• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Nhạn Hồi tỉnh lại, nàng phát hiện ra mình đang nằm trên một ngôi mộ.

Trong lúc giật mình, nàng còn tưởng rằng mình bị đám quỷ nhỏ kia đùa dai như ngày còn bé, bị bọn họ câu đến trong nghĩa địa. Ý nghĩ này khiến nàng toát cả mồ hôi lạnh, vội bật dậy nên té ngửa ra sau xuống khỏi bia mộ, nàng bối rối đứng lên phủi quần áo, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một thiếu niên ngồi trước bia mộ.

Hình như Thiên Diệu cũng chỉ vừa tỉnh lại, hắn ngồi dưới đất, một bên gối co lên, khuỷu tay đặt trên đầu gối, ngón tay ấn giữa chân mày.

Nghe tiếng động, Thiên Diệu ngẩng đầu lên, vừa hay bốn mắt chạm nhau với Nhạn Hồi vẫn còn đang hơi kinh hoảng. Hai người nhìn nhau một lúc lâu rồi mới tỉnh táo lại được.

Hôm quá bọn họ uống rượu say, cùng phát điên nê chạy tới trước ngôi mộ mới của Tiêu lão thái mà lễ bái…

Rất nhiều hình ảnh hỗn loạn ùn ùn kéo tới trong đầu, Nhạn Hồi lắc đầu, quẳng mấy hình ảnh không quan trọng ra ngoài, nàng chỉ cần biết mình không phải bị đám quái con kia bắt đến là được rồi.

Nhạn Hồi ấn huyệt thái dương: “Đi thôi. Ta tỉnh rượu rồi…”

Thiên Diệu đứng lên, Nhạn Hồi đang cho rằng hắn muốn cùng mình trở về căn nhà nhỏ kia, không ngờ đi được hai bước mà bên sau vẫn chẳng có động tĩnh gì. Nhạn Hồi quay đầu nhìn lại thì chợt nhìn thấy Thiên Diệu đang hái hai đóa hoa trắng nho nhỏ, sau đó đến quỳ trước mộ phần của Tiêu lão thái.

Hắn yên lặng cắm hai bông hoa lên, sau đó nhìn lại bia mộ mình tự lập hôm qua kia, mãi nửa ngày mà vẫn chẳng nói câu gì.

Một thiếu niên cô độc tiêu điều quỳ trước mộ của người thân, mặc dù biết linh hồn trong cơ thể này thực ra rất mạnh, nhưng Nhạn Hồi nhìn thấy một cảnh này, chẳng hiểu sao vẫn cảm thấy đau buồn.

Tên Yêu Long này cũng chẳng phải là người vô tình.

Nhạn Hồi nghĩ vậy, hai tay mò mẫm khắp người mà chẳng sờ được cái gì, vì vậy nàng liền xé vạt áo của mình, nhặt một cảnh gỗ dươi đất rồi dùng thuật Nhất Thiêu đốt khúc gỗ thành than đen, sau đó viết ba chữ “Mười Vạn Tiền” lên vạt áo.

Viết xong rồi, nàng lại hấp tấp cầm lấy đưa cho Thiên Diệu: “Này.”

Thiên Diệu nghiêng đầu nhìn mảnh vải trong tay nàng, lại ngẩng đầu nhìn nàng: “Thứ gì đây?”

Nhạn Hồi ngủ trong nghĩa địa một đêm đã hơi cảm lạnh, nàng khịt mũi: “Không phải lúc này nên đốt vàng mã à, ta vẽ giúp ngươi mấy tấm để đốt cho bà của ngươi.” Nhạn Hồi lại hào phóng nói, “Tuy bà ấy làm mấy chuyện không được hay lắm với ta, nhưng dù sao ta cũng là người tu đạo, cùng lắm thì xem như hành chút lễ với bà ấy là được.”

Thiên Diệu nhìn miếng vải rách có ba chữ “Mười vạn tiền” xiên xiên vẹo vẹo kia thì im lặng. Khóe miệng hắn hơi co giật: “Diêm vương có nhận không?”

Nhạn Hồi nói dối cũng chẳng buồn chớp mắt: “Nhận chứ.”

Thiên Diệu im thin thít.

Nhạn Hồi thấy vậy thì nổi giận: “Cho không mà còn chê. Đã vậy thì thôi.”

Đương lúc Nhạn Hồi muốn rút tấm vải lại, Thiên Diệu lại khẽ vươn tay, động tác nhanh hơn Nhạn Hồi, kéo miếng vải qua. Sắc mặt hắn hoàn toàn bình thường: “Châm lửa.”

Nhạn Hồi vừa lườm hắn, ghét bỏ nói: “Sĩ diện hão.” Vừa vỗ tay một cái, một ngọn lửa bùng lên đốt miếng vải rách kia đi.

Thiên Diệu nhìn ngọn lửa chằm chằm, mãi tới khi ngọn lửa sắp lan tới ngón tay hắn, hắn mới buông lỏng tay, mặc cho miếng vải hóa tro tàn trong lúc rơi xuống: “Đi theo ta.”

Lời nói của Thiên Diệu cùng tro tàn rơi xuống đất.

Nhạn Hội nghe ba chữ này thì hơi sững sờ: “Đi đâu?”

“Đi chỗ hôm qua cô đồng ý với ta rằng sau này sẽ giúp ta.”

Vì thế Nhạn Hồi lại sửng sốt: “Hôm qua ta đồng ý với ngươi cái gì… Nơi nào… Hả…”

Lời còn chưa dứt, trong đầu Nhạn Hồi bỗng hiện lên cản mình hào khí xung thiên cầm vò rượu cụng vào vò rượu của Thiên Diệu một cái, sau đó gào to: “Được! Huynh yên tâm, sau này chuyện của huynh cũng là chuyện của ta! Cho dù là vào nam ra bắc ta cũng nhất định sẽ tìm hết tất cả những thứ đã mất của huynh!”

Đợi đợi đợi đợi đã nào…

Nhạn Hồi day trán, nàng phát điên gì vậy, tối hôm qua lại nói mấy câu này.

“…Người ta yêu nhất đã nhổ vảy rồng của ta, khoét tim rồng của ta, chém sừng rồng của ta, cắt gân rồng của ta, hủy cốt rồng của ta, giam cầm hồn phách của ta, tách rời ta vứt ở khắp trời nam đất bắc, thi thuật dùng trận pháp phong ấn ta, cầm tù ta vĩnh viễn…”

Giọng nói của Thiên Diệu lại hiển hiện trong đầu, Nhạn Hồi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Thiên Diệu.

Thiên Diệu cũng không vội, chỉ nhàn nhạt nhìn lại nàng: “Nhớ ra rồi?”

Nhạn Hồi lắc đầu: “Hơi rối một tẹo…”

Thiên Diệu ngồi xổm trước mộ Tiêu lão thái, ánh mắt cụp xuống rơi trên mặt đất: “Nếu cô không nhớ, ta cũng chẳng ngại lặp lại, là thế này, tối qua cô lập huyết thệ cho bản thân, có chạy cũng không chạy nổi.”

Nhạn Hồi sợ luôn.

Nàng làm cái quái gì vậy nè?

Tự hạ Huyết thệ? Loại lời thế nếu vi phạm sẽ phải chịu nỗi khổ chịu chú kim đâm kia ấy hả? Vì sao thế!

Nhạn Hồi xem xét nơi cổ tay mình, chỗ đó quả nhiên có một nốt đỏ nhỏ, màu sắc đến là xinh đẹp ướt át.

Bà mẹ nó chứ, hôm qua nàng uống say rồi tự đào hố chôn mình à, uống đến điên luôn rồi à…

Bên này Nhạn Hồi vẫn còn ngẩn người kinh ngạc không thôi vì một chuỗi hành động của mình, bên kia Thiên Diệu còn tiện miệng nói: “Hai mươi năm trước, Tố Ảnh chân nhân của Quảng Hàn môn đã phanh thây ta.”

Thiên Diệu nói một câu đã lôi kéo được sự chú ý của Nhạn Hồi vẫn đang hối hận không thôi vì hành vi của chính mình, nàng trợn mắt nhìn Thiên Diệu: “Cái gì, đúng thật là Tố Ảnh chân nhân hại huynh? Cô ấy là ngươi huynh yêu nhất? Là người đã phanh thây huynh?”

Đối lập với vẻ sốt ruột của Nhạn Hồi, Thiên Diệu chỉ hời hợt liếc nàng một cái: “Hôm qua lúc ta nói sao không thấy cô ngạc nhiên vậy nhỉ.”

“Hôm qua uống say mà hiểu được cái nỗi gì!” Nhạn Hồi lại khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Thiên Diệu, “Nào, cẩn thận nói lại với ta lần nữa, nói từ đầu chí cuối, vì sao Tố Ảnh chân nhân phải giết huynh như vậy?”

Thiên Diệu yên lặng chớp mắt một cái: “Vì vảy rồng trên người ta.” Giọng điệu của Thiên Diệu bình thản, như thể hắn đang kể một câu chuyện của người khác, “Thế gian đồn đại Rồng có cơ thể vạn vật không tổn thương nổi, dùng vảy rồng chế thành áo giáp có thể chống lại không bị vạn vật tổn thương. Ngay cả thời gian cũng không tổn thương nổi người mặc áo giáp vảy rồng.”

“Ý gì?”

Tròng mắt đen kịt của Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi, thâm thúy đến độ khiến nàng thất thần: “Ý là phàm là người mặc áo giáp Long Lân thì sẽ trường sinh bất lão.”

Nhạn Hồi lại sững sờ, nháy mắt đã hoảng hốt như đã hiểu, trường sinh bất lão, đây là sự hấp dẫn trí mạng cỡ nào đối với người phàm.

Thân mang dị bảo, sức mạnh lại vô cùng, thứ này còn sống cũng rất nguy hiểm.

“Hơn hai mươi năm trước, Tố Ảnh yêu một người phàm sâu sắc, nhưng người phàm nọ lại sắp tận số, Tố Ảnh nghe nói tới năng lực của áo giáp vảy rồng, ý đồ muốn làm cho y. Lúc đó, ta tu hành đã hơn ngàn năm, đã sắp phi thăng, trong lòng Tố Ảnh biết không thế cướp đoạt, vì thế liền giả bộ là người tu tiên lạc đường trọng thương, lừa gạt lòng tin của ta, để ta cứu nàng ta.”

Nhạn Hồi nghe vậy thì nhịn không nổi nữa chen ngang một câu: “Nếu không phải gặp sắc nảy lòng tham thì sao ngươi có lòng tốt vậy mà cứu cô ấy chứ?”

Thiên Diệu ngó nàng lom lom: “Còn muốn nghe không?”

“…Tiếp tục đi.”

Lúc đó ta không biết mục đích thực sự của nàng ta, ta cứu nàng ta, cũng yêu thương nàng ta, ta bỏ qua kỳ ngộ phi thăng, thậm chí nguyện vì nàng ta mà vứt bỏ thân phận yêu quái. Ta không nghe bạn bè khuyên can, muốn cùng nàng răng long bạc đầu.” Thiên Diệu hơi nhếch môi, khuôn mặt đầy vẻ trào phúng: “Nhưng lúc ta ước định với nàng ta, muốn tiến tới cuộc sống vợ chồng ở bên nàng ta thì ở Quảng Hàn môn, nàng ta đã mời Thanh Quảng chân nhân của núi Thần Tinh các người thi pháp trận vây khốn ta.”

“Chính là vào đêm trăng rằm hôm đó, trên đỉnh Quảng Hàn, thuật yêu nghiệt vừa hạ, Tố Ảnh đã nhổ hết vảy toàn thân ta.”

Lời này của Thiên Diệu nói chậm rãi, không lên xuống, nhưng Nhạn Hồi lại nghe mà rùng mình.

Nhổ hết… Vảy toàn thân.

Đau đớn tới cỡ nào…

“Tố Ảnh sợ ta chết, áo giáp vảy rồng sẽ hết hiệu nghiệm, vì vậy nàng ta không giết ta. Nhưng nàng ta sợ ta trả thù, quấy nhiễu bình an sau này của nàng ta. Vì vậy Tố Ảnh tự khoét tim ta, chặt sừng rồng của ta, cắt gân, hủy cốt của ta, cuối cùng phong ấn hồn phách của ta. Phanh thây ta khắp Trời nam đấy bắc. Mượn lực ngũ hành dựng phong ấn. Muốn ta cả đời này cũng không thể trở mình.”

Nhạn Hồi chỉ thấy cả người lạnh buốt. Tiên môn căm ghét yêu quái là thực, nhưng cũng chẳng có mấy ai dùng thủ đoạn tàn nhẫn tới vậy để giết người.

Nghĩ tới chuyện mấy tháng trước nàng vẫn còn gặp Tố Ảnh chân nhân ở núi Thần Tinh, Nhạn Hồi lúc đó chỉ cảm thấy đó là một mỹ nhân lạnh lùng, chẳng ngờ nàng ta vì đạt được mục đích của mình mà hạ quyết tâm làm ra thủ đoạn tàn nhẫn tới vậy.

Nhạn Hồi nhìn Thiên Diệu, trải qua chuyện như vậy mà vẫn còn sống, hắn cũng không đơn giản chút nào.

Nhạn Hồi nhìn Thiên Diệu, giọng nói bỗng hơi sợ hãi: “Vậy huynh… sao lại sống lại?”

Ánh mắt của Thiên Diệu rơi lên người Nhạn Hồi: “Bởi vì cô.”

Nhạn Hồi kinh hãi: “Đâu có liên quan tới ta! Hai mươi năm trước ta mới sinh ra đấy!”

Thiên Diệu chỉ khoát tay, đầu ngón tay nhẹ đặt trên lồng ngực của Nhạn Hồi, chỗ đó hẵng còn có miệng vết thương bị hắn đâm mấy hôm trước. Nhạn Hồi nhìn thấy động tác này của hắn thì ôm ngực lui ra sau: “Làm gì đó?”

Đôi mắt đen của Thiên Diệu khẽ chớp, nhìn chằm chằm vào Nhạn Hồi: “Bởi vì cô có vảy hộ tâm(*) của ta.”

(*)Hộ tâm: Hộ: bảo vệ, Tâm: trái tim

Nhạn Hồi ngây người cả buổi: “Là cái gì vậy?”

Thiên Diệu lại cong môi, cười đến là âm trầm trào phúng: “Cô cũng biết, tên người phàm mà Tố Ảnh muốn bảo vệ hai mươi năm trước cũng chẳng sống được.” Giọng điệu của Thiên Diệu nghe ra được chút khoái cảm trả thù, “Nàng ta chế áo giáp vảy rồng nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.”

Nhạn Hồi nhíu mày, nói tiếp lời hắn: “Đây là vì vảy hộ tâm mà huynh nói kia…”

“Bị ta ném đi.”

“Cái gì?”

“Lúc Tố Ảnh nhổ vảy hộ tâm của ta, ta liều mạng dùng tu vi toàn thân ném vảy hộ tâm ra khỏi kết giới.” Thiên Diệu nói, “Bọn họ phải bố trận, vốn không dứt ra nổi, không có vảy hộ tâm, áo giáp vảy rồng kia cũng chỉ là một thứ đồ bỏ.”

Nhạn Hồi lặng yên chốc lát: “Vậy nên… Hai mươi năm trước, các người ầm ỹ một chặp, cuối cùng cũng chẳng có ai có kết cục tốt?”

Thiên Diệu đẩy bàn tay đang ôm lấy vết thương của Nhạn Hồi, chạm vào vết thương trên lồng ngực nàng: “Nhưng nó cứu được cô.”

Nhạn Hồi ngây người.

“Cứ dò mạch của cô khắc biết, cô trời sinh có trái tim không trọn vẹn, vốn không phải là người sống lâu.” Chuyện này Nhạn Hồi lại biết rất rõ, trước kia có lần nàng bị thương, sư thúc ở hiệu thuốc xem bệnh cho nàng đã nói thể chất của nàng rất kỳ lạ, trái tim bị tật nhưng thân thể lại rất khỏe. Lúc đó sư thúc chỉ nói là nàng bình thường tu hành rất tốt, tu vi tràn đầy, không ngờ bây giờ lại nghe Thiên Diệu nói vậy…

“Nhưng cô lại có thể vui vẻ sống tới giờ, còn có thể tu tiên, đây cũng chẳng phải là do cô thông minh.” Ngón tay của Thiên Diệu chọc chọc trên lồng ngực nàng hai cái, “Bởi vì cô có vảy hộ tâm của ta. Nó bảo vệ mạng cô, cải biến thể chất của cô.”

Nhạn Hồi ngoác miệng nhưng nhất thời lại chẳng biết nói cái gì cho phải.

Nàng…

Trong cơ thể nàng có vảy rồng hộ tâm sao? Còn vẫn luôn ở đó sao?

Thì ra nói đi nói lại, hai mươi năm trước, người được lợi cuối cùng lại là… Là đứa nhóc con từ đầu chí cuối chẳng hề liên quan gì là nàng đây…

Nhạn Hồi lúc này đã hiểu tại sao hôm qua lúc mình uống say đã gào to với Thiên Diệu rằng, “Sau này chuyện của huynh đều là chuyện của ta!”, còn nói muốn tìm về hết tất cả những thứ hắn đã mất rồi.

Bởi vì lúc tên này liều mạng ném vảy hộ tâm ra ngày đó, chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà lại trở thành thần vật cứu mạng của nàng rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK