Đới Tuyết Dao cảm thấy làm thành một việc lớn, sau này có thể hưởng phúc, cô ta biết hành động này của mình rất nguy hiểm, thế nhưng cô ta cảm thấy sẽ không có vấn đề lớn, Hạ Tình là thiên kim danh môn, từ nhỏ đến lớn danh tiếng vẫn luôn rất tốt, hiện tại chính tại thời khắc phải lập gia đình, chắc chắn sẽ không nguyện ý sai lầm, cho nên chính là cơ hội rất tốt của mình, lúc này không quản nhắc tới điều kiện gì, chỉ cần không quá phận quá đáng, tin rằng Hạ Tình đều sẽ đáp ứng.
Chuyện này cô ta không nói với cha mẹ, chỉ cần nói tiền đã hỏi mượn từ bạn bè, còn chuyện khoản tiền sẽ không có vấn đề, để bọn họ không cần lo lắng, Đới Tu Văn và Lý Tú Vân hỏi mượn bao nhiêu tiền, cô nói mượn đến 30 vạn, không cần lãi suất.
Này vừa vặn bổ khuyết vào chỗ trống của bọn họ, còn có thể hơi hơi có thừa ra, Đới Tu Văn và Lý Tú Vân đều rất cao hứng, lần này không cần đi hỏi mượn chỗ bạn bè thân thích, cũng không cần đặt cọc nhà, có thể bảo vệ chút mặt mũi, cho tới bây giờ nhà không còn, liền nói nhà trai tra đi, bội tình bạc nghĩa gì đó, Trịnh Cảnh Đồng lường trước cũng không tiện nói chân tướng.
Đới Tuyết Dao không có đem chuyện lừa gạt tống tiền nói với cha mẹ, con số một ngàn vạn không phải nhỏ, cô ta vừa không có công tác lại không có đối tượng, phải suy xét nhiều vì mình một chút, dù sao khoản nợ trong nhà cô ta cũng có hỗ trợ, cũng không có gì có lỗi với cha mẹ, có chút tiểu tư tâm không ảnh hưởng tới toàn cục.
Làm xong những việc này tâm tình Đới Tuyết Dao cực kỳ tốt, cô ta thậm chí buổi tối hôm đó còn một mình đi ăn một bữa tiệc lớn tự khao chính mình, cho dù Phó Trạch Văn không cần cô ta nữa, cô ta cũng có thể tiếp tục qua ngày thật tốt, cô ta sẽ có cuộc sống giàu có, sẽ có đối tượng kết hôn tốt, sẽ!
......
Ngày hôm sau là ngày chụp ảnh cưới của Phó A Bảo và Trịnh Cảnh Đồng, vốn gọi là chụp ảnh cưới, thế nhưng hai người không có mặc áo cưới, đương nhiên không thể nói là chụp ảnh cưới, bằng không Phó A Bảo sẽ nổi trận lôi đình!
Bởi vì mặc kệ nhìn thế nào, Trịnh Cảnh Đồng cũng không giống như người mặc áo cưới kia!
Nhiếp ảnh gia hôm nay được mời tới rất có tiếng, từng chụp rất nhiều cho đại bài minh tinh, hắn bình thường cũng không phải chụp ảnh cưới cho người ta, Trịnh gia bỏ ra giá cao mời tới, ngoại trừ mời nhiếp ảnh gia, còn mang theo rất nhiều thiết bị lại đây, một đoàn hơn mấy chục hơn trăm người, đặc biệt vì hai nhân vật chính phục vụ, trước đó khung cảnh đều được thiết kế gần như xong, quần áo cũng đều đúng chỗ, chỉ chờ ngày hôm nay chụp ảnh thôi.
Tất cả chuẩn bị sắp xếp xong, chuyên gia trang điểm cũng đều ok, đều rất hoàn mỹ, nhưng thời điểm chính thức chụp ảnh vấn đề đến rồi.
Hai nhân vật chính không hề ăn ý a, một rất ân cần, một phi thường không phối hợp, hoàn toàn không chịu ở trước ống kính cùng đối tượng kết hôn làm ra bất kỳ cử chỉ thân mật nào, khiến nhiếp ảnh gia cực kỳ khổ não.
Ân cần đương nhiên là Trịnh Cảnh Đồng, không phối hợp đương nhiên là Phó A Bảo, cậu cảm thấy đứng chung một chỗ chụp là được rồi, còn chú ý cái gì a, đều là mặc âu phục, có cái gì đẹp chứ, cũng không phải mặc quần áo cos còn phải bày tư thế pose, âu phục nên đứng chụp đứng hảo hảo mà, nhiều lắm chính là mấy bộ tây trang màu sắc khác nhau mà thôi, một bên chụp ảnh một bên hôn môi cái gì chứ, đây là người trợ lý?!
Vốn là ngoại trừ âu phục còn có rất nhiều quần áo thiết kế khác nữa, thế nhưng suy xét đến cơ thể Phó A Bảo, liền giản lược tất cả, đổi vài bộ âu phục là đủ rồi, chờ sau này sinh con xong có thể bổ sung.
"A Bảo nghe lời, ảnh kết hôn rất quan trọng a, chúng ta nghe nhiếp ảnh gia, thân mật một chút mọi người mới biết chúng ta ân ái a." Trịnh Cảnh Đồng vỗ nhẹ lưng Phó A Bảo dỗ dành.
"Hừ, em vốn là liền không thể ân ái với anh, anh hai hôm trước còn sờ ngực em, em cũng không truy cứu anh, anh bây giờ còn một tấc lại muốn tiến thêm một thước rồi!" Phó A Bảo quay đầu qua, hoàn toàn không hợp tác, "Dù sao em cảm thấy chỉ cần đứng chung một chỗ chụp rất đẹp rồi, hôn cái gì mà hôn!"
Trịnh Cảnh Đồng từ phía sau nhẹ nhàng ôm Phó A Bảo, sau đó ghé vào lỗ tai nhẹ giọng nói: "Hai hôm nay em không phải cũng rất thoải mái sao?"
"Mới, mới không có." Lỗ tai Phó A Bảo lập tức liền đỏ, nhưng bây giờ nhiều người bên cạnh như vậy cậu lại không tiện phát tác, lớn tiếng ồn ào vậy thì bí mật của hai bọn họ liền lộ ra, rất mất mặt a!
Cậu liền thẹn thùng ngay cả chuyện Trịnh Cảnh Đồng ôm cậu cậu đều đã quên.
Trịnh Cảnh Đồng dùng tay cùng ánh mắt ra hiệu nhiếp ảnh gia, bảo hắn mau chóng chụp, bây giờ tư thế rất tốt, hai người dính vào nhau, vô cùng ám muội ấm áp.
Nhiếp ảnh gia sáng mắt lên, tư thế này quả thật không tệ, hai người dính vào cùng một chỗ đặc biệt đẹp mắt, hơn nữa đứng ở góc độ cũng không sai này, Trịnh tổng này thực sự thông minh, xem ra đôi này thực sự rất ân ái a, giống như trong tin tức nói vậy, bất quá tiểu công tử Phó gia này có chút ngạo kiều, có thể hôm nay quá nhiều người có chút ngượng ngùng, bất quá như vậy cũng rất đáng yêu mà.
Nhiếp ảnh gia tốt có thể từ điều kiện có hạn chụp hình đến góc độ tốt nhất, những điều kiện Trịnh Cảnh Đồng sáng tạo này đối với hắn mà nói vậy là đủ rồi, hoàn toàn ok.
Sau đó chụp ảnh liền thuận lợi hơn nhiều, Trịnh Cảnh Đồng nắm đúng tính cách của Phó A Bảo, không đổi một bộ quần áo liền phải trêu chọc một lần, độ thân mật của hai người nhất thời liền lên, mặc kệ tình huống thực thế như thế nào, dù sao trong quá trình chụp ảnh nhìn qua đều rất ân ái.
(Sao hai đứa chụp ảnh giống như baba dỗ con trai chụp ảnh vậy trời =.=" Giống hệt ngày xưa hồi bé mẹ t dụ t cắt tóc vậy á =.=")
Cuối cùng đương nhiên là cả nhà vui vẻ, quay chụp hơn nửa ngày hạ xuống, ảnh trong máy ảnh của nhiếp ảnh gia đủ rồi, rất nhanh sẽ có ảnh chỉnh sửa hoàn thành đưa tới.
Phó A Bảo nhìn ảnh trong máy tính còn chưa xử lý qua, cậu càng xem mặt càng đỏ, nhiếp ảnh gia này có phải có tật xấu hay không, đây đều chụp cái gì a, rõ ràng cậu lúc đó không phải loại biểu tình kia, hắn đến cùng thế nào chụp ra được, quả thực không khoa học!
Cậu và Trịnh Cảnh Đồng nhìn qua đâu có chỗ nào ân ái như vậy chứ!
Còn có, lúc đó Trịnh Cảnh Đồng đều là mê đắm nói loạn thất bát tao, còn táy máy tay chân, như thế nào đến chỗ người này liền biến thành thâm tình chân thành rồi hả?! Ẩn tình đưa tình này, quả thực con mắt đều muốn bị chọt mù!
Hơn nữa góc độ còn đặc biệt xảo quyệt, rất nhiều ảnh nhìn qua giống như là đang hôn hoặc là hôn gò má lỗ tai, cơ mà tất cả đều chưa có xảy ra được chứ!
Nhiếp ảnh gia này quá đáng giận, quả thực đổi trắng thay đen, lựa chọn dở ẹc!
Thái độ của Trịnh Cảnh Đồng cùng đám người Vu Thư đương nhiên là hoàn toàn ngược lại với Phó A Bảo, bọn họ chỉ cảm thấy tiền bỏ ra không phí, thực sự là lợi hại, vậy mà có thể chụp tới trình độ này, người trong hình quả thực nhìn qua giống như ân ái hạnh phúc vậy, lại còn duy mĩ như vậy, cho dù là hai nam nhân, cũng hoàn toàn không có cảm giác không tốt, tin rằng trải qua xử lý hậu kỳ sẽ càng đẹp!
Trịnh Cảnh Đồng đặc biệt chọn ra vài tấm, bảo là muốn phóng to treo trong nhà, đương nhiên, đây là y lén lút nới với nhiếp ảnh gia, miễn cho Phó A Bảo lại tức giận phá đám.
Phó A Bảo vẫn đối với chuyện chụp ảnh canh cánh trong lòng, cậu ngược lại cũng không phải rất tức giận, chẳng qua cảm thấy không thể tiếp thu, nghĩ đến những bức hình kia mặt cậu lại có chút đỏ, thời điểm buổi tối ăn cơm xong còn ở trong phòng tắm tắm rửa âm thầm cục cục, lẽ nào cậu lúc đó thật sự làm ra loại vẻ mặt kia sao? Không thể......
Ảnh này nhìn qua hình giống như cậu đã thích Trịnh Cảnh Đồng vậy.
Hừ, đâu có thể chứ, cậu mới sẽ không thích đại sắc lang kia đâu! Tuyệt đối sẽ không!
......
Kỳ hạn 3 ngày của Đới Tuyết Dao rất nhanh liền qua đi, thời điểm ngày thứ nhất Đới Tuyết Dao rất bình tĩnh, cũng rất tự tin, cô ta tin Hạ Tình nhất định sẽ thỏa hiệp, nhưng đã đến buổi tối cô ta cũng không nhận được tin tức của Hạ Tình bên kia, thế là cô ta tiếp tục chờ
Nhưng ngày hôm sau vẫn không có tin tức, thế là ngày thứ 3 cô ta dùng tin nhắn liên lạc với Hạ Tình, nói là tiếp tục không gửi tiền liền đến kỳ hạn, cô ta liền phải thêm tiền.
Nhưng Hạ Tình căn bản không có trả lời cô ta, Đới Tuyết Dao cuối cùng, liền gọi điện thoại qua, nhưng Hạ Tình không nhận điện thoại, Đới Tuyết Dao giận điên lên, Hạ Tình căn bản cũng không có trên ảnh chụp!
Cô ta sau đó bực bội suy nghĩ một chút, Hạ Tình không mắc câu, đoán chừng là quan hệ tới lúc trước không có gửi, cho nên không có thì không sợ gì, cho rằng mình bất quá là đe dọa ngoài miệng.
Nếu mềm dẻo không được, chỉ có cứng rắn thôi!
Đới Tuyết Dao cắn ngón tay, cô ta muốn tại ngày Hạ Tình kết thân đi phá hoại, Hạ Tình nếu như muốn xem mặt, phỏng chừng trước lúc mình làm phá hoại sẽ bé ngoan lấy tiền ra, không có nam nhân nào nguyện ý nghe được lịch sử của đối tượng mình sắp kết hôn cùng nam nhân khác!
Hừ, cho thể diện mà không cần, tôi hỏi yêu cầu cô đã rất nể tình, đến ngày đó cũng ngàn vạn lần không phải đơn giản như vậy, đến thời điểm cũng đừng trách tôi giở công phu sư tử ngoạm!
___________
Vâng bộ này còn gần 40 chap nữa là hết rồi ạ, và bộ Ân Tứ cũng sắp hết rồi còn có khoảng hơn 10 chap nữa thôi, em định sau khi kết thúc hai bộ này sẽ làm hai bộ: Một bộ sinh tử văn là "Hữu tử sự cánh thành"; bộ thứ 2 là "Cùng danh không cùng tính" thể loại vườn trường đương nhiên thì cả hai bộ đều sẽ không ngược đâu ạ (thực ra em mới đọc văn án với mấy chap đầu thôi ^^). Mong mọi người ủng hộ em tiếp ^^