“Không phải tôi cho hắn nhìn thấy, tôi thích ăn cảm xúc vui vẻ, bởi vậy trong huyễn cảnh, những gì các người nhìn thấy đều là những khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc sống của các người, cô nhìn thấy sư huynh cô, hắn nhìn thấy…”
“Còn không phá huyễn cảnh này đi, ngươi định để ta ra tay à?” Tiểu Huyễn yêu chưa kịp nói hết đã bị Thiên Diệu ngắt lời, cũng thành công dịch chuyển sự chú ý của Nhạn Hồi.
“Hiện tại nơi này vẫn là huyễn cảnh sao?” Nhạn Hồi sửng sốt, nheo mắt nhìn tiểu Huyễn yêu, “Ngươi vẫn định tính kế bọn ta?”
Tiểu Huyễn yêu nghe vậy thì phẫn nộ, nó uất ức nói: “Cô đã đeo nhẫn của tôi rồi, tôi còn làm gì được cô nữa sao?” Nó khựng lại, mắt khẽ nhìn xuống, vẻ mặt thoáng tối sầm, “Đây là huyễn cảnh tôi tạo ra cho mình thôi…”
Thiên Diệu chẳng chút thương tình: “Phá đi.” Đối với người lạ, từ đầu đến cuối hắn luôn phòng bị, trong lòng vẫn đa nghi.
Tiểu Huyễn yêu nghiến răng lườm Thiên Diệu, giận dữ nói: “Được thôi! Phá thì phá, tự ngươi kêu ta phá đó!”
Nói xong nó phẩy tay áo, cung điện bằng đá nhấp nháy ánh sáng lam xung quanh lập tức rung chuyển, ánh sáng dần dần mờ đi, nền đá sạch sẽ trên mặt đất xuất hiện vết nứt, đá vụn khắp mọi nơi, cột đá gãy đổ, chỉ có trên đỉnh đầu vẫn là màu đen mơ hồ, khiến người ta nhìn lên khó tránh khỏi cảm giác váng vất.
Nơi này tuy là đáy Hắc Hà nhưng không có nước, khi huyễn cảnh không còn nữa, Nhạn Hồi liền cảm thấy người mình lạnh lẽo.
Nhạn Hồi vẫn đang nhìn không gian đen kịt trên đỉnh đầu, bỗng dưng nghe tiếng tiểu Huyễn yêu mỉa mai phì cười, tiếp đó một chiếc áo to rộng rơi xuống phủ lên đầu nàng.
Nhạn Hồi kéo chiếc áo trên mặt xuống, nghe thấy Thiên Diệu quay lưng về phía nàng, giọng khàn khàn căng thẳng nói mấy chữ: “Mặc vào đi.”
Nhạn Hồi vô thức cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện… Mẹ nó…
Nàng đang lõa thể đứng đây!
Nhạn Hồi đỏ mặt, vội vã choàng áo của Thiên Diệu lên người, cuống quýt quấn lại.
Tiểu Huyễn yêu bên cạnh cười rộ: “ Ngươi ngượng ngùng gì chứ, chẳng phải ngươi bắt ta xóa huyễn cảnh đi sao!”
Thiên Diệu siết chặt nắm tay, liếc mắt sang, một quả cầu lửa bắn về phía tiểu Huyễn yêu, nó vội vàng tránh đi, quả cầu lửa đập thủng một lỗ trên mặt đất. Tiểu Huyễn yêu liên tiếp gào lên: “Ta đã làm theo lời ngươi mà, ngươi thẹn quá hóa giận thì tự đánh mình ấy, trách ta làm gì!”
Thiên Diệu quát khẽ: “Im miệng cho ta.”
Nhạn Hồi mặc áo xong, liếc nhìn Thiên Diệu, thấy vành tai hắn vẫn còn đỏ hồng, thiết nghĩ thật sự là thẹn quá hóa giận.
Đây là lần đầu tiên Nhạn Hồi thấy Thiên Diệu như vậy.
Tiểu Huyễn yêu chui tới bên cạnh Nhạn Hồi trốn Thiên Diệu, nắm chặt cánh tay nàng: “Cô là chủ nhân của tôi thì phải bảo vệ tôi chứ, tôi mà chết thì chiếc nhẫn sẽ chặt đứt ngón tay cái của cô đó.”
Nhạn Hồi giật mình, nào còn quan tâm đến Thiên Diệu có xấu hổ hay không, ngoái đầu nhìn tiểu Huyễn yêu: “Quy tắc quái quỷ gì vậy?”
“Thường ngày tôi sẽ làm việc cho cô, cô đương nhiên cũng phải gánh trách nhiệm bảo vệ tôi. Tộc Huyễn yêu chúng tôi ngoài việc bày huyễn cảnh ăn cảm xúc, thật ra cũng không có nhiều yêu lực lắm, so với các yêu quái khác, chúng tôi rất khó tự bảo vệ mình, bởi vậy mới muốn nương nhờ các yêu quái lớn mạnh, nếu cô không bảo vệ tôi, bị chiếc nhẫn chặt đứt ngón cái, đó là cái giá của cô.”
Nhạn Hồi: “… Ngươi có ích gì?”
Tiểu Huyễn yêu suy nghĩ một đoạn: “Có thể bày Huyễn cảnh, để cô mơ một giấc mộng đẹp.”
Nhạn Hồi đưa tay định tháo chiếc nhẫn ra: “Vậy bây giờ ngươi chết luôn đi, ta phải bảo vệ ngón cái của mình.”
Tiểu Huyễn yêu vô cùng sợ hãi, vội vàng giữ chặt tay nàng lại: “Tôi có thể cho cô gặp đại sư huynh cô mỗi đêm!”
Tay Nhạn Hồi khựng lại.
“Cô nhớ ai thì tôi sẽ cho cô gặp người đó, tối nay cô muốn mơ thấy gì thì tôi sẽ cho cô mơ thấy ngay.” Tiểu Huyễn yêu nghiêm túc nhìn Nhạn Hồi, “Tôi tên Huyễn Tiểu Yên, xin hãy gọi tôi là “người dệt mộng”.”
Nhạn Hồi im lặng, cúi đầu nhìn nó: “Ngươi còn có bản lĩnh gì khác nữa không?”
“Chờ tôi mạnh mẽ lên, tôi có thể xâm nhập vào tâm trí người khác khiến họ sinh ra ảo giác, thay đổi ký ức của người đó, tạo ra ảo giác giả, tôi làm được hết. Có điều, năm mươi năm nay tôi không có gì để ăn, bởi vậy sức mạnh hơi yếu, hiện giờ không làm được.”
Nhạn Hồi lấy làm lạ, đảo mắt nhìn cung điện đổ nát xung quanh: “Năm mươi năm dưới đáy Hắc Hà có quang cảnh như vậy, ngươi không ăn gì cũng không chết sao?”
Huyễn Tiểu Yêu bối rối gãi đầu: “Chết chứ, mấy chục năm nay vẫn luôn đói mềm, bởi vậy tôi đành tạo ra huyễn cảnh cho mình, đế vương cung của Huyễn yêu vẫn còn như lúc trước, bao nhiêu năm qua tôi ăn cảm xúc của mình để sống đó.”
Nhạn Hồi nghe vậy bèn im lặng.
Huyễn Tiểu Yên kia cũng im lặng, nhưng trong chốc lát lại nổi giận liếc xéo Thiên Diệu, chỉ mũi hắn mắng: “Chỉ có ở trong huyễn cảnh của mình tôi mới vui vẻ đôi chút, vậy mà ngay cả thú vui cuối cùng này cũng bị loại người hà khắc đa nghi như ngươi tước đoạt! Xấu xa!”
“Địa chấn năm mươi năm trước khiến cha mẹ tôi đều bị chôn ở đây, tôi ở đây giữ mộ phần cho họ.” Huyễn Tiểu Yên chỉ chiếc nhẫn trên tay Nhạn Hồi, “Bây giờ cô thành chủ nhân của tôi rồi, nếu cô muốn đi, tôi cũng không thể tiếp tục ở đây nữa.”
Nhạn Hồi nhìn tay mình: “Xin lỗi, đúng là tôi phải rời khỏi chỗ này.”
Huyễn Tiểu Yên dẩu môi: “Tôi biết chứ, chuyện trong lòng các người tôi đều nhìn thấy hết mà.”
Vừa dứt lời, ba người đều im lặng, trong cung điện hoang tàn chỉ còn tiếng nước chảy bên trên không gian đen sì truyền tới.
Cuối cùng Thiên Diệu phá vỡ im lặng, hắn hỏi Nhạn Hồi: “Tu vi trên người cô tẩy sạch chưa?”
“Vẫn còn chút ít.” Nàng đáp, “Nhưng cũng chỉ cần tới Hắc Hà thêm một chuyến nữa thôi.”
Thiên Diệu gật đầu: “Nếu vậy ra khỏi chỗ này, xuống Hắc Hà thêm một lần nữa là tẩy tủy xong.”
Nhạn Hồi nhìn lên bóng tối gần như vô hạn trên đỉnh đầu: “Bên ngoài không biết có bao nhiêu âm mưu quỷ kế đang chờ chúng ta.”
Cách Tam Trùng sơn ngoài trăm dặm, Lăng Phi đứng trước mặt Tố Ảnh, chiếc nón khiến người ta không nhìn rõ mặt ả, nhưng khí tức trên người ả lại cực kỳ u ám. Tố Ảnh ngồi ở chủ vị, điểm hoàn toàn không hợp với đại điện nguy nga là bà ta đang tỉ mỉ thêu hoa trên một chiếc áo khoác màu xanh.
So với khí tức u uất của Lăng Phi, Tố Ảnh điềm nhiên hơn rất nhiều; “Giết đại đệ tử của Lăng Tiêu, chuyện này muội thật sự quá đáng.” Tố Ảnh ngẩng đầu, nói: “Chúng ta và Yêu tộc đang như nước với lửa, đây là lúc cần dùng người, Tử Thần là người thành tâm tu đạo, lòng đầy chính nghĩa, rất hiếm có.”
Lăng Phi siết chặt quyền, khẽ nghiến răng: “Muội cũng không ngờ trận pháp đó… lại ghê gớm đến vậy, muội cũng… không phản ứng kịp.”
Tố Ảnh ngước lên nhìn Lăng Phi: “Trận do Thanh Quảng chân nhân bày, muội tưởng dễ đối phó sao?”
Lăng Phi thoáng im lặng, căm hận nói: “Đáng tiếc chưa giết được ả Nhạn Hồi kia.” Ả nghiến răng, “Ai ngờ có Yêu long lợi hại đến vậy tới cứu ả.”
Lời vừa dứt, tay Tố Ảnh khẽ run, mũi kim đâm rách ngón tay bà ta, một giọt máu đỏ tươi rơi xuống chiếc áo khoác, không để Lăng Phi nhìn ra ẩn tình, Tố Ảnh âm thầm chùi đi vệt máu. Kỳ lạ là giọt máu lại không thấm vào trong vải mà bị Tố Ảnh lau sạch sẽ, trên chiếc áo không để lại chút dấu vết gì.
“Ồ?” Tố Ảnh tiếp tục thêu hoa, “Yêu long lợi hại thế nào?”
“Phá hủy Sát trận Xung Thiên. Nung chảy Trường Thiên kiếm.” Lăng Phi thoáng im lặng rồi nói, “Cũng may hắn không ở lại núi Thần Tinh lâu.”
Tố Ảnh buông áo khoác, ánh mắt chứa đựng hàn khí, cân nhắc một lúc rồi nói: “Muội đã quay về rồi thì ở lại đâu tu hành một thời gian đi. Quảng Hàn môn là nơi gần Thanh Khâu nhất trong tam đại Tiên môn. Trước đó Yêu tộc vượt qua Tam Trùng sơn, ý đồ muốn do thám để tấn công, tuy chưa vào được Quảng Hàn môn, nhưng chúng ta không thể không tăng cường đề phòng. Kết giới dưới chân núi Quảng Hàn cần có người canh giữ, muội hãy giúp ta canh giữ cửa núi, khi giới tu tiên có động tĩnh, ít ra ta cũng bớt phần lo lắng.”
Lăng Phi gật đầu.
“Muội đi thu dọn trước đi, sau đó hãy tới mắt trận của kết giới ở cửa núi, kết giới không bị phá thì đó là nơi an toàn nhất.
Lăng Phi y lời lui đi, Tố Ảnh ngồi một mình trong đại điện, đột nhiên gõ mấy cái lên tay vịn trên ghế, một làn khói đáp xuống đất, người trong khói quỳ một gối, cung kính gọi: “Môn chủ.”
“Đi điều tra.” Giọng nói Tố Ảnh lạnh băng, dưới đáy mắt dường như kết hàn băng, “Nhạn Hồi núi Thần Tinh kia rốt cuộc lai lịch như thế nào. Có quan hệ gì với Yêu long Thiên Diệu.”
“Dạ.”
Người trong sương lập tức biến mất, trong đại điện không một bóng người, sống lưng vẫn luôn thẳng tắp của Tố Ảnh lúc này mới khẽ buông lỏng, có hơi cong cong, bà ta lặng lẽ nhìn chiếc áo khoác trong tay.
Lúc Lăng Phi thu dọn đồ đạc xong tính xuống chân núi, vô tình ngang qua đình viện bên hồ. Quảng Hàn môn bốn mùa giá rét, hồ nước trong viện quanh năm đóng băng, trên bờ cũng là một lớp tuyết mỏng, một người ăn mặc như thư sinh đang đứng trong đình, Tố Ảnh bên cạnh đang khoác chiếc áo màu xanh bà ta thêu ban nãy cho hắn.
Thư sinh không hề quay đầu.
Tố Ảnh chỉ nói: “Quảng Hàn môn không giống những nơi khác, vết thương của chàng chưa lành, chú ý sức khỏe.”
Thư sinh hoàn toàn coi như không nghe thấy, chăm chăm nhìn mặt hồ phía trước, Tố Ảnh đứng với hắn một lúc rồi cũng đi.
Lăng Phi không phải không biết tỷ tỷ mình say mê thư sinh này. Ả thở dài, trước khi định bỏ đi lại thấy thư sinh kia chẳng mảy may để tâm, kéo chiếc áo khoác trên vai xuống, vứt “soạt” vào hồ băng, xoay người rời khỏi ngôi đình.
Lăng Phi sửng sốt, bước tới nhìn bóng thư sinh kia, sau đó xuống hồ băng nhặt chiếc áo khoác kia lên, ánh nắng chiếu vào, dường như ả nhìn thấy hoa văn như những tấm vảy trên áo lóe lên, nhưng đến khi ả nhìn kĩ hơn thì không thấy gì cả.