• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya, Nhạn Hồi lại mơ thấy Thiên Diệu, hắn ngồi bên cạnh không nói một lời, có lẽ là đêm khuya, lại là trong mơ, rốt cuộc Nhạn Hồi cũng lùi bước: “Đau quá.”

Nàng nói. Đổi lại là Thiên Diệu khẽ cau mày.

Hắn im lặng rất lâu, rồi hỏi nàng: “Hối hận đã vào núi Thần Tinh không?”

Cho dù trong trạng thái mơ hồ như vậy, Nhạn Hồi cũng kiên định lắc đầu không suy nghĩ: “Không hối hận.”

Đời này của nàng, cho dù bản thân chịu đau đớn gấp trăm lần đi chăng nữa, nàng cũng chưa bao giờ hối hận lúc nàng còn nhỏ đã gặp được tiên nhân áo trắng phiêu bồng đó, nắm bàn tay người đó, theo bước chân người đó, từng bước từng bước chập chững đến núi Thần Tinh.

Đó là ân nhân của nàng, là người thân của nàng, cũng là giấc mơ từ nhỏ đến lớn, giấc mơ không thể nói rõ của nàng.

Cho dù hôm nay, người ban cho nàng tất cả đã đập nát mọi thứ của nàng, nhưng cảm kích và rung động từng có ngày xưa vẫn còn tồn tại nguyên vẹn như buổi ban đầu, là Lăng Tiêu đã tác thành cho Nhạn Hồi hiện giờ, nàng chưa bao giờ hối hận đã gặp hắn, cũng chưa bao giờ hối hận đã vào núi Thần Tinh.

Thiên Diệu khẽ mím môi, không nói thêm gì nữa, đến khi Nhạn Hồi thiếp đi.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, hình phạt mỗi ngày vẫn tiếp tục, khí tức Nhạn Hồi ngày càng yếu hơn, tối ngày thứ năm Tử Nguyệt đến đưa cơm, Nhạn Hồi đã không còn hơi sức ngẩng đầu, cơm đặt trước mặt, nàng mở mắt nhìn thấy được, nhưng không thể đưa tay ra lấy.

“Còn bốn ngày nữa… Ngươi sẽ bị đánh chết mất thôi.”

Phải, Diệt Hồn Tiên cắt đứt tiên căn, nhưng không ai biết trước khi tiên căn bị cắt, người này có bị đánh chết không.

“Đại sư huynh đã quỳ trước cửa sư phụ ba ngày… Mặt cũng tái hết rồi. Nhưng sư phụ vẫn không hề dao động, bọn ta… cũng không còn cách nào nữa.”

Nhạn Hồi nghe vậy, khóe môi run run cong lên, Lăng Tiêu… thật sự nhẫn tâm, chuyện hắn đã quyết định thì không ai thay đổi được.

Nhạn Hồi nhắm mắt không nói, Tử Nguyệt thấy nàng không ăn bèn cất giỏ lại: “Trước đây ta luôn cảm thấy đại sư huynh thiên vị ngươi, bởi vậy càng ghét ngươi hơn, nhưng chưa bao giờ ta nghĩ tới chuyện muốn ngươi chết. Lần này ta sẽ giúp đại sư huynh, ta sẽ cùng huynh ấy cầu xin sư phụ.”

Tử Nguyệt thích Tử Thần. Nhạn Hồi vẫn luôn biết, nghe bước chân Tử Nguyệt đi xa, Nhạn Hồi không nghĩ chuyện gì khác nữa, đầu óc hỗn loạn, không bao lâu thì chìm vào hư vô.

Đã thọ hình năm ngày, cơ thể Nhạn Hồi rất lạnh, cũng chính vì vậy, nàng chưa bao giờ phát hiện tấm vảy Hộ Tâm trong ngực lại nóng bỏng như hiện giờ. Giống như là phòng tuyến cuối cùng trong cơ thể nàng, truyền cho nàng hơi ấm duy nhất.

Nhạn Hồi cảm thấy mình chìm trong bóng tối hỗn tạp lạnh lẽo, bỗng nhiên tim đẩy ra hơi ấm nhiều hơn, dần dần lan tỏa khắp tứ chi nàng.

“Nhạn Hồi.”

Nàng nghe thấy Thiên Diệu đang gọi mình. Khác với những lúc bầu bạn trong im lặng kỳ lạ của mấy hôm trước, giọng nói nàng nghe thấy hôm nay rất giống Thiên Diệu mà nàng đã quen biết bấy lâu.

“Nhạn Hồi, đừng bỏ cuộc.” Giọng hắn xoay chuyển trong đầu nàng, “Kiên trì thêm chút nữa.”

Giọng hắn như một bàn tay, đỡ lấy Nhạn Hồi đang không ngừng rơi xuống. Tấm vẩy Hộ Tâm trong ngực càng nóng bỏng hơn, nóng đến mức khiến Nhạn Hồi bất giác nghĩ, nếu Thiên Diệu chưa từng bị tổn thương, vòng tay của hắn chắc cũng ấm áp thế này…

Nhạn Hồi bỗng cảm thấy may mắn vì mình đã quen được một người tên Thiên Diệu, vào những lúc như bây giờ hắn có thể khiến lòng nàng vơi đi sợ hãi, khiến nàng suy nghĩ lạc quan.

Chính Ngọ ngày thứ sáu, Nhạn Hồi vẫn bị xích sắt kéo ra, ngay cả mắt nàng cũng không mở nổi, im lặng chờ đợi đau đớn. Nhưng hôm nay roi chưa hạ xuống, Nhạn Hồi đã nghe thấy tiếng gọi khẩn cấp từ xa đến gần: “Sư thúc! Lăng Tiêu sư thúc!”

Người đến vừa cuống quýt vừa hoảng hốt, tiếng gọi khiến Nhạn Hồi bất giác khẽ hé mắt về phía đó. Hôm nay không ai tới xem Nhạn Hồi chịu đòn, chỉ có đệ tử núi Thần Tinh ngự kiếm bay tới, hoảng hốt nhảy xuống kiếm, chưa kịp đứng vững đã nói với Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu sư thúc, Yêu tộc Thanh Khâu tấn công Tam Trùng sơn, đêm qua đã vượt qua Tam Trùng sơn, hôm nay tiếp tục tiến về phía trước, Tiên môn ở biên giới dốc sức chống đỡ, thương vong nặng nề! Họ dự tính toàn bộ Yêu tộc sẽ hướng về Quảng Hàn môn!”

Lăng Tiêu nghe vậy chau mày.

Trước đó Yêu tộc tuyên chiến với Quảng Hàn môn, ra tay chỉ là chuyện sớm muộn, có điều không ai ngờ lại nhanh đến vậy, càng không ngờ Yêu tộc thật sự dốc sức toàn tộc tấn công Quảng Hàn môn.

“Tố Ảnh môn chủ truyền tin tới, nói đêm nay thương nghị đại kế nghênh địch ở Quảng Hàn môn.”

Quảng Hàn môn cách núi Thần Tinh rất xa, nếu đêm nay muốn tới Quảng Hàn môn, vậy hiện giờ ngự kiếm xuất phát có lẽ vừa kịp, trận đòn của Nhạn Hồi phải hơn một canh giờ, đến lúc đó mới đi e sẽ chậm trễ thời gian.

Lăng Tiêu thoáng trầm ngâm rồi quyết định: “Nhờ Lăng Lôi sư thúc của đỉnh Trương Túc hôm nay và ngày mai hành hình Nhạn Hồi, lệnh Lăng Phi của đỉnh Tâm Túc giám sát, nếu hôm kia ta chưa về, Lăng Lôi sẽ thi hành hình phạt bốn ngày còn lại đến khi kết thúc.”

Đệ tử nhận lệnh rời đi. Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn Nhạn Hồi.

Cuối cùng vẫn không nói gì cả, khép tay áo đạp gió bỏ đi.

Chỉ trong chốc lát, Lăng Lôi và Lăng Phi đến. Ngoại trừ Lăng Tiêu, Lăng Lôi là sư thúc có nội tức hùng hậu nhất của núi Thần Tinh, để ông ta hành hình đúng là thích hợp nhất, nhưng tính tình Lăng Lôi khoan hậu, rất ít khi ra tay tàn nhẫn với đệ tử. Bởi vậy Lăng Tiêu còn phái Lăng Phi đến giám sát.

Lăng Phi có thù với Nhạn Hồi, Lăng Tiêu không thể không biết, núi Thần Tinh ai cũng có thể tha cho Nhạn Hồi, nhưng Lăng Phi thì không.

Chỉ trong tích tắc, Lăng Tiêu đã tính toán rõ ràng hết những chuyện này.

Lăng Lôi cầm roi nhìn Nhạn Hồi đang thoi thóp, quả nhiên không nhẫn tâm, nhất thời chưa niệm quyết, nhưng Lăng Phi vẫn đội nón che mặt bàng quan đứng nhìn bên cạnh, thấy Lăng Lôi do dự không ra tay, ả bèn lạnh lùng nói: “Lăng Lôi sư huynh, nếu không hành hình nữa thời gian sẽ qua đó.”

Cuối cùng Lăng Lôi đành thở dài, niệm quyết thúc roi bay lên.

Nhạn Hồi đã không cần nghiến răng nhịn đau, không để mình phát ra tiếng kêu nữa, vì hiện giờ cho dù mở miệng, nàng cũng không còn sức kêu lên dù chỉ một tiếng.

Ngày thứ sáu hành hình xong, Nhạn Hồi lại rơi vào trong địa lao, nàng cảm thấy gân cốt toàn thân đứt hết, cơ thể như một đống thịt nhão, ngay cả ngón tay cũng không thể cử động.

Nhạn Hồi nhắm mắt, lại chìm vào hôn mê.

Tất cả cảm quan đều biến mất, chỉ có tấm vảy Hộ Tâm trong ngực vẫn kiên trì bền bỉ sưởi ấm cơ thể nàng, còn có giọng Thiên Diệu trong đầu luốn gọi tên nàng: “Nhạn Hồi, Nhạn Hồi.”

Khiến nàng cảm thấy lúc này nàng vẫn đang còn sống.

Thật tốt quá…

Đêm khuya, trăng sáng treo cao, ánh trăng vừa khéo chiếu vào Nhạn Hồi trong địa lao tối đen, thật sự quá chói mắt, mí mắt Nhạn Hồi chơm chớp rồi mở ra, chỉ trong chớp mắt ấy, Nhạn Hồi bất chợt thấy một bóng đen lắc người đến bên cạnh mình.

Nàng chớp mắt, thần trí tỉnh táo đôi chút: “Thiên Diệu?”

Tiếng gọi của nàng khàn đến tột độ, tựa như cổ họng đã bị xé nát.

Bóng đen bên cạnh khẽ khựng lại rồi thanh minh: “Là ta.”

Nghe thấy giọng nói này, Nhạn Hồi hơi sửng sốt: “Đại sư huynh…”

Tử Thần ngồi bên cạnh Nhạn Hồi, tay cầm một vật gì đó vẽ chú lên sợi xích trên chân Nhạn Hồi.

Nhạn Hồi khó nhọc xoay đầu, nhìn vào trong tay hắn, lúc này mới phát hiện Tử Thần đang cầm sợi Diệt Hồn Tiên đánh nàng hôm nay. Nhạn Hồi ngạc nhiên: “Sao…”

“Sư phụ không có ở đây, Lăng Lôi sư thúc trông coi sợi roi không kỹ lắm, ta trộm nó tới đây.” Không cần nghe Nhạn Hồi hỏi hết, Tử Thần đáp, “Xích trên người muội phải có roi này vẽ chú mới cởi được, ta kêu Tử Nguyệt đi mở cửa núi rồi, chút nữa chờ xích trên người muội được cởi hết sẽ đưa muội đi.”

Hắn chăm chú vẽ bùa, không nhìn Nhạn Hồi lấy một lần.

Nhưng Nhạn Hồi biết Tử Thần là một người tuân thủ phép tắc, là một đồ đệ ngoan ngoãn nghe lời sư phụ. Hăn xưa nay chính trực, chưa bao giờ làm trái lệnh thầy. Hắn là đại đệ tử của Lăng Tiêu, bởi vậy luôn lấy mình làm gương, chưa bao giờ có ngày nào buông thả.

Nhưng lần này, hắn lại trộm roi của sư thúc, định lén thả Nhạn Hồi.

“Đại sư huynh…” Vành mắt Nhạn Hồi ươn ướt.

Nàng xưa nay không sợ gian khó hiểm nguy, không sợ bị lạnh nhạt mỉa mai, nàng chỉ sợ người ta tốt với nàng, nàng sẽ nợ mãi không trả được.

Lăng Tiêu quyết lòng muốn cắt đứt tiên căn của Nhạn Hồi, cho dù bản thân có chuyện quan trọng cũng không quên giao phó cho người khác tiếp tục hoàn thành chuyện này. Nhưng Tử Thần thả nàng đi như vậy, đến khi Lăng Tiêu trở về, huynh ấy phải đối diện với hình phạt thế nào đây, Nhạn Hồi không thể tưởng tượng.

Xích trên chân được Tử Thần cởi ra, nhưng Nhạn Hồi vẫn không khống chế được đôi chân mình, sáu trận đòn bởi Diệt Hồn Tiên đã khiến gân cốt nàng bị tổn thương.

Tử Thần chăm chú cởi xích trên tay Nhạn Hồi, lúc này hắn gần kề Nhạn Hồi hơn ban nãy nên nhỏ giọng dặn dò, “Sau khi rời khỏi núi Thần Tinh muội hãy tới chỗ Yêu tộc đi. Trung Nguyên không lưu muội, muội hãy đi nơi khác mà sống cho thật tốt.”

Nghe thấy lời này, Nhạn Hồi khẽ nghiên đầu, lệ từ khóe mắt hào vào trong đất.

Tử Thần muốn nàng sông tiếp, bởi vậy bằng lòng vứt bỏ khác biệt Tiên Yêu trong suy nghĩ của hắn, để nàng tới chỗ Yêu tộc mà không hề kỳ thị, vì muốn nàng được sống tiếp.

Bùa trên tay trái đang vẽ nửa chừng, bỗng nhiên cửa động lóe lên bóng người, Tử Thần và Nhạn Hồi đều giật mình.

Tử Thần ngẩng đầu, thấy Lăng Phi đang đứng ngoài cửa động, áo trắng phản chiếu ánh trăng, ả cười lạnh: “Sư huynh không có đây, ta sợ có người có ý đồ riêng nên đi tuần tra một vòng, không ngờ thật sự có người gan to bằng trời.”

Tử Thần im lặng.

“Tử Thần, con thân là đại đệ tử của Lăng Tiêu sư huynh, nay lại làm trái với mệnh lệnh của sư phụ con sao?” Ả nói, “Giờ con khóa lại xích vào chân Nhạn Hồi rồi ra đây, ta sẽ coi như đêm nay không nhìn thấy cảnh này.”

Tử Thần cúi đầu, tiếp tục vẽ bùa trên xích tay Nhạn Hồi.

Lòng Nhạn Hồi chấn động: “Đại sư huynh.”

“Ở Tam Trùng sơn thúc ấy đã bị tổn thương nguyên khí, hiện giờ chưa chắc đã là đối thủ của ta.” Tử Thần thì thầm, “Chờ mở khóa xong ta sẽ cố đưa muội ra ngoài.”

Lăng Phi không nghe thấy lời Tử Thần, nhưng cũng nhìn ra Tử Thần không định nghe lệnh ả, vẻ mặt Lăng Phi lạnh đi, ả cười lạnh: “Được, vậy đừng trách ta độc ác.” Nói xong, ả lắc người né sang một bên.

Từ sau khi mặt bị thương, lệ khí quanh người Lăng Phi ngày càng nặng, không biết ả sẽ làm chuyện gì, Nhạn Hồi thầm cảm thấy không hay, nàng đẩy Tử Thần: “Huynh mau ra ngoài đi.”

Lúc này Tử Thần đã cởi xong xích tay trái của Nhạn Hồi, còn lại xích trên cổ và tay phải chưa cởi, hắn nào chịu ra.

Nhạn Hồi đẩy hắn không được, nàng định khuyên, bỗng cảm thấy mặt đất bốn phía lóe huyết quang, cả địa đạo miên man sát khí.

Lăng Phi đã khởi động Sát trận trong địa lao này! Nhạn Hồi kinh ngạc, ả ta muốn tung đòn sát thủ!

Ở Tam Trùng sơn, ả vốn cũng muốn giết Nhạn Hồi…

“Cô ta muốn giết muội, đại sư huynh, nhân lúc trận này chưa kết xong, huynh ra ngoài đi.”

Tử Thần không hề dao động, vẽ hết bùa chú trên xích tay phải Nhạn Hồi, xích trên tay nàng lập tức rơi xuống, chỉ còn xích trên cổ chưa lấy ra.

Nhưng chỉ chậm trễ trong thoáng chốc, địa lao bùng lên huyết quang, pháp trận xoay chuyển dưới đất, ánh sáng mãnh liệt xông thẳng ra ngoài cửa động.

Nhạn Hồi cảm thấy từng tấc máu thịt của mình dường như đều bị trận này hút cạn, vô cùng khó chịu. Nàng không ngờ pháp trận của địa lao này này lại ghê gớm đến vậy, nhưng nghĩ lại, đây là địa lao giam giữ người phạm lỗi lớn của núi Thần Tinh, Sát trận trong này là do Thanh Quảng chân nhân bày, đương nhiên không đơn giản.

Lăng Phi ngoài động cũng kinh ngạc vô cùng, ả thấy huyết quang ngút trời, nhuộm đỏ bầu trời trên đỉnh, ả vốn muốn giết Nhạn Hồi, trận pháp bình thường từ lúc khởi động đến khi hoàn thành đều có một thời gian, ả cũng vốn nghĩ Tử Thần sẽ ra ngoài trong thời gian đó.

Nhưng nào ngờ pháp trận này…

Trong địa lao, Nhạn Hồi và Tử Thần đều không biết tình hình bên ngoài. Hai mắt Tử Thần xung huyết. Hăn ẵm Nhạn Hồi lên, trong tay vẫn cầm Diệt Hồn Tiên, khó nhọc vẽ chú trên cổ Nhạn Hồi, quanh người hắn kết thành kết giới, bảo vệ hai người bên trong.

Nhưng kết giới của hắn đã chao đảo do va đập của pháp lực trong Sát trận, sắp không duy trì được bao lâu nữa.

Trong tim Tử Thần không có vảy Hộ Tâm của rồng, hắn chỉ là người tu tiên bình thường, tu vi pháp lực của hắn chỉ cao hơn người cùng trang lứa, hắn không hề đủ sức đối kháng với sức mạnh của pháp trận này!

Lòng Nhạn Hồi như lửa đốt: “Huynh ra ngoài đi.” Nàng khản giọng hét lên, “Huynh ra ngoài đi!”

Nàng vừa dứt lời, kết giới của Tử Thần liền bị phá, sát khí cuốn tới, thất khiếu của Nhạn Hồi lập tức chảy máu.

Nhưng Nhạn Hồi vẫn bình an vô sự, vảy Hộ Tâm trong tim nàng nóng lên, nhất thời nàng vẫn tưởng là vảy Hộ Tâm đang phát huy tác dụng, nhưng lại phát hiện có gió khe khẽ xoay chuyển quanh người mình, hóa giải hết sát khí xông về phía nàng.

Gió dịu dàng thế này, là sức mạnh của Tử Thần…

Bùa chú trên cổ Nhạn Hồi vẫn chưa vẽ xong, nhưng Tử Thần đã không chống nổi thân hình, đầu gục lên vai Nhạn Hồi.

Nhạn Hồi dốc toàn sức chống đỡ cơ thểm, nàng cảm nhận được máu của Tử Thần thuận theo vai mình chảy xuống xương đòn, sau đó thấm đẫm y phục nàng từng chút từng chút: “Đại sư huynh…” Nhạn Hồi vô cùng kinh hãi, giọng nàng run rẩy hơn bao giờ hết, “Đừng khởi động pháp trận!”

Trong kinh hoàng, Nhạn Hồi dốc hết sức lực toàn thân khản giọng gào thét ra ngoài động, “Đừng khởi động pháp trận! Thả đại sư huynh ra, thả huynh ấy ra!”

Lăng Phi ngoài động nhìn mắt của Sát trận khẽ nhấp nháy ánh sáng đỏ, lúc này nếu ả dùng pháp lực cố ngăn mắt trận vận hành, có khi sẽ ngừng được pháp trận này, có điều… e là phải vứt bỏ tu vi nửa đời…

Ả do dự không quyết, giờ phút này Tử Thần trong địa lao cũng đã không cầm nổi Diệt Hồn Tiên trong tay nữa, rũ rượi thõng xuống.

Chú trên cổ Nhạn Hồi còn một nửa chưa vẽ xong.

“Nhạn Hồi…” Giọng Tử Thần yếu ớt, “Sư huynh vô dụng…”

Nhạn Hồi lắc đầu, nghẹn ngào không nói thành lời.

Vì có gió của Tử Thần luôn xoay chuyển quanh người nàng, bởi vậy Nhạn Hồi không cảm nhận được áp lực khổng lồ của Sát trận, nhưng cơ thể nàng vẫn không kìm được mà run bần bật, giống như cả linh hồn cũng đang run rẩy.

“… Ta không cứu được muội.”

“Không cần cứu nữa, không cần cứu nữa! Muội sai rồi.” Nàng hét lên, cả gương mặt đầy nước mắt, “Muội sai rồi, muội sai rồi! Lăng Phi! Ta bằng lòng lấy mạng đền tội! Ngươi tha cho đại sư huynh đi! Xin ngươi ta cho đại sư huynh!”

Nghe Nhạn Hồi gào thét như một con thú bị vây, Lăng Phi khẽ nghiến răng, ả nhìn tay mình, rồi lại nhìn mắt pháp trận.

Nhưng vào lúc này, trong không trung bỗng truyền tới tiếng hét vang dội của Lăng Lôi: “Nơi này tại sao lại như vậy?”

Những người khác sẽ phát hiện ra ả…

… khởi động Sát trận, giết chết Tử Thần…

Lăng Phi hoảng hốt, thi triển thuật Độn Thổ biến mất ngay tức thì.

Lúc Lăng Lôi đáp xuống đất, xung quanh chẳng còn bóng người, ông ta nhìn vào trong động, mắt lập tức bị ánh sáng đỏ bên trong ùa ra đâm chói mắt, khó chịu như sắp mù.

Những tiên nhân trên các đỉnh khác lục đục kéo tới, ai nấy đều nghe Nhạn Hồi gào thét đau đớn như một con thú bị thương.

Cơ thể Tử Thần trong lòng Nhạn Hồi đã dần dần lạnh lẽo, giọng Nhạn Hồi đã khản đến mức cho dù nàng dốc hết sức lực toàn thân gào thét, nhưng âm thanh phát ra cũng chỉ có mình nàng nghe thấy.

Cổ họng nàng như đã bị câm, mắt dường như cũng sắp mù, ngoài màu đỏ xung quanh thì nàng không nhìn thấy gì nữa.

Nàng tuyệt vọng, không ai giúp nàng, nàng càng không giúp được bản thân, chỉ có thể như vậy, trơ mắt nhìn khí tức của Tử Thần lặng đi từng chút từng chút trong lòng, sau đó bị Sát trận hút cạn máu thịt, hóa thành tro bụi.

Hai tay Nhạn Hồi trống rỗng.

Tử Thần… xương cốt đều không còn.

Nhưng nàng vẫn cảm nhận được pháp thuật cuối cùng của Tử Thần để lại quanh người nàng, đến khoảnh khắc cuối cùng Tử Thần cũng bảo vệ nàng.

Song, gió bao bọc quanh người nàng cũng dần dần lặng xuống, Nhạn Hồi biết, với tình trạng hiện giờ của cơ thể, chờ gió biến mất, trong thoáng chốc nàng cũng sẽ như Tử Thần, hồn phi phách tán.

Không ai cứu Tử Thần, cũng không ai tới cứu nàng…

Thôi thì cứ như vậy cho xong, không cần giãy giụa… Ánh mắt Nhạn Hồi lập tức trở nên ảm đạm.

“Nhạn Hồi.” Vảy Hộ Tâm trong tim dần dần bắt đầu nóng lên, tiếp đó ngày càng nóng, ngày càng nóng, tựa như một miếng sắt nung đỏ khảm vào tim nàng, khiến nàng cảm thấy mình vẫn còn là một người sống.

Một tiếng rồng gầm từ chân trời bên ngoài động truyền vào.

Nghe rất nhỏ, rất xa, nhưng lại khẽ đánh thức chút ánh sáng trong mắt Nhạn Hồi.

Không lâu sau, tiếng rồng gầm vang dội đất trời, trong Sát trận, dưới đáy địa lao, Nhạn Hồi cũng cảm nhận được sức mạnh khuấy động trời đất kia, dường như có thể khiến núi sông rung chuyển.

“Yêu long!”

“Là Yêu long!”

Bên ngoài có tiên nhân kinh hô, nhưng âm thanh này đã trở thành tạp âm trong tai Nhạn Hồi, dần dần bị vứt bỏ. Nàng chỉ nghe thấy sau tiếng rồng gầm thứ ba, một sức mạnh khổng lồ bỗng đè xuống địa lao.

Mắt trận đỏ tươi ngoài cửa động “rắc” một tiếng nứt ra một đường. Ánh sáng đỏ trong địa lao lập tức tối đi.

Thân rồng từ chân trời phủ phục xuống, mang theo gió, đưa lửa tới, trấn áp sức mạnh của pháp trận, gột rửa tất cả sát khí.

Mắt trận vỡ nát, ánh sáng đỏ biến mất. Địa lao tối đen như lúc đầu, ánh trăng trên trời vẫn như cũ.

Ánh trăng lạnh lẽo từ cửa động rọi xuống, Thiên Diệu thân mặc hắc bào đứng trước mặt Nhạn Hồi.

Bốn mắt giao nhau, Nhạn Hồi toàn thân nhếch nhác, Thiên Diệu khôi ngô tuấn tú, giống như một vị thần trên trời cao giáng xuống, nhưng cũng tựa như ác ma từ địa ngục bước ra. Giống hệt lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng tất cả mọi thứ đều thay đổi hoàn toàn.

Hắn không còn gầy ốm, không còn bất an, dường như hắn đã lấy lại được sức mạnh chấn động trời đất. Lúc này đây, hắn đã biến thành người như vậy, nhưng người đó lúc nhìn thấy Nhạn Hồi ủ rũ dưới đất lại không giấu nổi vẻ xót thương.

Hắn cúi người cong lưng, ẵm nàng lên như một đứa trẻ: “Ta đưa cô đi.”

Vẫn luôn là nàng cứu hắn.

Còn lần này, đổi lại là hắn đến cứu nàng.

HẾT QUYỂN 2

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK