Quảng chân nhân không chi là đơn thuần giúp Tố Ảnh trừ yêu, mà ông ta cũng có mưu đồ...
Nhạn Hồi bất giác ôm ngực lui lại một bước, Thiên Diệu nheo mắt, toàn thân lập tức nổi lên sát khí.
Thanh Quảng bật cười lắc đầu, “Các ngươi giết được Tố Ảnh vì trong lòng cô ta quá nhiều tạp niệm, mong muốn quá nhiều, nhưng ta thì khác.” Ánh mắt Thanh Quảng lạnh đi, “Ta chỉ cần nội đan.”
Vừa dứt lờ, thân hình ông ta biến mất tại chỗ, Nhạn Hồi hoàn toàn không nhìn thấy động tác của Thanh Quảng chân nhân, chỉ thấy Thiên Diệu phía trước nàng ngưng tụ trường kiếm trong tay, đỡ về phía bên trái, thân hình Thanh Quảng chân nhân chưa xuất hiện, vậy mà một lực đạo cực lớn đã đập lên kiếm Thiên Diệu.
Thiên Diệu nghiến răng, trán nổi gân xanh, toàn thân hắn nổi lửa, song pháp lực đã không còn đủ nữa, chỉ chống đỡ được trong thoáng chốc, lực đạo cực lớn kia liền đổi hướng, từ đỉnh đầu Thiên Diệu đè xuống, khiến hắn phải khuỵu một gối không thể nào đứng dậy.
Tước khi Nhạn Hồi phản ứng được, thì cũng đã bị một đạo pháp lực đánh mạnh lên người, khiến nàng bị bay đi va vào gốc cây to kia, làm gốc cây lõm một hố sâu.
Bụi đất nổ “ầm”, cơ thể Nhạn Hồi chầm chậm rơi xuống đất.
Nhạn Hồi ho sặc sụa, trong cổ họng lập tức trào máu tươi nóng hổi.
Lúc này thân hình Thanh Quảng chân nhân mới xuất hiện, ông ta nhẹ bước tới trước mặt Nhạn Hồi, từ trên cao nhìn xuống nàng, “Tự mình làm thì đâu cần phả chịu khổ như thế này chứ?”
Thiên Diệu nghe vậy gắng sức giãy giụa, ngọn lửa toàn thân hắn kháng cự sức mạnh đè xuống trên đỉnh đầu, có điều chỉ thoáng chốc sau, hắn lại một lần nữa bị sức mạnh đó đè bẹp.
Thanh Quảng phân tâm nhìn Thiên Diệu, “Thân là yêu quái bị lấy mất nội đan, cho dù là Yêu long ngàn năm thì đã sao?” Ông ta vừa dứt lời, áp lực trên đỉnh đầu Thiên Diệu lập tức tăng thêm, một tiếng rắc vang lên, không biết đoạn xương nào trong cơ thể Thiên Diệu bị gãy, hắn bị đè chặt dưới đát, Thanh Qụảng chân nhân bật cười, “Chẳng qua cũng chi là con giun dưới tay ta thôi.”
Nhạn Hồi tốn hết sức mới có thể ngước đôi mắt đã sưng không còn hình dạng của mình lúc này lên, nhìn Thiên Diệu thảm hại bên kia, lòng nàng ngổn ngang trăm mối.
Nàng nên trả nội đan cho Thiên Diệu, Thiên Diệu tìm được cơ thể, rõ ràng đã khôi phục như trước kia. Nếu hắn có nội đan, hôm nay đâu cần phải chật vật đến mức này, sao có thể bị Thanh Quảng chân nhân đả thương đến mức hoàn toàn không có sức phản kháng như vậy…
Thanh Quảng chân nhân không phí tâm tư nhìn Thiên Diệu nữa, ông ta quay đầu nhìn Nhạn Hồi: "Tiểu cô nương, vẻ mặt của ngươi hiện giờ là không phục sao?”
Nhạn Hổi cụp mắt không nói, Thanh Quảng cười cười: “Ngươi cũng không cần phải thấy ấm ức, mạng ngươi vốn dĩ cũng là trộm về, nếu không phải đồ đệ không ngoan Lăng Tiêu của ta không nghe lời, hai mươi năm trước ngươi đã có kết cuộc hôm nay rồi.”
Tim Nhạn Hồi tựa như được câu này thắp sáng lên trong khoảnh khắc.
Là ý gì?
Hai mươi năm trước, Lăng Tiêu...
Lăng Tiêu cũng có liên quan tới chuyện của Thiên Diệu hai mươi năm trước sao? Hai mươi năm nay Lăng Tiêu đã làm gì để nàng không đến mức có kết cuộc hôm nay?
Không chờ Nhạn Hồi suy đoán thêm.
Ngón tay Thanh Qụảng ngưng tụ pháp lực, chuẩn bị cắm vào tim Nhạn Hổi, Nhạn Hổi nghiến răng, tay vốc một nắm cát dưới đất tạt vào mắt ông ta, tuy Thanh Quảng dùng pháp lực chắn lại cát bụi xộc tới, nhưng động tác trên tay thoáng khựng lại. Nhạn Hồi thừa cơ lẻn sang một bèn, trườn tới bên cạnh Thiên Diệu, nàng không hề do dự, giơ tay lên như muốn móc nội đan trong tim, trả lại cho Thién Diệu.
Thiên Diệu trợn hai mắt, thấy vậy vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Dừng tay!"
Thanh Quảng chân nhân cũng kinh ngạc, ỏng ta nheo mắt, thần hình trong phút chốc đáp xuống bên cạnh Nhạn Hồi, Nhìn Hổi vận pháp lực toàn thân muốn phản kháng. Cảm giác được khí tức của Nhạn Hổi, măt Thanh Quảng chân nhân sầm xuống, ông ta đưa tay ngăn Nhạn Hỏi vận công, không hề cho Nhạn Hối cơ hội, “rắc” một tiếng bẻ gảy cánh tay nàng, cánh tay Nhạn Hồi vô lực thõng xuống, ông tay đưa tay bóp cổ nàng xách lên không trung, cả người nàng mềm nẫu như một miếng vải rách.
“Ngươi tu Yêu phú?” Giọng Thanh Quảng chân nhân hơi kỳ lạ, “Ai dạy cho ngươi?”
Nhạn Hồi không đáp, đầu ngón tay Thanh Quảng chân nhân siết lại.
Thiên Diệu nhìn rõ một loạt động tác này của Thanh Quảng chân nhân, hắn hận đến nghiến răng, vảy rồng xuất hiện trên mặt, hắn muốn hiện nguyên hình tại chỗ.
Thanh Quảng chân nhân phẩy tay áo còn lại, sức mạnh vô hình trong không trung lại đè chặt Thiên Diệu xuống đất, cho dù Thiên Diệu đã hóa rồng, nhưng cũng chỉ có gió thổi tung tóc và áo Thanh Quảng chân nhân.
Ông ta để mặc thanh long bên cạnh vùng vẫy thét gào, không nhìn lấy một lân, chỉ nói với Nhạn Hồi: “Ta không thích những kẻ hay giở trò với ta, nếu ngươi thật thà ta còn cho ngươi được toàn thây.” Ngón tay ông ta dùng sức, sắc mặt Nhạn Hồi tức thì trở nên tím tái. Trên môi ông ta vẫn mỉm cười, trông như rất ôn hòa nhưng lại không có độ ấm, “Có điều ngươi không ngoan.”
Ngón tay ông ta siết lại, tay kia đặt lên ngực Nhạn Hồi.
Tiếng rồng gầm của Thiên Diệu vang tận trời xanh, đột nhiên đuôi rồng vùng ra khỏi trói buộc của Thanh Quảng quật vào không trung, hất tung Thanh Quảng đi. Vào lúc này, chiếc túi thơm tùy thân Thanh Quảng đeo bên eo bỗng dưng chiếu ra một luồng hào quang rực rỡ chói mắt
Thiên Diệu bên kia dùng đuôi cuộn lấy Nhạn Hồi vừa rơi xuống, đột nhiên thấy trong hào quang bên cạnh Thanh Quảng xuất hiện một bóng người. Mang theo hơi gió tuyết mượn lực đạo đòn của Thiên Diệu ban nãy, tung thêm cho Thanh Quảng một đòn, khiến ông ta lui xa thêm nữa.
Trong ánh sáng ngược, nhìn thấy bóng lưng người đó, Nhạn Hồi thất thần.
Lăng Tiêu…
Sao Lăng Tiêu lại ở đây...
“Ha…” Thanh Quảng chân nhân đứng lại, “Đồ nhi của ta bản lĩnh lớn quá nhỉ, ngay cả túi gấm cũng không trói nổi ngươi”
Lăng Tiêu không đáp lời Thanh Quảng, chỉ quay đầu nói với Thiên Diệu đang bảo vệ Nhạn Hồi: “Đưa nó đi.”
Thiên Diệu rõ ràng cũng nghĩ vậy, khí tức toàn thân hắn nổi lên, song Thanh Quảng chân nhân bên kia lại cong môi cười: “Đi? Lăng Tiêu ơi Lăng Tiêu, trong tất cả các đệ tử của ta, ngươi là nghiêm túc nhất.” Giọng Thanh Quảng khựng lại, “Nhưng cũng ngây thơ nhất.” Ánh mắt ông ta đanh lại, “Các ngươi còn ai có thể đi?”
Nói xong bốn phía nổi cuồng phong, cuốn thành một bức tường gió vây quanh gốc cây to, Thiên Diệu đành cuốn Nhạn Hói bảo vệ nàng bên trong, không thể di chuyển được nữa.
Lăng Tiêu quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo: “Sư phụ.”
Thanh Quảng chân nhân lắc đầu: “Khi ngươi vì đồ đệ mình mà ra tay với ta, ta đã không dám nhận đồ đệ như ngươi nữa, san bằng hai đỉnh của núi Thần Tinh cũng đáng tiếc lắm.”
San bằng hai đỉnh của núi Thần Tinh? Tin tức Yêu tộc nhận được trước đây, nói núi Thần Tinh bị Yêu tộc tấn công… Thì ra là vì Thanh Quảng chân nhân và Lăng Tiêu đánh nhau sao…
Lăng Tiêu im lặng. Xưa nay hắn đã quen im lặng, trước mặt Nhạn Hồi cũng không nói nhiều, giờ đây cũng không có gì muốn nói. Hắn chỉ vung tay, dưới chân lập tức bùng lên pháp trận băng tuyết.
Thanh Quảng thấy vậy thì cười: “Thuật pháp của ngươi đều do ta dạy, ngươi đã bại dưới tay ta ở trong túi gấm bao lâu nay mà ngươi còn thắng được sao?”
Lăng Tiêu không hề dao động, không nhìn về phía sau lấy một lần, chỉ vận động pháp thuật xông lên giao tranh với Thanh Quảng.
Động tác của hai người quá nhanh, thân hình đều hóa thành ánh sáng, va đập khắp nơi trong bức tường gió, khiến pháp lực đánh thẳng vào bức tường.
Thiên Diệu quan sát khi túc lưu chuyển trong tường gió, cuối cùng phát hiện, mỗi lần Lăng Tiêu bị Thanh Quảng đánh bật ra, hắn đều va vào cùng một nơi trên tường, sức gió ở nơi đó cũng yếu hơn những nơi khác nhiều.
Lăng Tiêu... đang dùng sinh mệnh mình để mở đường sống cho họ.
Nhạn Hồi được Thiên Diệu cuốn chặt trong đuôi, nhưng nàng ngẩng đầu lên trời vẫn có thể nhìn thấy bóng Lăng Tiêu, hắn đang liều chết đấu với Thanh Quảng.
Giống như lần đầu nàng nhìn thấy Lăng Tiêu lúc nhỏ, hắn anh dũng cứu nàng từ tay yêu quái.
Giống một thiên thần, nhưng cũng tựa trích tiên.
“Ngươi thật phiền phức” Giọng Thanh Quảng bực bội, “Lãng phí quá nhiều thời gian của ta.”
Ông ta vừa dứt lời, tường gió bốn phía lập tức xoay chuyển nhanh hơn, dưới đất cũng xuất hiện nhiều lưỡi đao gió nhỏ tấn công Thiên Diệu, Thiên Diệu xoay người đỡ, đột ngột có một luồng gió lớn đánh mạnh lên đuôi hắn, Nhạn Hổi bị hất lên không trung.
Thanh Qụảng vừa giao chiến với Lăng Tiêu vừa liếc nhìn, vung tay ném một lưỡi đao gió về phía Nhạn Hồi, nhắm thẳng vào tim nàng.
Thiên Diệu muốn cứu nhưng đã không kịp, giây phút ấy, thân hình Lăng Tiêu chuyển động, không hể do dự ôm lấy Nhạn Hồi vào lòng, lưỡi đao gió đâm vào lưng hắn, hốc mũi Nhạn Hồi lập tức ngửi thấy mùi máu tươi.
Đối mắt Nhạn Hồi mở to, cổ họng phát ra tiếng hít thở gấp gáp.
Bàn tay ôm Nhạn Hồi càng siết chặt hơn: “Đừng sợ."
So với an ủi, lời này giống như mệnh lệnh hơn, tựa như những lời vang lên bên tai nàng vố số lần trong mười năm qua: "Luyện nghiêm túc!” “Không được lười biếng!” “Không được đi đường tắt!”
Nhạn Hồi cảm thấy sống mũi cay cay.
Sức mạnh của lưỡi đao gió cực lớn. "Ẩm” một tiếng, Lăng Tiêu ôm Nhạn Hồi từ không trung rơi mạnh xuống đất, khiến mặt đất lõm một hố to, trong hố, Lăng Tiêu vẫn đỡ bên dưới Nhạn Hồi.
Hắn ngồi dậy, nhìn Nhạn Hồi trong lòng đứng lên chắn trước mặt nàng, sống lưng thẳng tắp, cho dù sau lưng hắn đã đầm đìa máu tươi. Trường kiếm băng tuyết ngưng tụ trong tay, ánh mắt Lăng Tiêu xuyên qua bụi đất, lạnh lùng nhìn Thanh Quảng chân nhân trong không trung.
Cho dù đấu không lại, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới từ bỏ.
“Tại sao lại bảo vệ con?” Hơi thở Nhạn Hồi yếu ớt, nàng thì thào hỏi, “Người vẫn luôn bảo vệ con đúng không?”
Không biết là không nghe rõ lời nàng hau không muốn đáp, Lăng Tiêu chỉ quay đầu nghiêng mặt nhìn nàng.
Nhạn Hồi bỗng cảm thấy mình có vô số câu muốn hỏi hắn, muốn nghe thấy câu trả lời ngay lập tức: “Tê Vân chân nhân là do người giết có phải không, đại chiến Tiên Yêu cũng do người mưu tính phải không, trục xuất con ra khỏi sư môn thật ra để bảo vệ con phải không? Đánh gãy gân cốt của con không cho con tu luyện Yêu thuật cũng là để bảo vệ con phải không?”
Nàng có rất nhiều câu muốn hỏi Lăng Tiêu, có rất nhiều đáp án muốn nghe từ miệng hắn...
Lăng Tiêu không nói một lời. Hắn quay đầu đi, tiên khí toàn thân bùng lên.
“Nhạn Hồi.” Hắn nói: “Vi sư chưa từng hối hận vì nhận con làm đồ đệ.”
Đồng tử Nhạn Hồi co lại.
Chỉ thấy hơi tuyết quanh người Lăng Tiêu quấn lấy hắn, biến hắn thành một thanh trường kiếm, xông thẳng về phía Thanh Quảng chân nhân, dứt khoát không hề quay đầu.
Trong không trung bừng sáng, Thiên Diệu cuốn đuôi rồng, quấn lấy người Nhạn Hồi đưa nàng xông vào nơi bị Lăng Tiêu va đập nên yếu nhất trên bức tường gió.
“Không...”
“Chờ đã!" Nhạn Hồi thất thanh hét lớn: “Chờ đã Thiên Diệu!”
Thiên Diệu đương nhiên không nghe theo lời nàng sừng rồng đâm thủng bức tường gió, đưa Nhạn Hồi ra ngoài, trong lúc rời khỏi, khoảnh khắc cuối cùng nàng nhìn thấy, trong ánh sáng trắng chói lòa, thân hình Lăng Tiêu hoàn toàn tan biến.
Hắn dùng mạng mình tế, đổi lại cho nàng một cơ hội sống sót.
Sư phụ.
Tiếng sư phụ cuối cùng nàng vẫn chưa kịp gọi...
Thật ra cho dù trải qua bao nhiêu chuyện, Nhạn Hồi vẫn muốn nói với Lăng Tiêu, mười năm trước và mười năm nay, nàng chưa bao giờ hối hận vì đã bái hắn làm thầy.