Hiện tại thân thể không sai, vạn nhất hài tử hơi lớn lại trở nên không thích hợp đối với thân thể tạo thành gánh nặng đây, còn có, sau này bụng lớn hơn thì không thể tùy tiện đi ra ngoài, người khác thấy được hỏi tới làm sao bây giờ, sao lại không thể truyền chút nào ra bên ngoài, sẽ đem người nói xấu, đúng rồi, trường học bên kia cũng phải đi xử lý chút, phải giải quyết thủ tục tạm nghỉ học của A Bảo, trước tiên nghỉ học một năm.
Nói chung đủ loại chuyện lo lắng nhiều vô cùng, ba người đều khổ não vô cùng.
Thế là ngày hôm sau sau khi thức dậy Phó A Bảo thấy chính là ba con gấu trúc lớn, cậu một bên uống sữa đậu nành, một bên hiếu kỳ nói: "Mọi người đây là thế nào, vành mắt đen thế này, buổi tối không ngủ mà làm gì hả?"
Ba người: "..." Ngoại trừ bận tâm chuyện của con bọn ta còn phải có thể suy nghĩ chuyện gì a?! Tâm khoan đến nước này cũng thực sự là quá lợi hại, trong bụng con có thêm một em bé, con không lo lắng chút nào sao.
Đừng nói nam nhân mang thai, ngay cả nữ nhân mang thai, cũng không thể có thể tâm khoan đến trình độ như thế này!
Lúc này điện thoại di động của Phó A Bảo vang lên, cậu từ trong túi quần lấy điện thoại ra nhìn, là đồng bọn bình thường hay cùng nhau chơi, liền cao hứng phấn chấn chuẩn bị nhận điện thoại.
Còn chưa ấn xuống nút nghe đâu điện thoại trong tay đã không thấy tăm hơi!
Phó A Bảo ngẩng đầu lên, điện thoại bị Phó Trạch Văn đoạt đi, "Ca?" Đây là làm gì đây.
"Em đang mang thai, còn nghịch điện thoại di động cái gì, không cho phép!" Phó Trạch Văn nhìn Phó A Bảo một chút, sau đó ấn nút trả lời, "Uy."
Không hổ là bằng hữu của Phó A Bảo, cũng không phải cái thứ đầu óc đơn thuần gì, là gọi điện thoại đến để Phó A Bảo ra ngoài chơi, nói là vốn là một nơi mới mở hạng mục nhảy bungee trong khu vui chơi, muốn tìm mấy đồng bọn cùng đi thử một chút, chủ đề phát tiết thanh xuân.
Phó Trạch Văn nghe được trên đầu nổi lên gân xanh, phát tiết thanh xuân? Phát tiết cái quỷ ngươi a!
Thanh xuân có cái gì phát tiết, giống như bị ngu vậy, rảnh rỗi thì ở nhà đọc thêm sách! Đừng cho là ta không biết, các ngươi đều là thất học!
"A Bảo không rảnh, nó gần đây thân thể không tốt lắm, phải ở nhà an dưỡng một khoảng thời gian, các ngươi đi thôi, lúc về chụp ảnh gửi qua cho A Bảo xem là được." Phó Trạch Văn không chút nghĩ ngợi liền trả lời cự tuyệt, trong bụng A Bảo có em bé, đâu có thể chơi nguy hiểm như thế.
"A Bảo sinh bệnh?" Đám bạn đầu dây điện thoại bên kia rất khẩn trương, "Bệnh gì, có nghiêm trọng không, nếu không bọn em tới thăm một chút đi."
"Tạm thời không có gì quá đáng lo, có điều bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng, chờ nó khỏe rồi đề nó tìm mọi người chơi." Phó Trạch Văn hoàn toàn không muốn để đám người này đến nhà, cũng không phải hắn ghét bạn bè của em trai mình, mà là ắn biết em trai mình không đáng tin, hoàn toàn sẽ không nói dối, hai ba câu hạ xuống là có thể đem chuyện mình mang thai chủ động khai báo rõ ràng.
Vậy có thể tốt sao?!
Sau khi cúp điện thoại Phó Trạch Văn liền đem điện thoại thu hồi, nói là sau này hắn toàn quyền bảo quản, muộn gọi điện thoại? Được, dùng điện thoại cố định trong nhà.
Phó Minh và Hứa Dung liên tục gật đầu, không sai không sai, chính là như vậy, điện thoại di động có thể không dùng cũng không cần đi, dùng điện thoại cố định cũng giống nhau.
Phó A Bảo sửng sốt thật lâu, mãi đến tận lúc Phó Trạch Văn cúp điện thoại đem điện thoại di động của cậu cất vào túi mình mới phản ứng được, cậu đột nhiên liền thông mình, hỏi một vấn đề cậu có chút tuyệt vọng: "... Vậy em sau này còn có thể dùng máy tính không? Còn có thể chơi game không?"
Ba người khác của Phó gia trăm miệng một lời nói: "Không thể!"
Sống hai mươi năm, Phó A Bảo cảm thấy, trong nháy mắt đây là điều bi thảm nhất trong cuộc đời cậu, lúc trước bị Trịnh Cảnh Đồng cóc ghẻ gặm cũng không thương tâm như vậy ni!
Không thể chơi điện thoại di động, không thể chơi máy vi tính, đối với Vua Weibo kiêm Vua Đào Bảo Vật là cậu mà nói, quả thực chính là lấy mạng của cậu! Cuộc sống sau này còn có lạc thú gì a! Những ngày tháng này đúng là không có cách nào trôi qua được!
Nhân sinh thực sự là quá gian nan.
"Này... Không chơi những thứ này, em bình thường có thể làm gì a, khẳng định là nhàm chán chết mất!" Phó A Bảo cảm thấy có chút ủy khuất.
"Lúc mẹ mang thai cũng không có nhiều trò chơi như vậy, vẫn như bình thường thôi." Hứa Dung đã mang thai hai đứa nhỏ, kinh nghiệm phong phú, "Đừng nói mẹ, trước đây vài ngàn năm cũng không có mấy thứ điện thoại di động với máy tính, đối với phụ nữ có thai đều không tốt."
Phó A Bảo nhìn mẹ mình, lại giật giật mũi.
Mắt thấy Phó A Bảo sắp muốn rớt kim đậu đậu (ở đây là nước mắt =)))))), Phó Trạch Văn ngồi xuống nhẹ giọng an ủi: "Không có chuyện gì, chỉ có mấy tháng, kỳ thực cả ngày chơi những đồ công nghệ này đối với thân thể cũng không tốt, chính là em không mang thai anh cũng muốn kiến nghị em giảm chơi những thứ này. Mặt khác a, em muốn mua gì thì nói với anh, anh mua hộ em, mua cái gì cũng được!"
Phó A Bảo toàn bộ nghe không lọt tai, cậu đang buồn cho tương lai của bản thân, trong lòng cảm thấy đau khổ vô cùng, sau khi ăn xong điểm tâm nhạt như nước ốc liền ỉu xìu bẹp miệng trở về phòng, cậu cần ngủ để yên tĩnh một chút.
"Ai u, này có thể tốt sao, bộ dáng này của bảo bảo có thể không được a." Hứa Dung phi thường lo lắng, "Thời điểm phụ nữ mang thai tâm tình không tốt, chúng ta phải nghĩ cách."
Phó Trạch Văn suy nghĩ một chút nói: "Con đi tìm bác sĩ hôm qua kiểm tra cho A Bảo hỏi một chút, con thấy hắn ở phương diện này rất thành thạo, hơn nữa A Bảo tóm lại phải có bác sĩ chăm sóc, người khác con không yên tâm, dù sao hắn cũng biết chuyện mang thai, sau này dựa vào hắn là được."
Hứa Dung cau mày nói: "Bác sĩ này không phải của bệnh viện Trịnh gia sao, có thể được không?" Bà không muốn cùng Trịnh gia tuyệt giao, thế nhưng chuyện mang thai này là chuyện khác, bác sĩ của Trịnh gia, luôn cảm thấy quái quái.
"Bác sĩ kia xác thực cũng không tệ lắm, trước nghe Cảnh Đồng nói rồi, nói là bác sĩ tốt nhất của bệnh viện nhà bọn họ, là kim tự chiêu bài." Phó Trạch Văn tim tưởng Trịnh Cảnh Đồng ở phương diện này sẽ không nói dối, "Trịnh gia dù sao cũng hơn cũng thân thiết hơn người ngoài, tối thiểu bọn họ cũng là quan tâm A Bảo, dùng bác sĩ nhà bọn họ khá có bảo đảm, chí ít không cần lo chuyện loạn truyền ra ngoài."
Phó Minh cùng Hứa Dung nghĩ cũng phải, việc này có thể không để người khác biết sẽ không để cho ai biết.
"Đúng rồi." Phó Trạch Văn đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Con nghĩ chậm đính hôn lại, tình huống của A Bảo bây giờ có chút đặc thù, có thể không để Tuyết Dao nhìn thấy là tốt nhất."
Phó Minh cùng Hứa Dung cũng không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng Hứa Dung hỏi: "Đẩy lên lúc nào thì tốt hơn?"
Phó Trạch Văn cau mày suy nghĩ một chút, "Ngày mồng 1 tháng 5 sang năm đi, khi đó A Bảo đã sớm sinh con, thân thể cũng gần như có thể dưỡng tốt rồi."
"Này..." Hứa Dung muốn nói lại thôi.
Phó Trạch Văn không thèm để ý nói: "Không có chuyện gì, con đi nói với cô ấy, cô ấy có thể hiểu cho."
_______________
Vì ta mải chơi nên quà mừng năm mới tới hơi muộn a
Chúc mọi người năm mới vui vẻ, hạnh phúc