Tối qua Thiên Diệu hóa rồng làm loạn khắp nơi,cây cối gãy đổ,bùn đất tứ tung, hôm nay mọi thứ xung quanh vẫn bừa bộn như cũ, nhưng nước suối băng đã trở nên trong vắt, không khác gì thường ngày.
Nhạn Hồi ngồi xổm bên bờ suối, nhìn bóng mình trong nước, trong đầu lặp đi lặp lại những lời Huyền Ca cho nàng biết ban nãy, tâm trí nàng hỗn loạn, bất giác đưa tay đập vỡ bóng mình, ngay cả y phục cũng không thèm cởi mà cắm thẳng đầu xuống suối băng. Lòng suối tương đối lớn, nàng nín thở gắng sức bơi, khắp nơi toàn là hình bóng Lăng Tiêu lúc dạy nàng tiên thuật đạo pháp ở núi Thần Tinh khi xưa. Mỗi một mùa xuân hạ thu đông mười năm qua đều có Lăng Tiêu bên cạnh, Nhạn Hồi cứ thế mải miết bơi, tựa như muốn vắt kiệt hết sức lực trong người mình.
Tất cả hồi ức của mười năm chầm chậm xoay vần trong đầu nàng tựa như những hình ảnh trên chiếc lồng đèn kéo quân, nàng nhắm nghiền mắt để mình chìm xuống đáy suối băng, mãi đến khi cảm giác ngạt thở khiến ngực đau nhói mới ngoi lên mặt nước, hít một hơi thật dài. Không khí trong lành đột ngột ập đến khiến tâm tình Nhạn Hồi trở nên mông lung, đầu nàng nổi trên mặt nước, cơ thể thả lỏng, cả người lềnh bềnh trên mặt suối băng như một chiếc lá khô.
Tinh tú lấp lánh trời ùa vào mắt nàng, Nhạn Hồi nhắm mắt lại, cố gắng cho đầu óc trống rỗng, có lẽ quá mệt mỏi, chẳng bao lâu sau thế giới của nàng trở nên yên tĩnh rồi nhanh chóng chìm vào bóng tối, nàng nhìn thấy một bóng đen lặng lẽ đứng trước mặt mình.
Khi nhìn rõ bóng người đó, nàng không hề đuổi theo mà chỉ đứng nhìn từ xa, điềm tĩnh nói: “Đại sư huynh, mối thù của huynh, sớm muộn gì muội cũng đòi lại.”
Nàng nói xong, người đó khẽ nhíu mày, vẻ mặt hiển hiện lo lắng.
Nàng không hiểu hắn lo lắng điều gì, mãi đến khi cảm thấy người mình rung lắc, Nhạn Hồi choàng tỉnh, mở mắt ra, thấy mình đã rơi vào một vòng tay vững chãi và ấm áp. Thiên Diệu nhíu chặt mày, hắn mím môi không nói, khiến Nhạn Hồi căng thẳng hỏi: “Sao vậy?”
“Ta tưởng là...” Như thể không khống chế được, hắn buột miệng thốt ra ba chữ, nhưng lại bất giác giọng mình có chút nôn nóng bèn im bặt ngoảnh mặt đi, buông Nhạn Hồi ra, phủi phủi áo dịu giọng đáp: “Không sao.”
Nhạn Hồi nhìn suối băng rồi lại ngoảnh đầu nhìn vẻ mặt ngượng ngập của Thiên Diệu, nàng đoán: “Ngươi tưởng ta nghĩ quẩn à?”
Thiên Diệu xoay người bỏ đi, “Không sao thì tốt.”
“Ta không làm chuyện đó đâu.” Nàng nhìn lên bầu trời đêm, “Ngày được ngươi cứu khỏi núi Thần Tinh ta không làm vậy, sau này càng không bao giờ đâu. Ta còn có việc quan trọng hơn phải làm.” Bước chân Thiên Diệu khựng lại, ngoái đầu nhìn nàng.
Nhạn Hồi mỉm cười, cất bước về phía trước, nhìn Thiên Diệu hời hợt hỏi: “Ngươi vẫn theo ta suốt à?” Hắn ho húng hắng, “Cô tiếp tục tắm đi, nối gân cốt cho sớm...”
Thiên Diệu vừa nói vừa nhấc chân định trốn, nhưng đã bị Nhạn Hồi túm tay áo kéo lại, hắn quay đầu sửng sốt nhìn nàng.
“Tuy ngươi từng nói với ta không cần cảm ơn.” Nàng chăm chú nhìn vào mắt hắn, trong mắt nàng như đang cất chứa ngàn vạn vì sao, “Nhưng ta không thể không nói cảm ơn ngươi có mặt vào những lúc như thế này.”
Đôi mắt Thiên Diệu như cũng có muôn vàn ánh sao thắp sáng khi nghe Nhạn Hồi nói như vậy.
Nhạn Hồi phóng khoáng xua tay, “Ngươi về đi, ta tắm tiếp đây.” Nàng bước xuống suối băng, Thiên Diệu như sực tỉnh lại, lặng lẽ xoay người bỏ vào khu rừng sâu thẳm âm u, siết nắm tay...
Thật ra rõ ràng hắn mới là người nên nói câu đó.
Thật cảm ơn ông trời vì đã cho hắn gặp được một người tên Nhạn Hồi. Thật may mắn vì đã gặp được nàng.
Huyền Ca ở Thanh Khâu rất rảnh rỗi. Buổi tối Nhạn Hồi tới suối băng tắm, buổi sáng cùng Thiên Diệu nghiên cứu tâm pháp “Yêu phú”, buổi chiều mỗi ngày thì ăn cơm trò chuyện với Huyền Ca.
Hôm nay hai người đang ngồi ăn cơm, Huyễn Tiểu Yên từ cửa sổ nhảy vào phòng, vừa nhìn thấy thức ăn mắt nó lập tức sáng lên: “Em cũng muốn ăn! Cả ngày hôm nay em chưa ăn gì đó!” Nó thò tay chộp lấy thức ăn trên bàn.
Nhạn Hồi nhướng mày gõ một đũa đánh “bốp” lên tay nó, nàng nhìn vẻ mặt bị đánh đau sắp phát khóc của Huyễn Tiểu Yên, chẳng chút thương xót, “Cơm ta chờ cả ngày, ngươi mà bốc là ta tháo nhẫn của ngươi ra đó.”
Huyễn Tiểu Yên nghiến răng, uất ức nói, “Em cũng đói cả ngày đâu có ăn cơm, sắp ngất rồi đây nè.”
Lúc hai người nói chuyện, Huyền Ca bên cạnh đã cho người đi lấy thêm một bộ chén đũa tới, cười nói: “Tính tình tiểu Huyễn yêu cô nuôi đúng là thật thà, ta cũng thích nó lắm, chắc là hôm nay nó đói thật đấy, cô đừng làm khó nó nữa, cho nó ngồi ăn đi.”
Nhạn Hồi hừ một tiếng, “Cả ngày ta không ăn vì luyện công, nó cả ngày không ăn vì bị người ta khâu miệng lại à? Nhất định là do ham chơi rồi...”
“Đâu có đâu.” Huyễn Tiểu Yên miệng đầy cơm, vừa nhai vừa nói, “Em mãi nghe người ta kể chuyện thôi.”
Huyền Ca cười hỏi: “Chuyện gì mà nghe kể hết ngày vậy?”
Huyễn Tiểu Yên tức tốc ăn hết một chén cơm, sau đó trợn mắt nhìn Huyền Ca, “Quận chúa đại nhân, nghe nói Trung Nguyên có một nam nhân bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Cô trở về Thanh Khâu mà hắn tưởng là cô chết rồi, ngày nào cũng mơ mơ màng màng, chẳng còn thể diện gì nữa.”
Huyền Ca nghe vậy liền thừ người ra.
Nhạn Hồi dằn chén thật mạnh, mắng tiểu Huyễn yêu: “Ngứa miệng à! Đang ăn cơm mà ngươi nói bừa gì đó?”
“Em đâu có nói bừa, họ đồn ầm lên rồi kìa!”
“Ai đồn ầm lên?”
Huyền Ca lắc đầu ngăn Nhạn Hồi lại, “Cho nó nói đi. Họ còn nói gì nữa?”
Huyễn Tiểu Yên sờ mũi, “Hôm nay họ nói rất lâu, một loạt chuyện rất dài bắt đầu từ sau khi Quận chúa đại nhân đến Trung Nguyên. Sau đó lại nói đến chuyện cô trở về Thanh Khâu, nam nhân đó ôm xác cô mấy ngày mấy đêm, không cho ai đụng vào, cũng không cho ai lại gần, nói là hắn bảo vệ cô. Xác cô đã hôi thối rồi, hắn cũng không cho ai an táng, ai khuyên cũng không nghe, cứ điên điên dại dại phát cuồng như vậy đó.” Huyễn Tiểu Yên nói tiếp, “Nghe nói nam nhân ấy còn có một trăm tiểu thiếp, nhưng không đếm xỉa tới ai hết.”
Nhạn Hồi nghe vậy ngoảnh sang nhìn Huyền Ca, chỉ thấy gương mặt xưa nay luôn nở nụ cười mê hoặc lúc này lại tựa như ngây dại, đôi mắt đờ đẫn thất thần nhìn về phương xa, môi mím chặt, không hề có chút độ cong nào.
Bữa cơm nay chỉ có một mình Huyễn Tiểu Yên ăn đến no nê.
Chờ người hầu dọn bàn xong, Nhạn Hồi mới hỏi: “Nghe kể Phụng Thiên Sóc làm vậy, trong lòng Huyền Ca có cảm động không?”
Huyền Ca như bị câu này của Nhạn Hồi thức tỉnh, nàng ta nhoẻn miệng cười, nụ cười không khỏi có chút mỉa mai thê lương, “Xúc động nói không có đương nhiên là giả. Nhưng xúc động thì có ích gì?” Nàng ta cụp mi, “Thất Tuyệt đường là tổ chức tình báo, cũng chuyên ám sát. Làm công việc này nên Phụng Thiên Sóc hận nhất là phản bội và lừa gạt, thế mà vừa khéo ta lại làm hai chuyện chàng hận nhất. Nếu vậy... chi bằng để chàng thật sự nghĩ ta đã chết. Như vậy ta vẫn ở trong lòng chàng với dáng vẻ đẹp nhất. Ít ra sau này khi chàng nhớ về ta, sẽ không cảm thấy ta... đáng ghét.”
Nhạn Hồi im lặng không lâu, bật cười vỗ vai Huyền Ca, “Huyền Ca à, không đau không đau, cô còn có ta ở đây mà.”
Huyền Ca nghe vậy cũng bật cười, giọng nói đượm phần cay đắng, “Ta không đau, ta sợ chàng đau.”
Tay Nhạn Hồi đặt trên vai Huyền Ca vỗ nhẹ nhẹ thêm mấy cái, một lúc lâu sau mới nói: “Rồi sẽ ổn thôi.” Cho dù đó là vết thương da thịt hay vết thương lòng, chỉ cần còn sống thời gian ắt hẳn sẽ chữa lành tất cả.
Không khí trong Yêu tộc Thanh Khâu ngày càng căng thẳng, tất cả mọi người đều biết đại chiến đang đến gần. Ai nấy đều thầm tính toán trong đầu, Nhạn Hồi mặc kệ tất thảy, hàng ngày chỉ bế quan chuyên tâm tu luyện. Thiên Diệu quả xứng đáng là một người thầy tài ba, dưới sự dẫn dắt của hắn, tu vi của Nhạn Hồi có thể nói là tiến bộ thần tốc.
Nhạn Hồi đã có thể dùng tâm pháp Yêu tộc điều khiển trường kiếm bay vút lên trời cao, ngự kiếm ngao du trong không trung một lúc lâu mới đáp xuống đất. Tự tin đứng trước mặt Thiên Diệu, mặt ửng hồng khỏe khoắn, mắt sáng rực, “Ta lại bay được rồi!”
Thấy nàng vui như vậy, Thiên Diệu bất giác cong khóe môi, “Tất cả những gì trước đây có được, sau này cô vẫn sẽ làm được.” Nhạn Hồi biết, nhưng dù sao thời gian cũng quá ngắn, tu vi hiện giờ của nàng kém xa trước kia. Tuy nhiên nếu cứ tiếp tục tu luyện như thế này, có lẽ chỉ cần một năm thôi nàng có thể vượt qua mười năm tu hành trước kia không chừng.
Lúc dùng cơm, Huyền Ca nhìn Nhạn Hồi, hờ hững nói: “Dung mạo cô dường như diễm lệ hơn rất nhiều.”
Nhạn Hồi ngẩn người, đến tối nàng soi mình trong suối băng nhận ra chỉ mới mười mấy ngày tu luyện Yêu thuật thôi mà dung mạo nàng đã có biến hóa nho nhỏ, đúng là dường như đã...
Yêu mị hơn rất nhiều.
Cơ thể này của nàng... tựa như thích hợp luyện Yêu pháp hơn.
Nhạn Hồi dốc lòng tu luyện, Thiên Diệu cũng không rảnh rỗi. Mỗi khi Nhạn Hồi tĩnh tọa thì hắn điều dưỡng nội tức. Không có tim rồng, pháp thuật của hắn phát huy không ổn định. Tim rồng hiện đang ở Quảng Hàn môn, hắn phải chuẩn bị thật tốt để đối đầu trực tiếp với Tố Ảnh trong tình trạng này.
Thật ra Thiên Diệu che giấu rất kỹ nỗi lo lắng của mình, hắn rõ hơn ai hết, với thực lực của hắn hiện giờ, nếu không có người giúp đỡ, muốn đối kháng với Tố Ảnh, là... cực khó.
Đúng vào lúc này, biên giới Tam Trùng sơn bỗng nhiên truyền đến một tin tức, khiến cả Thanh Khâu trở tay không kịp.
Tố Ảnh của Quảng Hàn môn thống lĩnh mấy trăm Tiên nhân, vượt qua biên giới Tam Trùng sơn đánh vào Thanh Khâu, khai chiến với Yêu tộc trấn thủ phía Tây Nam Tử Thần. Quân trấn thủ của Yêu tộc bị tập kích bất ngờ, không kịp phòng bị nên thất bại thoái lui liên tiếp.
Điều càng kinh hãi hơn là, chỉ cần Tố Ảnh bắt được bại binh của Yêu tộc, tất cả đều bị móc nội đan, vứt xác nơi đồng hoang.
Tộc Cửu Vĩ Hồ vô cùng phẫn nộ, lập tức phái hai vị Vương gia đến tiền tuyến chỉ huy. Thanh Khâu thiếu nhân thủ, Huyền Ca kể từ lúc về Thanh Khâu vẫn luôn rảnh rỗi, lúc này nhận được nhiệm vụ phải cùng hai vị Hoàng thúc ra biên giới chống đỡ tấn công của Quảng Hàn môn.
Lúc Nhạn Hồi nghe được tin này từ chỗ Chúc Ly, đang lo lắng cho an nguy của Huyền Ca thì Thiên Diệu bên cạnh đột ngột đập bàn, “Chắc chắn là Tố Ảnh đích thân thống lĩnh các Tiên nhân ở tiền tuyến chứ?”
Chúc Ly nhìu mày, nó hơi giận, “Lẽ nào Thanh Khâu ta vô dụng đến vậy sao? Nếu không có Tố Ảnh, tướng sĩ tộc ta đâu đến mức thật bại thoái lui liên tiếp, còn bị móc nội đan nữa?” Nó vừa nói vừa giận dữ đập bàn, “Tố Ảnh của Quảng Hàn môn kia thật sự ác độc vô cùng! Nếu bà ta rơi vào tay ta...”
Thiên Diệu ngắt lời nó: “Thanh Khâu còn điều được người không?”
Chúc Ly hết sức ngạc nhiên: “Ngươi muốn làm gì?”
Mắt Thiên Diệu lóe hàn quang: “Vào Quảng Hàn môn lấy tim rồng.”