Đã làm qua kiểm tra, trong bụng chính là con trai, A Bảo thường thường nằm ở trên giường nói với Trịnh Cảnh Đồng: "Em rất sợ hãi, em không muốn sinh, mỗi ngày trong lòng đều rất sợ." Chuyện sinh con cậu vẫn là thường xuyên nghe trên mạng nói, rất đau rất đau, còn có trong phim truyền hình cũng thường xuyên chiếu cảnh phụ nữ sinh con, thanh âm rát cổ bỏng họng cùng biểu tình thống khổ cũng khiến cậu sợ hãi không thôi.
Trịnh Cảnh Đồng liền đau lòng mà đem cậu ôm vào trong lòng an ủi: "Không sao đâu, bác sĩ Lưu nói rồi, không sao cả đâu, thân thể em không tệ, đừng lo, anh sẽ bồi ở bên cạnh em, ngoan."
A Bảo liền khóc, cậu hiện tại mẫn cảm vô cùng, hơi hơi gặp phải một chút chuyện liền muốn khóc.
Trịnh Cảnh Đồng biết, A Bảo đây là bị chứng u uất tiền sản, y có thể làm chính là mỗi ngày dùng nhiều thời gian một chút tán gẫu với A Bảo, hôn nhẹ cậu, nói với cậu yêu cậu, cho cậu cảm giác an toàn.
Y cũng không biết có hiệu quả hay không, thế nhưng A Bảo gần đây trở nên rất ỷ lại vào y, đối với điểm ấy y ngược lại rất thích, y thích A Bảo dính lấy y.
Y vẫn chưa nói với A Bảo, Lưu Việt đã thương lượng qua với y, đứa nhỏ quyết định mổ đẻ, bởi vì A Bảo là nam nhân, không có sản đạo thích hợp, ép buộc sinh theo tự nhiên có thể sẽ tạo thành thương tổn không thể cứu vãn đối với với thân thể, mổ đẻ tương đối an toàn.
(Đệt sao tui đọc một bộ sinh tử em thụ vẫn cứ rặn đẻ ầm ầm mà =.=")
Trịnh Cảnh Đồng đối với việc này không có ý kiến, y tin tưởng phán đoán của Lưu Việt, Lưu Việt là chuyên ngành, bất quá y không dám nói với A Bảo. A Bảo sợ đau, lại yếu ớt, hiện tại rất mẫn cảm, vẫn là không cần nói với cậu, miễn cho tăng gánh nặng tâm lý cho cậu.
Mổ đẻ so với sinh tự nhiên tốt hơn chính là có thể tự chọn thời gian, Trịnh Cảnh Đồng từ trong miệng A Bảo tìm ra thời gian, dùng ngữ khí tán gẫu hỏi cậu hi vọng lúc nào sinh con ra, Phó A Bảo một chút cũng không có hoài nghi, cậu trả lời là hi vọng con có thể sinh ra trước tết, miễn cho cuối năm còn phải lo lắng đứa nhỏ trong bụng, Tết đều trải qua không tốt.
Kỳ thực nếu như có thể cậu thậm chí ngay bây giờ liền muốn sinh con ra, cậu cảm giác mình mang thai không phải con, mà là một con thú nhỏ, thời điểm mới vừa mang thai vẫn là rất hưng phấn, hiện tại bụng lớn đến mức thời điểm bước đi khó khăn liền cảm thấy sợ hãi.
Nếu như trước Tết, Trịnh gia và Phó gia thương lượng, quyết định sắp xếp thời gian vào ngày 6 tháng 2, xem hoàng lịch (sách nói về thời tiết ngày tháng), là một ngày rất tốt, vừa vặn mười ngày trước Tết, gần như có thể từ bệnh viện về nhà tu dưỡng, người một nhà có thể an an tâm tâm trải qua năm mới, còn có trẻ con mới ra đời, khẳng định vui vẻ.
Thế là sự tình cứ như vậy định ra, trước ngày mổ đẻ một ngày mọi người mới đem chuyện này nói cho A Bảo, mấy ngày trước ăn cơm Lưu Việt cũng đã có điều chỉnh, cho nên nói với A Bảo chậm một chút cũng không có quan hệ, sẽ không làm lỡ giải phẫu.
A Bảo trong lòng như thật ra là sợ hãi, nhưng mà lại cảm giác giải thoát, rốt cục sắp sinh con, cậu không cần tiếp tục mỗi ngày bị cái bụng lớn làm cho lo lắng sợ hãi.
Tối hôm đó cậu ngược lại là ngủ tới rất an tâm, nhiều ngày trôi qua như vậy mới có một buổi tối ngủ thoải mái nhất, Trịnh Cảnh Đồng dở khóc dở cười, sớm biết y liền sớm một chút nói tin tức này với A Bảo rồi.
Giải phẫu ngày hôm sau tiến hành tại bệnh viện của Trịnh gia, Lưu Việt là bác sĩ mổ chính, nhân viên ý tá khác cũng đều là đặc biệt lựa chọn, tính bảo mật tốt, địa điểm giải phẫu cũng là đặc biệt an bài, Trịnh gia biết tại thời điểm A Bảo mang thai liền tu sửa lại tầng cao nhất của bệnh viện, thu xếp cả tầng đều dùng để làm chuẩn bị cho A Bảo sinh con, cho nên không cần lo lắng người vây xem, cũng sẽ không đụng phải y tá khác và bệnh nhân.
Sáng sớm hôm ấy mọi người hai nhà gần như đến đông đủ, ngồi bên ngoài phòng mổ vừa mong mỏi vừa khẩn trương, trước khi tiến vào phòng mổ Trịnh Cảnh Đồng nắm tay A Bảo nói: "Không sao cả, lập tức ra ngay, đừng sợ, không đau đâu." Nói xong liền cúi đầu tại trên trán trơn bóng của A Bảo hôn một cái: "Anh yêu em, chờ em đi ra."
A Bảo há miệng muốn nói chút gì đó, bầu không khí hiện tại quá thích hợp nói "Em cũng yêu anh", bất quá cậu luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng, liền không nói ra khỏi miệng.
Hừ, em mới không phải yêu anh đâu, chính là thấy anh bầu bạn với em mấy tháng như thế nên mới muốn cho anh chút phúc lợi mà thôi!
Sau khi cửa phòng giải phẫu đóng lại Trịnh Cảnh Đồng vẫn ở bên ngoài đi đi lại lại, tâm phiền ý loạn, trong lòng lo lắng vô cùng, nhiều người chờ ở bên ngoài như vậy, liền một mình y khẩn trương nhất lo lắng nhất, khiến cho mọi người còn phải ngược lại an ủi y.
Vốn Phó Trạch Văn còn muốn trách cứ Trịnh Cảnh Đồng hai câu, nếu không phải là bởi vì y, A Bảo hôm nay đâu sẽ chịu khổ như thế, bất quá hắn nhìn thấy bộ dạng hiện tại của y liền mắng không ra khỏi miệng, người này so với bất cứ người nào trong số bọn họ đều lo lắng cho A Bảo hơn, phần chân tâm này không phải giả.
Thế là Phó Trạch Văn đi lên trước vỗ vỗ vai Trịnh Cảnh Đồng: "Không sao cậu đừng lo lắng, đi vào cũng chỉ một tiếng đồng hồ, có khi một tiếng cũng không tới, không phải giải phẫu lớn gì, tớ thấy y thuật của bác sĩ Lưu rất tốt, nhất định sẽ rất thuận lợi."
Trịnh Cảnh Đồng lúc này mới ngồi xuống kiên trì chờ đợi, bất quá cả người vẫn là rất hồi hộp, tay đan lấy nhau nhẹ nhàng run rẩy, có thể nhìn ra y rất sợ hãi, người mỗi tối ngủ cùng A Bảo là y, không có ai có khả năng cảm nhận được sợ hãi trong lòng A Bảo hơn y, hai người lây nhiễm lẫn nhau.
Y bị nhiễm căng thẳng cùng sợ hãi của A Bảo, bất quá cũng khiến A Bảo yên lòng, cho A Bảo cảm giác an toàn.
Đối với người bên ngoài chờ đợi mà nói thời gian trôi qua rất chậm, bất quá giải phẫu kỳ thực cũng không có bao lâu, hơn 40 phút liền kết thúc, rất nhanh.
A Bảo khi đi vào bụng vẫn là phồng lên hiện tại đã xẹp xuống, nửa người gây mê, cậu hiện tại thanh tỉnh, liếc nhìn đứa nhỏ trong tay y tá, vui vẻ, cậu liền an tâm.
Trịnh Cảnh Đồng lách qua mọi người đến bên người A Bảo, cần thật chặt tay A Bảo, thời điểm nhìn thấy cửa phòng mổ mở ra y suýt chút nữa khóc lên, cũng không biết là tại sao, nhìn thấy A Bảo mở to mắt cả người cũng không có bộ dáng thống khổ y đều thả lỏng, đứa nhỏ liền phải đi, sau này không sinh nữa, sinh một lần A Bảo liền phải chịu khổ gần một năm, quá dày vò.
Kỹ thuật của Lưu Việt đương nhiên không cần lo lắng, hơn nữa là dùng thiết bị cùng thuốc tốt nhất, A Bảo ở bệnh viện an dưỡng mấy ngày đều vô cùng thuận lợi, ngoại trừ hôm sau thuốc gây tê qua đi đau buốt bên ngoài, cái khác đều không có cái gì quá đáng lo.
Thời điểm A Bảo đau Trịnh Cảnh Đồng liền hôn nhẹ cậu, nói chuyện với cậu dời đi sự chú ý của cậu, tình cảm của hai người ngược lại càng ngày càng tốt.
Đến ngày thứ 3 hai người mới nhớ tới chuyện đứa nhỏ, những người khác đối với hai người kia cũng không nói gì, đều đã sinh ngày thứ 3, các ngươi mới nhớ tới các ngươi còn có con trai hả!
Vu Thư đem đứa nhỏ ôm lấy, là bé trai xinh đẹp, lúc sinh ra chưa tới 4 cân (= 2kg), rất nhỏ, dù sao bụng A Bảo lúc trước so với phụ nữ có thai bình thường không lớn lắm, cho nên đứa nhỏ cũng không lớn.
Là Phó A Bảo và Trịnh Cảnh Đồng muốn nhìn đứa nhỏ, nhưng sau khi Vu Thư đem đứa nhỏ ôm tới lại không chịu buông tay, bà cứ như vậy ôm vào trong ngực cho hai người xem: "Nhìn một chút đi, bộ dáng giống A Bảo, ngoan vô cùng, tuyệt đối không khóc nháo chút nào, đặc biệt bớt lo, vừa nhìn chính là đứa nhỏ ngoan!"
Bà đây là đã biểu hiện rất thu liễm, Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo không biết a, Vu Thư hận không thể một ngày 24h không ngủ bồi cháu yêu!
Đứa nhỏ 3 ngày cũng nhìn không ra có xinh đẹp hay không, bộ dáng giống như con khỉ vậy, Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo nhìn thật lâu cũng không nhìn ra cái thành tựu gì, bất quá mắt đúng là rất lớn, mắt to thật sự là giống A Bảo như đúc, mắt rất đẹp.
"Nha đúng rồi, tên của Bảo Bảo đã đặt rồi, tên Trịnh Duệ, Duệ Duệ." Vu Thư vui rạo rực nhìn về phía A Bảo, "Mẹ nghe A Dung nói A Bảo con hồi đó muốn đổi tên là Phó Duệ, hiện tại không cần sửa lại, dùng cho Bảo Bảo là được rồi."
Phó A Bảo vừa nghe trong lòng có chút vui vẻ, không nghĩ tới mẹ còn nhớ tới cái này, lần này cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của cậu, ân, là tên rất hay.
Trịnh Cảnh Đồng trong nhà này luôn luôn không có nhân quyền, mọi người thương lượng xong rồi mới thông báo cho y một tiếng là được rồi, kỳ thực y từ rất lâu trước đây đã suy nghĩ vài cái tên cho Bảo Bảo, nhưng y còn chưa có nói ra khỏi miệng đâu cả nhà liền quyết định xong rồi, y chỉ có thể yên lặng nuốt vào trong bụng đi.
Sau khi niết tay nhỏ vài cái Bảo Bảo đã được Vu Thư ôm đi, trước khi đi bà căn dặn con trai chăm sóc A Bảo thật tốt, cháu trai đã có bà chăm sóc, khẳng định ổn thỏa.
Sau khi lớn tuổi đây cũng là một nguyện vọng, chính là muốn ôm cháu yêu, hiện tại rốt cục có cháu yêu, đã nếm được sở nguyện, Vu Thư có cháu yêu mọi việc đầy đủ, cả ngày vui vẻ sắp lên rồi.
Trịnh Cảnh Đồng yên lặng nói: Xem ra địa vị của ta ở nhà lại xuống thêm một bậc rồi......
Ở bệnh viện một tuần Phó A Bảo gần như có thể xuất viện, lúc này còn có 2, 3 ngày liền ăn Tết, mọi người sau khi thu dọn một chút liền về nhà, một này Trịnh gia chuẩn bị sống ở biệt thự ngoại thành, hoàn cảnh nơi này thích hợp cho A Bảo an dưỡng hậu sản.
Năm mới không có gì đặc biệt, chính là cả nhà tụ tập cùng một chỗ ăn cơm nói tán gẫu, náo nhiệt một chút, thân thể A Bảo không tốt, cho nên cậu trải qua năm mới rất yên tĩnh, Trịnh Cảnh Đồng đương nhiên cũng cùng cậu rồi.
Đêm giao thừa 12h vừa qua Trịnh Cảnh Đồng liền đăng một cái Weibo:
"Mười ngày trước, ta và A Bảo nghênh đón con của chúng ta, một bé trai phi thường xinh đẹp đáng yêu, đứa nhỏ chỉ thuộc về hai chúng ta, vô cùng hạnh phúc, cám ơn em, anh yêu tiểu A Bảo ~ anh mãi mãi yêu em ~ cũng chúc mọi người năm mới vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn ~"
___________________
Chúc mừng anh Đồng lại (được) có thêm một người hắt hủi =))))))))))
*Vỗ tay chào đón Bảo Bảo******
Chúc các thím ngủ ngon, trời lại mưa rồi ý U_U