• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói vào chuyện chính đi.” Nhạn Hồi nói, “Xưa nay ta biết rõ tuy rằng Thất Tuyệt Đường vừa chính vừa tà, trả tiền công thì sẽ làm, nhưng cũng không phải đã quên hết nhât tính đại nghĩa, chuyện mua bán mê hương Hồ Yêu kia nhìn sao cũng chẳng giống phong cách của các người.

Thất Tuyệt Đường vốn là một tổ chức thần bí trên giang hồ, mười mấy năm trước vẫn chưa có danh tiếng gì, trong mười năm, tổ chức này đã phát triển lớn mạnh dần, trở thành một tổ chức tình báo và ám sát tiếng tăm lẫy lừng.

Danh tiếng lan rộng, thế lực có mặt ở khắp nơi, không chỉ trong giang hồ mà cả trong tiên môn cũng có người của bọn họ, có lời đồn rằng chỉ cần trả đủ tiền, cho dù muốn biết hoàng đế tối qua ôm hôn phi tử nào cũng được. Ngoại trừ không giết người trong hoàng thất và người trong tiên môn ra, những chuyện khác thì không có chuyện gì là họ không tiếp.

Thiên Diệu này ở trong sơn thôn trên núi Đồng La hơn mười năm, chỉ loáng thoáng nghe tới vài tin tức trên giang hồ, cho dù có nghe thì tâm tư của hắn cũng đặt cả vào tiên môn, nào có tâm trạng chú ý tới những tin tức về môn phái trên giang hồ này.

Có thể nói, hắn chẳng hề hay biết chút gì về Thất Tuyệt Đường này.

Còn Nhạn Hồi thì từ lúc quen Huyền Ca năm đó, nàng đã hiểu sơ về những chuyện này rồi.

Vong Ngữ lâu là một chi nhánh của Thất Tuyệt Đường ở thành Vĩnh Châu, vì ưu thế địa lý của thành Vĩnh Châu này, mọi người vào nam ra bắc đều tụ lại ở đây, tin tức từ nam chí bắc đương nhiên cũng đều tập trung ở đây. Trong Vong Ngữ Lâu này, từ những cô nương, gã sai vặt, cả đầu bếp hậu viện hay đại nương quét rác cũng đều là tai mắt của Thất Tuyệt Đường.

Huyền Ca nâng chum trà lẳng lặng cân nhắc trong một chốc rồi nói, “Không bằng cô nói cho ta biết trước một chút, sao cô lại biết chuyện này?”

“Một hồ yêu bị giết báo mộng cho ta, muốn ta tới đây cứu con gái cô ta cũng đã bị bắt để lấy máu.” Nói tới đây, Nhạn Hồi thuận miệng nói thêm, “Thôi thì nếu việc này là do Thất Tuyệt Đường làm, Huyền Ca cô cứ mặc kệ những thứ khác đi, giúp ta chuyện này trước, cô thả hồ yêu Bạch Hiểu Lộ kia ra đây trước để mẹ cô bé an tâm, ta thấy mẹ cô bé đã sắp biết thành ác quỷ rồi, tuy hai ngày nay đã chạy đi đâu đó mà không tới tim ta nữa, nhưng cách đây mấy ngày…”

“Chỉ e là không được.” Huyền Ca đặt chén trà xuống, gõ chén xuôi theo, “Ta nói thật với cô vậy, mê hương kia quả thực là do Thất Tuyệt Đường làm, nhưng lại không qua tay ta, ta biết việc này, nhưng chỉ đành giả bộ như không biết.

Nhạn Hồi nhíu mày: “Vì sao?”

Huyền Ca liếc nhìn Thiên Diệu.

Nhạn Hồi cũng không quay đầu lại, chỉ nói với Huyền Ca: “Cô cứ dứt khoát như ta bây giờ đi, xem hắn ta như người chết ấy, hắn chẳng có bất kỳ liên quan gì với bất kỳ ai trên đời này đâu, cho dù hắn nghe được tin gì, muốn ra ngoài loan tin cũng chẳng biết tìm ai mà nói đâu.” Nhạn Hồi tổng kết lại, “Sống cô độc tới vậy đó.”

“…”

Thiên Diệu lại phát hiện ra mình chẳng tài nào phản bác lại được lời của Nhạn Hồi.

Huyền Ca bị Nhạn Hồi chọc cho mỉm cười, sau đó lại nghiêm mặt lại nói: “Nhạn Hồi cô rốt cuộc cũng chẳng phải là người của Thất Tuyệt Đường, cũng không hiểu biết cũng không hiểu được hết tình huống trong đường phái chúng ta bây giờ. Lúc lão đường chủ qua đời, Thiếu chủ của chúng ta quá nhỏ tuổi, thúc phụ Phụng Minh của Thiếu chủ lấy danh nghĩa phò tá thiếu chủ mà khống chế hầu hết tất cả quyền lực của Thất Tuyệt Đường.”

“Ta hiểu, tranh quyền đoạt lợi, nếu ta là Phụng Minh, có khi ta còn tìm cách giệt trừ Thiếu chủ của các cô từ ngay lúc cậu ấy còn nhỏ ấy chứ.” Nhạn Hồi nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Nhưng thiếu chủ Phượng Thiên Sóc của các cô bây giờ sống cũng khá tốt đó chứ, ăn uống chơi bời không tệ, nạp tới những hơn 100 tiểu thiếp, có khi còn hơn cả hậu cung của hoàng đế ấy chứ, trước kia lúc còn ở trên núi, ta còn nghe được không ít lời đồn kinh thế hãi tục đó.”

Đôi mắt Huyền Ca hơi tối lại, nhưng lại bình tĩnh lại ngay sau đó, nàng ta cười cười, cũng không tiếp lời Nhạn Hồi mà chỉ nói tiếp.

“Mấy năm nay, nhờ mấy vị trưởng lão nâng đỡ, Thiếu chủ cũng đã từ từ lấy lại đường quyền quản lý tình báo của Thất Tuyệt Đường, nhưng quyền lực chân chính của Thất Tuyệt Đường vẫn nằm trong tay Phụng Minh. Mà chuyện mua Hồ Yêu chế mê hương này quả thực cũng đã mang lại tài phú khả quan cho Thất Tuyệt Đường.”

“Nhưng cho dù có mang lại bao nhiêu tiền tài đi chăng nữa thì Thiếu Chủ cũng vẫn lo sợ, nếu để Yêu Tộc bên Thanh Khâu biết chuyện giết hồ yêu lấy máu luyện mê hương này, chỉ e bọn họ sẽ căm phẫn tột cùng. Lúc đó cho dù Yêu tộc e ngại tiên môn, nhưng đám quan lại quý tộc chắc chắn sẽ đẩy những người luyện chế mê hương ra gánh tội, tuy rằng Thất Tuyệt Môn cũng có chỗ đứng trên giang hồ, nhưng nếu bị Yêu Tộc ghi thù thì chỉ e là tai họa ngập đầu.”

Nhạn Hồi trầm tư một chốc: “Bởi vậy nên Phượng Thiên Sóc muốn Phụng Minh dừng chuyện này lại, nhưng lại chẳng có cách nào để lệnh y dừng lại đúng không?”

Huyền Ca gật đầu: “Tuy rằng ngay từ đầu, thiếu chủ và mấy vị trưởng lão, cộng thêm cả ta đều biết chuyện này, nhưng quyền lực của Phụng Minh vẫn còn đó. Chúng ta chỉ đành giả bộ như không biết chuyện này. Thiếu chủ không muốn cho phép chuyện này để tránh sau nay bị Yêu Tộc biết, lại không tìm được ra cớ nào để đẩy trách nhiệm lên đầu Phụng Minh, ngài ấy cũng không thể công khai ép buộc dừng chuyện này lại, nếu như Phụng Minh làm phản thì Thất Tuyệt Đường tất sẽ đại loạn. Tình cảnh như hôm nay, chúng ta chỉ đành mở một mắt nhắm một mắt như thế này.”

Nhạn Hồi khẽ gật đầu, những chuyện tính toán thâm trầm trong việc giao tranh quyền lực này, nàng tuy có thể hiểu nhưng không muốn can dự.

“Bởi vậy ta không thể giúp cô đòi người, chỉ có thể giả vờ như chẳng biết chút gì về chuyện này.”

Thiên Diệu đứng sau hai người trầm tư, Nhạn Hồi lại đứng lên nói: “Không phải tin tốt cũng chẳng phải tin xấu, ít ra bây giờ ta cũng đã biết cho dù ta có cướp người từ tay Phụng Minh thì cũng chẳng mâu thuẫn gì với cô.”

Huyền Ca nghe vậy thì chau mày: “Cô muốn xông vào Thiên Hương phường của Phụng Minh sao?”

“Đương nhiên là không lộ liễu như vậy rồi.” Nhạn Hồi khoát tay, “Cô đừng lo, chuyện còn lại ta sẽ tự nghĩ cách, cô chỉ cần tiếp tục giả vờ như không hay biết gì là được.”

Lúc quay người lại, Nhạn Hồi nhắm tịt mắt nói với Thiên Diệu: “Chúng ta đi thôi.”

“Đợi một chút.” Huyền Ca khẽ gọi.

Nhạn Hồi thở dài: “Cô đừng lo lắng, cũng đừng ngăn cản, dù thế nào ta cũng phải tra cho ra nhẽ chuyện này.”

“Cứng đầu.” Huyền Ca khẽ khiển trách một câu, sau đó bước tới trước tủ trang điểm lấy một túi thơm màu vàng nhạt ra, “Ta biết không ngăn được cô, hôm qua không phải cô muốn tìm ta xin thứ này sao, ta đã bảo người mang tới rồi, cô cầm lấy đi.”

Lúc này Nhạn Hồi mới xoay người nhìn lại, đó là một túi thơm trông rất bình thường, không có mùi thơm, ngay cả kiểu dáng màu sắc cũng chẳng khác túi thơm bình thường là bao, nàng nhận lấy rồi quay người đưa cho Thiên Diệu: “Huynh mang vào thử xem.”

Thiên Diệu nhận lấy túi thơm, ngón tay vô tình chạm vào ngón tay Thiên Diệu, hắn chẳng cảm thấy gì, nhưng Nhạn Hồi lại như bị sét đánh, cả người run lên, bèn vội thu tay lại.

Thiên Diệu bây giờ như thể điều cấm kị với Nhạn Hồi, chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm, ngay cả nói cũng phải hạn chế, vừa nghe tiếng đã thấy chân nhũn cả ra…

Thiên Diệu đeo túi thơm lên, chẳng bao lâu sau đã như có một cơn gió nhẹ thổi qua, khí tức kì lạ trên người Thiên Diệu đã chẳng thấy đâu.

Nhạn Hồi gật đầu: “Quả là rất có tác dụng.”

Thiên Diệu chớp mắt nhìn thẳng vào Nhạn Hồi: “Cô thì sao?”

Nghe thấy Thiên Diệu nói chuyện với mình, Nhạn Hồi vô thức nhìn hắn, sau đó lại tiếp xúc với ánh mắt của hắn nên lại đỏ mặt: “…Ta ta ta, ta cái gì. Huynh quay đầu đi chỗ khác đi! Đừng có nhìn ta bằng ánh măts đó!”

Thiên Diệu theo lời nghiêng đầu qua chỗ khác, nghiêm mặt nói: “Mê hương này cũng không phải loại hương đơn thuần mà giống như cổ thuật vậy.”

“Nếu mê hương này dễ giải như thế thì đám người kia cũng không mặc kệ giá cả trên trời mà tìm mua cho được chút mê hương này như vậy.” Huyền Ca nói, “Phụng Minh đã điều không ít đệ tử tiên môn trông coi hồ yêu, nếu hai người muốn tới Thiên Hương phường cứu người thì cần phải chú ý cẩn thận, ta sẽ sai người vẽ một bản đồ Thiên Hương phường cho hai người, tới đêm hẵng đi.”

“Ừ.” Nhạn Hồi nép vào người Huyền Ca bỡn cợt, “Cám ơn tiểu nương tử nghe.”

“Ba hoa.” Huyền Ca cười cười, “Ăn cơm trưa ở đây với ta đi.”

“Không được. Bây giờ ta còn phải đi tìm người. Bao giờ vẽ xong, cô sai người mang tới phòng ta là được.” Nhạn Hồi nói xong thì phất tay với Huyền Ca rồi đi ra khỏi tòa lầu các.

Trở lại phòng, Thiên Diệu đi theo Nhạn Hồi vào phòng nàng, hỏi: “Vừa rồi cô nói muốn đi tìm người, là người nào thế?”

Nhạn Hồi vừa vào cửa liền vội vàng đóng kín hết cửa sổ, ánh sáng trong phòng trầm xuống, Thiên Diệu chau mày: “Cô làm gì đó?”

“Làm chuyện chính.” Nhạn Hồi nói, “Nếu huynh còn nói nữa thì ta sẽ xử huynh đó.”

“…” Vì thế thiên ngôn vạn ngữ của Thiên Diệu đều mắc lại trong cổ họng như xương cá.

Nhạn Hồi đổ chút nước trà ra bàn, sau đó vẽ trận pháp trên mặt đất, trận pháp này giống hết trận pháp Nhạn Hồi vẽ trong rừng liễu hôm đó, lúc này Thiên Diệu mới nhận ra, chắc hẳn nàng đã muốn gọi hồn phách của Tam Vĩ Hồ ra.

Lần này Nhạn Hồi dùng chén trà làm mắt trận, bởi vậy Thiên Diệu tự giác đứng bên cạnh chén trà, Nhạn Hồi liếc Thiên Diệu một cái, hai người đều không nói chuyện nhưng vẫn hiểu rõ ý đối phương.

Nhạn Hồi yên tâm ngồi trong trận pháp, sau đó nàng niệm quyết.

Nhưng hình như lần này Hồ Yêu không ở gần Nhạn Hồi, nàng gọi ra được mấy cô hồn dã quỷ rồi mà vẫn chẳng tìm được hồn phách của hồ yêu. Cuối cùng là một tiểu dã quỷ nói với Nhạn Hồi rằng mấy hôm trước có một ác quỷ trông rất giống với miêu tả của Nhạn Hồi xông vào Thiên Hương phường thành Nam phá phách một trận, sau đó bị một đạo cô rất lợi hại thu lại rồi.

Chẳng trách mấy ngày nay nàng ta không tới quấn lấy nàng, Nhạn Hồi hỏi tiếp: “Ác quỷ kia bị bắt đi đâu rồi?”

“Ta cũng chẳng biết.” Tiểu dã quỷ bay vòng vòng trên không trung, “Cô tìm ác quỷ làm gì, chúng đều hung dữ lắm đó.”

“Trong Thiên Hương Phường thành Nam có người xấu đang làm chuyện xấu. Ta tìm ác quỷ tới phá bọn họ.”

Tiểu dã quỷ khẽ gật đầu: “Đám hồ yêu trong Thiên Hương phường chết thật thê thảm, quỷ hồn trong thành Vĩnh Châu vốn chẳng là bao, bây giờ lại thêm cả một đám quỷ hồn của hồ yêu. Cứ tối đến là chúng lại khóc lóc, lệ khí trên người ngày càng nặng, khiến đám quỷ chúng ta cũng hoảng sợ.”

Nhạn Hồi nghe vậy thì đôi mắt sáng ngời: “Ngươi nói mới có thêm rất nhiều quỷ hồn hồ yêu à?”

“Đúng vậy.”

“Có thể tìm tới giúp ta hai con không?”

Tiểu dã quỷ gật đầu: “Ta biết một tỷ tỷ hồ yêu, để ta đi tìm tỷ ấy.”

Nói xong, tiểu dã quỷ liền đi ngay.

Nhạn Hồi thầm tính toán trong trận pháp, Thiên Diệu nhìn sườn mặt của nàng, nhìn vẻ chăm chú tính kế của nàng, thoáng chốc lại như nhìn thấy được bóng lưng thẳng tắp của Nhạn Hồi dưới ánh trăng lờ mờ đêm đó, còn có lúc nàng nghiêng đầu nhìn sắc mặt của hắn.

Cô nương này bình thường tùy ý đùa nghịch như lưu manh, nhưng lúc nghiêm túc lại thì chẳng hiểu sao lại mang tới cho người ta cảm giác vừa đang tin lại vừa an tâm.

Chẳng mấy chốc, tiểu dã quỷ đã quay lại, nó kêu lên: “Tỷ tỷ, ta nói với hồ yêu tỷ tỷ là tỷ muốn đi phá Thiên Hương phường, mấy tỷ ấy đều kéo nhau tới đây rồi.”

Nhạn Hồi ngây người, cái gì gọi là… đều kéo nhau tới đây rồi thế?

Nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì bỗng nhiên, giữa trận pháp có một làn sương trắng, bóng dáng tiểu dã quỷ thoáng cái đã bị bao trọn trong đó, chỉ trong chớp mắt, trong trận pháp của Nhạn Hồi đã đầy những quỷ hồn mờ mờ của hồ yêu.

Chúng vây lại thành một vòng, vây Nhạn Hồi ở giữa.

Nhạn Hồi nhìn bốn phía đều là âm khí chất chứa chút oán khí của hồ yêu thì yên lặng nuốt nước miệng: “Mọi… Mọi người khỏe không, đông quá ta…”

Giọng nói của tiểu dã quỷ truyền ra từ trong đám hồ yêu: “Tỷ tỷ cứ nói chuyện từ từ nha, ta đi đây.”

Nhạn Hồi dở khóc dở cười, ánh mắt nàng đảo một vòng quanh mình, đếm sơ sơ cũng khoảng hai ba mươi quỷ hồn, đã có nhiều quỷ hồn như vậy, xem ra Thiên Hương Phường đã lấy không ít tính mạng của hồ yêu.

“Cô muốn đi đối phó với Thiên Hương phường à?” Một hồ yêu mở miệng hỏi.

Nhạn Hồi ho một tiếng: “Ta muốn đi cứu người, sau đó trộm thứ mấu chốt giúp chúng hút linh khí của hồ yêu, giúp cho việc luyện chế mê hương.”

Vừa nói xong, Thiên Diệu ngoài trận pháp đã thấy nao nao, hắn nhìn Thiên Diệu qua đám quỷ hồn mờ mờ, cho tới bây giờ Nhạn Hồi vẫn chỉ nói về chuyện muốn cứu người, muốn điều tra vấn đề này, muốn chứng minh sự trong sạch và chính trực của Lăng Têu, nhưng lại chẳng hề nhắc nửa câu về chuyện tìm sừng rồng cho hắn.

Nhưng nàng vẫn nhớ kỹ trong lòng…

Thiên Diệu hơi cụp mắt xuống.

Hắn chỉ cảm thấy trái tim đã băng lạnh bao năm hơi ấm áp vì câu nói này của nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK