Vừa mới còn phẫn nộ Trịnh Cảnh Đồng mất trí bắn lên người cậu, nhưng hiện tại sau khi nhìn thấy cảnh tượng ở ngực ý nghĩ liền thay đổi:
Đm! Quần áo cos của ta ô uế, còn chụp ảnh đăng lên thế nào a?! Đối với A Bảo đại nhân ta đây cố gắng đạt tới hoàn mỹ mà nói quần áo này căn bản không mặc được nữa a!
Đối với Phó A Bảo mà nói, hiển nhiên chuyện làm bẩn quần áo cos này càng thêm nghiêm trọng.
"Quần áo này của em bị anh làm bẩn! Đây là đồ mới!" Phó A Bảo tiểu vũ trụ bạo phát, cậu nhanh như chớp từ trên ghế sa lông bò xuống, đem Trịnh Cảnh Đồng ở một bên đang "Xem xét" đánh cho một trận, rõ ràng đều không có khí lực, nhưng gặp phải chuyện này cậu so với ai khác đều tinh lực dư thừa hơn!
"Anh bảo em chụp ảnh như thế nào? A?! Anh có nhân tính hay không hả! Em là muốn chụp ảnh cos đăng lên cho mọi người xem, người mắt sắc nhất định sẽ phát hiện ra quần áo tỳ vết, danh dự của em sẽ chịu tổn hại có được hay không, coi như bọn họ không phát hiện ra, nhưng trong lòng em rất không tốt a, em không thể chịu nổi loại quần áo không hoàn mỹ này mặc ở trên người em có được hay không! Anh có biết nghiêm trọng cỡ nào hay không!"
Phó A Bảo nói tới bao nhiêu nghiêm trọng Trịnh Cảnh Đồng nghe không thấy, nhưng y nghe được một câu đối với y mà nói là chuyện vô cùng nghiêm trọng, đó chính là:
Chụp ảnh cos đăng cho mọi người xem.
ĐM, này còn có thể tốt hay không chứ! Lúc trước nói chụp ảnh, cũng không nói chụp hình muốn đăng lên a! Em mặc hở hang như thế sao có thể chụp cho người khác xem? Đây nhất định không thể được a! Chỉ có thể cho một mình anh nhìn có được hay không!
Thế là Trịnh Cảnh Đồng vẫn luôn bé ngoan bị đánh bắt đầu phản kháng, ân, cũng không thể tính là phản kháng, y chính là muốn hỏi rõ ràng một chút.
"A Bảo, em vừa nói muốn đăng lên là chuyện gì xảy ra?" Trịnh Cảnh Đồng bắt được hai tay Phó A Bảo nắm trong lòng bàn tay phi thường khẩn trương, "Em mặc như vậy sao có thể để cho người khác nhìn ni?!"
Phó A Bảo đối với phản kháng của Trịnh Cảnh Đồng phi thường bất mãn, thế nhưng cậu phát hiện khí lực của mình dĩ nhiên không lớn bằng Trịnh Cảnh Đồng, tay như thế nào cũng không tránh thoát, "Quần áo cos vốn là mặc vào cho người khác nhìn, chắc lẽ tự mình mặc vào xong tự mình nhìn vào gương xem? Đó là có bao nhiêu nhàm chán a? Anh nhanh buông tay ra, không thì em cắn anh a!"
Trịnh Cảnh Đồng nóng nảy: "Nhưng quần áo này của em hở hang như thế, làm sao có thể tùy tiện cho người khác xem ni! Đều bị người khác nhìn rõ ràng!"
Phó A Bảo có chút cạn lời: "Lúc trước không phải anh đưa ra chủ ý cho em sao, quần áo hầu hết đều là anh chọn a."
"Lúc anh chọn chỉ biết là em muốn chụp ảnh, không biết em muốn đăng lên cho người khác xem a, nếu như biết em muốn mặc cho người khác xem, anh chắc chắn sẽ không chọn hở hang như thế a!"
Quần áo cos trong cửa hàng kia nhiều vải dệt xinh đẹp như vậy, anh nếu như biết em muốn đăng lên khẳng định chọn kiểu khẳng định che đến nghiêm nghiêm thật thật a!
Phó A Bảo dùng ánh mắt nhìn Trịnh Cảnh Đồng giống như nhìn thằng ngu: "Em nếu như không đăng lên em mặc cho ai xem? Em có bệnh sao, một mình ở nhà mặc loại áo quần lố lăng này!" Cậu còn biết đây là quần áo lố lăng...
Đương nhiên là mặc cho anh xem!
Trịnh Cảnh Đồng rất muốn nói như vậy, thế nhưng y không dám, y biết mình nếu như nói xong, khẳng định rất không tốt, phúc lợi giống như ngày hôm nay phỏng chừng sau đó một quãng thời gian thật dài cũng không thể có nữa, chủ yếu chính là, lòng muông dạ thú của mình cũng nhất định sẽ liếc mắt một cái là rõ mồn một, đối với tiến công sau này phi thường bất lợi!
"A Bảo, chúng ta cũng không cần đăng lên đi, cái này thực sự quá hở hang rồi." Trịnh Cảnh Đồng suy nghĩ một chút tìm từ, sau đó rốt cục nghĩ ra được một lý do không tính là lý do, "Em ngẫm lại xem, em ăn mặc hở hang như thế, người hiểu được quần áo cos này khẳng định có, thế nhưng còn một số người, trong đầu khẳng định đều là tư tưởng đáng khinh, gã bỉ ổi, bọn họ nhìn thấy em mặc thành như vậy, nhất định sẽ não bổ với ảnh của em, nói không chừng còn có thể đóng dấu xuống không làm chuyện gì tốt ni! Em đừng không tin, khẳng định có người như thế!"
Nói là nói như vậy, thế nhưng tại sao có một loại cảm giác trúng đạn ni...
Phó A Bảo vừa nghĩ cũng thật là có chuyện như vậy, ngày trước cậu mặc quần áo cos vải đều là rất nhiều, hơn nữa đều là quần áo nam, rất có loại mùi vị soái khí kia, đương nhiên sẽ không có người YY vớ vẩn, cũng bị coi là nữ sinh, trên căn bản sẽ không khiến người khác có cảm giác chán ghét.
Có điều người YY đổi thành gã bỉ ổi... Phó A Bảo tưởng tượng một hồi, sau đó cả người cậu liền không tốt rồi!
Thật là buồn nôn, quả thực không thể nhẫn nhịn!
Trịnh Cảnh Đồng không nói cậu còn không có chú ý tới ni!
"Ngô..." Phó A Bảo có chút không vui, "Quần áo dư lại này làm sao bây giờ, hầu hết đều rất hở hang a."
Trịnh Cảnh Đồng yên tâm hạ xuống, xem ra lý do của y còn rất hữu hiệu: "Đều là anh không tốt, bất quá quần áo mua đều để mặc mà, không mặc cho mấy gã bỉ ổi kia xem, em mặc ở trong nhà, sau đó chụp ảnh, cũng chính là hồi ức tốt đẹp có đúng hay không?"
Phó A Bảo theo bản năng gật gật đầu, hình như đúng là có chuyện như vậy, mua không mặc thì thật là đáng tiếc, thừa dịp gần đây còn có thể mặc, phải mau chóng mặc rồi đem chụp ảnh, thời điểm bụng lớn lên cũng có thể lấy ảnh ra nhìn xem cho đỡ nghiện.
Có điều luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, ân...
Trứng con mẹ nó, nói đến nói đi quần áo vẫn là ô uế được chứ! Anh bắn trên người em chuyện này vẫn chưa xong đâu!
Thế là Phó A Bảo lại tiếp tục đại nghiệp đánh người, đại sự chụp ảnh tối hôm nay chứ như vậy thất bại, bởi vì cậu rất mệt, làm cho Trịnh Cảnh Đồng một tiếng đồng hồ không còn đại sự nữa rồi, bây giờ còn tiến hành loại vận động kịch liệt đánh người này, quả thực đã không muốn nhúc nhích nữa rồi.
"Không chụp, em muốn tắm rửa ngủ." Phó A Bảo nhìn đồng hồ, mới hơn 7h, bất quá hôm nay rất mệt, liền đi ngủ sớm một chút đi.
Nhìn bộ dáng mệt mỏi của Phó A Bảo Trịnh Cảnh Đồng có chút đau lòng: "A Bảo nếu không anh tới giúp em tắm, nhìn em mệt mỏi." Lời này của y đúng là chân tâm, cũng không nghĩ chiếm tiện nghi, tiện nghi hôm nay đã chiếm được rồi, nhiều hơn nữa y đều cảm giác muốn gặp ông trời lên án rồi.
Y còn quan tâm tay của Phó A Bảo: "Tay còn đau không?" Y bị đánh rất đau, thế nhưng bị vợ đánh hình như cũng không có gì không thích hợp, dù sao y da dày thịt thô, đâu có mềm mại như A Bảo.
"Ai cần anh lo!" Phó A Bảo thở phì phò đi tìm quần áo và đồ dùng tắm rửa hàng ngày chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa, thời điểm đi tới cửa phòng tắm đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền quay lại hung tợn nói, "Quần áo này của em anh phải giúp em giặt, em dù sao cũng không biết giặt, anh cũng không thể để các dì kia giặt, tự anh thu dọn đồ bẩn tự mình giặt!"
"Được được được, em yên tâm đi, thỏa thỏa." Trịnh Cảnh Đồng tâm nói anh cũng không nỡ a, quần áo này sao có thể để cho người khác giặt đây, "Anh khẳng định khiến nó sạch đẹp như mới, không phải thế em liền đánh anh!" (hình như anh Đồng sắp mở rộng công ty sản xuất bột giặt -_-)
"Thế nhé!" Phó A Bảo ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào buồng tắm.
Trịnh Cảnh Đồng thì ở trong phòng thu dọn, đống vết bẩn trên mặt gương cùng xung quanh ghế sô pha đều phải dọn dẹp đi, kỳ thực để người hầu tới quét dọn cũng không có gì, thế nhưng y sợ A Bảo da mặt mỏng thẹn quá hóa giận, đối đãi với phụ nữ có thai cần phải cẩn thận một chút.
Phó A Bảo ngồi trong bồn tắm thật to phát ngốc, cậu vừa hướng Trịnh Cảnh Đồng phát ra một trận uy phong rất lớn, nhưng thật ra Trịnh Cảnh Đồng không biết, Phó A Bảo cũng đang xấu hổ đây, cậu cũng sẽ ngượng ngùng, cùng người khác hỗ tuốt cái gì chứ, cậu đúng là lần đầu tiên làm a, nhất định sẽ xấu hổ.
Thời điểm làm còn tốt, làm xong rồi nghĩ lại quả thực mặt đều muốn biến thành cà chua, Phó A Bảo cảm giác mình thật sự là quá lớn mật, lúc đó sao lại não tàn chủ động mở miệng muốn giúp Trịnh Cảnh Đồng ni?
Còn có, mình làm cùng người khác làm thật sự là hoàn toàn khác nhau, cảm giác thoải mái này nhớ thật lâu không thể quên, rất thoải mái, lúc đó thật sự trong đầu trống rỗng, cậu chính là hiện tại đều ở trong dư vị ni, loại cảm giác đê mê kia...
Ân... Nếu như sau này có thể tới một lần nữa là tốt rồi...
Phó A Bảo đem miệng mình dìm xuống trốn trong nước, cậu cảm giác quá xấu hổ, mình thế mà sẽ có ý nghĩ như thế.
Nhất định là bị tên đại sắc lang Trịnh Cảnh Đồng này lây bệnh cho! Không sai, nhất định là như vậy!
Quả nhiên vừa nãy đánh vẫn chưa đủ! Hừ!
Một buổi tối cứ như vậy kết thúc, một hòm quần áo cos chỉ mặc một bộ, ảnh một tấm cũng không chụp.
***
Buổi tối của Phó A Bảo và Trịnh Cảnh Đồng cứ như vậy mơ hồ kết thúc, nhưng Đới gia liền không thoải mái như vậy, hoàn toàn là một mảnh mây đen.
Lúc ấy luật sư đến Đới gia xử lý khoản tiền phá dỡ mãi đến hơn 6h mới đi, dù sao luật sư nhà người ta cũng phải tan tầm mà, có điều trước khi hắn đi hắn nói rồi, hắn ngày mai còn sẽ đến, cũng hẹn thời gian cẩn thận, hi vọng người Đới gia khi đó có thể ở đây, ngày mai là thứ 7, người hẳn đều ở nhà.
Nói đến đây còn có một hồi khôi hài ni, trước đó sau khi cùng Đới Tuyết Dao gọi điện thoại xong Lý Tú Vân còn có sức lực, con gái nói không có chuyện gì, vậy thì hẳn là không có chuyện gì, người gọi là luật sư kia nếu không phải nói dối thì chính là người của Phó thị mà người khác không biết.
Lý Tú Vân liền nói với luật sư, con gái bà cùng Phó Trạch Văn là quan hệ bạn bè trai gái, hai người lập tức liền sắp kết hôn, nếu như là luật sư là luật sư của Phó thị, chắc chắn sẽ có nghe thấy.
Nhưng luật sư kia lại nói, hắn chính là Phó Trạch Văn đặc biệt phái tới phụ trách chuyện này.
Thế là Lý Tú Vân cùng Đới Tu Văn thương lượng, xác định tên này là lừa đảo không thể nghi ngờ, bây giờ phần tử phạm tội thủ đoạn phi thường cao minh, giấy chứng nhận gì đó phi thường đầy đủ, khiến cho so với thật còn thật hơn, nhìn qua đúng là chuyên nghiệp, nhưng thực ra chính là lừa gạt tiền, mánh khóe bịp người quả thực tương đối cao.
Thế là hai người liền báo cảnh sát.
Gần tiểu khu vừa vặn có một đồn cảnh sát, cảnh sát trong chốc lát đã tới, người ta là luật sư chân chính, hiểu pháp luật, sẽ tùy tùy tiện tiện bị cảnh sát hù dọa sao, này là nghề kiếm cơm của hắn, cái gì cũng đều phải theo quy củ đến, mấy câu nói liền đem cảnh sát giải quyết, hoàn mỹ chứng minh tính hợp pháp công việc của mình, sau đó cảnh sát nói với vợ chồng Đới gia vài câu, tiếp đó liền rời đi, tâm nói đây là ai a, vì trốn nợ, lại còn báo cảnh sát, người ta còn chưa có tới đập phá nhà các ngươi, chính là phái luật sư đến hảo hảo cùng nhà các ngươi nói chuyện, các ngươi lại còn báo cảnh sát, kỳ cục!
Lý Tú Vân và Đới Tu Văn trợn tròn mắt, tại sao lại như vậy, ngay cả cảnh sát cũng nói luật sư này là luật sư thật.
Ý tứ của cảnh sát rất rõ ràng, luật sư này cũng không làm chuyện gì quá đáng, chính là dựa theo trình tự bảo người ta trả tiền lại mà thôi, các ngươi không muốn còn có thể đuổi người đi mà, làm gì mà phải gọi người ta là tên lừa đảo rồi báo cảnh sát, là không muốn trả lại hay là làm sao?
Lý Tú Vân bắt đầu dao động, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a, con gái chẳng lẽ đang nói dối, không thể a, loại nói dối này không cần thiết nói, sớm muộn cũng sẽ bị vạch trần a, bà không hiểu đến cùng là xảy ra chuyện gì, trong lòng một chút cơ sở cũng không có, liền lại bắt đầu gọi điện thoại cho Đới Tuyết Dao, thế nhưng gọi thế nào cũng không có người nhận, bà đều vội muốn chết.
Luật sư ngồi trong phòng khách kia đúng là rất bình tĩnh, vẫn dùng thanh âm cùng ngữ khí đúng quy đúng củ nói chuyện khoản phá dỡ với Đới Tu Văn, Đới Tu Văn tranh luận cũng vô dụng, luật sư kia mang đến rất nhiều văn bản văn kiện làm căn cứ, từng cái đưa ra, có lý có chứng cứ, làm người ta tín phục.
Cùng một luật sư tương đối có trình độ tranh luận là một chuyện khiến người ta phi thường đau đầu, lời không thể tùy tiện nói, nửa ngày ngắn ngủi vợ chồng hai người đã bị tóm đến không ít sai lầm, đặc biệt là sự kiện báo cảnh sát lúc nãy, luật sư kia tỏ vẻ, nếu như lại có thêm lần sau, hắn nhất định sẽ khởi tố, kiếp luật sư của hắn mười mấy năm, lần đầu tiên gặp phải loại chuyện hoang đường như thế này, hoàn toàn là đang phỉ báng hắn, tinh thần hắn chịu tổn thương thật lớn, tức giận đến mức hai vợ chồng Đới gia muốn đưa tay đánh người, nhưng đánh người cũng là trái pháp luật, luật sư này phỏng chừng càng sẽ không dễ dàng buống tha bọn họ.
Chủ yếu nhất là, luật sư này tuy rằng đeo kính, nhưng nhìn qua khổng võ hữu lực (rất khỏe), hai người bọn họ đều 50, 60, căn bản đánh không lại được chứ!
Liền không thể làm gì khác hơn là thành thành thật thật ngồi nghe đối phương bải xả, cuối cùng vẫn là luật sư kia xem thời gian không còn sớm chủ động đưa ra rời đi, hắn vừa đi Lý Tú Vân lại điên cuồng gọi điện thoại cho Đới Tuyết Dao, nhưng vẫn không có ai nhận máy, hai người lòng như lửa đốt, cũng không có tâm tư gì ăn cơm, cứ ngồi ở trong phòng khách đợi người.
Mãi đến tận lúc hơn 7h Đới Tuyết Dao mới hồn vía lên mây trở về, hai mắt cô vô thần, cả người đều có chút đờ ra, vẫn chưa có từ trong đả kích lúc trước khôi phục như cũ, cô không biết sau đó nên làm gì.
Lý Tú Vân cùng Đới Tu Văn thấy cô về vội vàng túm cô hỏi, hỏi cô tại sao luôn không nhận điện thoại, gọi đến mấy chục cuộc, cũng không tắt máy, chính là không ai nhận.
Tòa soạn Đới Tuyết Dao công tác cách nhà không quá xa, lái xe không kẹt xe khoảng 10 phút, Đới Tuyết Dao đã sớm trở về, cô ở trong gara tiểu khu ngồi gần 2 tiếng, mãi đến tận 6, 7h trong gara nhiều xe trở về cô mới hồi phục lại tinh thần lại, sau đó liền tâm thần hoảng hốt trở về nhà.
"Dao Dao con làm sao vậy?" Lý Tú Vân thấy tình trạng con gái không đúng, sao một chút tinh thần khí thế đều không có, "Không thoải mái hả?"
Không sai, đúng là không thoải mái, có điều không phải thân thể, là trong lòng không thoải mái, Đới Tuyết Dao nghĩ tới chuyện vừa nãy liền cảm thấy là một cơn ác mộng.
Nếu như chưa từng chiếm được, căn bản sẽ không có nghĩ nhiều như vậy.
Lúc trước cô làm như vậy cũng là ngẫu nhiên gặp được cơ hội lâm thời quyết định, kia trước nay chưa từng nghĩ tới có một ngày có thể cùng Phó Trạch Văn làm bạn bè trai gái, cô thích Phó Trạch Văn, nhưng cô cũng biết, cùng Hạ Tình so sánh cô không sánh được, hơn nữa thái độ Phó Trạch Văn đối với Hạ Tình cũng phi thường tốt, cùng đối với những bạn học bình thường bọn họ không giống nhau.
Cho nên khi đó cô căn bản không có ý tưởng gì, thế nhưng ông trời cho cô cơ hội, cô có được tất cả ước mơ.
Lúc có được rồi sau đó mất đi, mùi vị đó liền hoàn toàn khác nhau, Đới Tuyết Dao căn bản không có thể chịu đựng được đả kích lớn như vậy.
Trưa hôm nay cô còn đang suy nghĩ đến chuyện đính hôn, ngày 1 tháng 10 cũng không bao lâu nữa, lập tức cô liền sắp gả vào nhà giàu, sẽ trở thành đối tượng mà mọi cô gái ao ước, cuộc đời cô sẽ phát sinh thay đổi hoàn toàn.
Nhưng buổi chiều qua đi, cô phát hiện mình cái gì cũng không có, thứ lúc trước trộm được chẳng mấy chốc liền phun ra không thừa lại cái gì.
Công việc an nhàn của cô đã không còn, ánh mắt của những người trong tòa soạn lúc cô ôm đồ của mình rời đi cô mãi mãi không thể quên được. Đúng, cô tốt nghiệp đại học danh tiếng, bằng học lực cùng kinh nghiệm làm việc nên tìm tới công việc phù hợp, thế nhưng nếu như Phó Trạch Văn chân tâm muốn trả thù cô, đến chỗ nào cũng có thể phá hoại.
Nhà cửa trong nhà cùng tiền tiết kiệm cũng gặp phải nguy cơ, ở quen phòng tốt như vậy rồi lẽ nào lại phải đi ở phòng xép nhỏ chật chội sao?
Lễ đính hôn càng không phải nói thêm, một khi công bố chuyện chia tay, cô sẽ phải chịu cười nhạo của tất cả mọi người, cô và Phó Trạch Văn yêu đương 6 năm, có ai không biết chuyện của cô a, bằng hữu thân thích tất cả mọi người đều biết, còn có bạn học, cô thời điểm Phó gia khôi phục lễ đính hôn đã đi nói chuyện này với rất nhiều bạn học cũ, cũng báo cho bọn họ thời điểm sẽ đưa thiệp mời, muốn phương thức liên lạc cùng địa chỉ của bọn họ, vì chính là muốn khoe khoang với tất cả mọi người mệnh tốt của cô.
Nhưng kết quả đây, cô đã có thể tưởng tượng ra mọi người sẽ cười nhạo cô như thế nào.
Hơn nữa còn lời hung ác Phó Trạch Văn nói với cô, cô thật sự không biết sau đó Phó Trạch Văn sẽ làm gì với cô.
"Dao Dao, Dao Dao!" Lý Tú Vân dùng sức đẩy mấy cái, "Nói chuyện đi a."
Ánh mắt Đới Tuyết Dao từ từ có tụ tiêu, nhìn Lý Tú Vân một lúc sau đó lại khóc, cô không biết nên làm gì bây giờ, ban đầu là đứng khóc, khóc đến sau đó ngồi xổm xuống, âm thanh càng lúc càng lớn.
Lý Tú Vân và Đới Tu Văn cảm thấy không ổn, lẽ nào thật sự bị bọn họ nói trúng, con gái và Phó Trạch Văn cãi nhau rồi hả?
"Khóc cái gì! Khóc có thể giải quyết vấn đề sao! Đến cùng xảy ra chuyện gì con nói a!" Đới Tu Văn phát cáu, khóc khóc khóc, khóc có tác dụng chó gì, đến bây giờ ông còn chưa biết đến cùng chỗ nào có vấn đề, chuyện buổi chiều đã đủ khiến ông buồn bực, hiện tại con gái trở về còn cứ khóc khóc khóc, lời hữu dụng gì cũng không nói!
Đới Tuyết Dao bị một tiếng gào này ngừng khóc, cô ngẩng đầu lên hai mắt đẫm lệ nói: "... Trạch Văn chia tay với con."
Vừa chỉ là hoài nghi, lần này là xác định, Đới Tu Văn và Lý Tú Vân đều có chút choáng váng, bọn họ lớn tuổi rồi, càng thêm chịu không nổi kích thích, Đới Tu Văn vốn là huyết áp cao, bây giờ nghe tin tức này quả thực đứng không vững.
"Thật sự chia tay?! Con buổi chiều không phải nói hai người các con rất tốt sao, lúc đó con tại sao không nói a!" Lý Tú Vân tuy rằng nghĩ tới sự kiện khoản phá dỡ lần này là vấn đề tình cảm của con gái và Phó Trạch Văn, thế nhưng thật sự nghe được tin hai người chia tay vẫn là hoàn toàn không thể tiếp thu.
Đới Tuyết Dao nghẹn ngào nói: "Lúc đó con cũng không biết, sau khi mẹ gọi điện thoại tới cho con anh ấy mới nói chia tay với con..."
Nhìn con gái ngồi xổm trên mặt đất nói cái gì cũng không thuận tiện, thế là Lý Tú Vân kéo Đới Tuyết Dao tới ghế sô pha trong phòng khách: "Con đừng chỉ khóc a, làm sao đang hảo hảo liền chia tay, hai con trước đó cãi nhau rồi hả?"
Đới Tuyết Dao ấp úng không nói ra được.
"Nói a!" Đới Tu Văn chờ đến không nhịn được, "Tại sao chia tay vẫn là nói a, nếu như là nó không đúng, chúng ta liền đi giảng đạo lý, chúng ta là tiểu môn tiểu hộ, tuy nhiên không thể bị bắt nạt như vậy được, các con yêu đương 6 năm, thật sự coi 6 năm này gió to thổi tới? Con là con gái một nhà người ta, 6 năm là tùy tiện làm lỡ được sao?"
(Tiểu môn tiểu hộ: chỉ mấy gia đình bình thường không có bối cảnh ấy)
"Đúng vậy a." Lý Tú Vân gật gật đầu, "Bình thường nhìn Phó Trạch Văn này rất đáng tin, không nghĩ tới nhẫn tâm lên liền tàn nhẫn như vậy! Dao Dao nhà chúng ta cùng hắn 6 năm, cái gì cũng không cần, đừng nói hắn có tiền như vậy, chính là tiểu tử nghèo bình thường cũng không thể đối xử như thế với bạn gái, 6 năm nhé! Phòng này lúc trước cũng không gia chủ chúng ta muốn tới, là hắn tự mình cho được chứ, hiện tại chia tay liền muốn thu hồi đi, không phóng khoáng như vậy mẹ cũng là lần đầu nhìn thấy, còn có chút khoan dung nào nữa hay không?"
Đới Tuyết Dao vẫn là quanh co nói không ra được.
Cô không dám, bởi vì lúc nói chuyện này với Phó Trạch Văn, cô cũng cùng người trong nhà nói dối.
Cô lúc đó nói với người trong nhà là, cô cùng Phó Trạch Văn uống nhiều rượu đã xảy ra quan hệ, thế nhưng sau đó Phó Trạch Văn không chịu chịu trách nhiệm, bởi vì hắn thích Hạ Tình thiên kim nhà giàu, bạn cùng phòng của cô, cho nên muốn để người trong nhà ra một chút chủ ý.
Sau đó Đới Tu Văn cùng Lý Tú Vân thương lượng, liền nói không bằng giả mang thai, chờ chuyện hoàn thành "Không cẩn thận xảy đi", Hạ Tình bên kia cũng không quan trọng, hai vợ chồng phân tích, loại thiên kim nhà giàu kia lòng tự ái rất mạnh, người xinh đẹp gia thế lại tốt, chắc chắn sẽ không chịu cùng nữ nhân khác tranh giành nam nhân, huống hồ nữ nhân này còn là bạn cùng phòng với mình.
Vốn là muốn mang thai thật, đã xảy ra quan hệ, rất có thể thật sự mang thai a, thế nhưng Đới Tuyết Dao rất rõ ràng, cô căn bản không có khả năng mang thai, liền mau chóng bảo cha mình tìm người khai đơn báo cáo của bệnh viện.
Phó Trạch Văn thời điểm nhìn thấy chứng minh mang thai chuyện đầu tiên nghĩ tới không phải chịu trách nhiệm, vẫn là sợ hãi lé tránh, hắn căn bản không muốn đứa bé này, điều này làm cho người Đới gia lo lắng không thôi, có điều như vậy cũng tốt, áp dụng khổ nhục kế càng thêm thuận lợi cùng tự nhiên rồi.
Đới Tuyết Dao chủ động đi "bỏ rơi" đứa con, sau đó cầm tờ khai của bệnh viện đi tới trước mặt Phó Trạch Văn giả bộ đáng thương.
Anh đã không thích tôi, anh không muốn đứa bé này, vậy tôi liền xóa sạch nó đi, tôi không quấn lấy anh, lần này anh hài lòng chưa?
Hành động này phi thường thành công, kích thích lương tâm của Phó Trạch Văn, hắn liền chịu trách nhiệm với Đới Tuyết Dao.
Hết thảy đều rất thuận lợi, cho tới chuyện đánh tráo, Đới Tuyết Dao căn bản không cùng người nhà nói, đây là thuộc về bí mật của cô, cô chưa từng nói với bất cứ ai, bởi vì cô cảm thấy chỉ cần Hạ Tình không đi ồn ào, căn bản cũng sẽ không bại lộ, đương nhiên cũng không cần nói với người nhà, miễn cho gặp trở ngại.
Cho nên hiện tại bảo cô mở miệng thế nào, bởi vì chia tay lần này căn bản không phải lỗi của Phó Trạch Văn, nhà bọn họ thậm chí đều không có lý do đi tìm Phó Trạch Văn giảng đạo lý, người ta tiện nghi gì cũng không chiếm, còn bị lừa 6 năm, chiếm tiện nghi chỉ có Đới gia các cô thôi.
Thấy con gái vẫn cứ không chịu nói Đới Tu Văn hung hăng vỗ bàn một cái: "Con đến cùng đã làm chuyện gì mất mặt xấu hổ để Trạch Văn sinh khí lớn như vậy, nếu như nó không đúng con chắc chắn sẽ không có bộ dáng này! Con không phải bên ngoài có người khác? Con nói đi a!"
Nhà bọn họ cũng coi như là gia đình thanh bạch, lúc trước nghe con gái nói tùy tiện cùng người phát sinh quan hệ, ông thật sự rất tức giận, ông cảm thấy con gái là muốn tự ái, chuyện như vậy đều là nữ nhân chịu thiệt.
Nếu như lúc đó là tiểu tử nghèo, phỏng chừng Đới Tu Văn đã sớm giáo huấn con gái một trận liền đem manh mối hai người yêu đương bóp tắt.
Nhưng Phó Trạch Văn là kim quy tế a, ông tức giận xong liền đứng về phía con gái, muốn gả vào nhà giàu nhất định phải sử dụng chút thủ đoạn, con gái điều này cũng không cần tính toán sa ngã.
Nhưng chuyện đã đến tình trạng này, con gái thế mà phạm sai lầm rồi hả?! Rốt cuộc là đã làm chuyện thiên đại gì mà khiến đối phương muốn thu hồi nhà như vậy, 6 năm, ông thật sự xem Phó Trạch Văn là một thanh niên có triển vọng rất đáng tin, theo lý sẽ không hẹp hòi không phong độ như thế a, không giống loại nam nhân chia tay đòi quà kia, hảo tụ hảo tán, lúc trước chủ động đưa ra, đòi lại cũng khó coi a.
"Không có, không có! Cha con làm sao có thể làm loại chuyện đó!" Đới Tuyết Dao khóc không thành tiếng, cô chính là tiếp tục sa đọa cũng không thể làm loại chuyện đó được chứ, cô bình thường bên trong ăn ở với người khác, có người nào có thể so sánh với Phó Trạch Văn, cô căn bản không lọt nổi mắt xanh được chứ, sao có thể ngàn cân treo sợi tóc sắp kết hôn làm chuyện ngu xuẩn, cô cũng không phải ngu ngốc.
"Vậy rốt cuộc tại sao chia tay a?! Nói a!"
Đới Tuyết Dao cúi đầu, trầm mặc một hồi cuối cùng đem bí mật 6 năm trước kia nói ra, cô 6 năm qua vẫn rất vui mừng, cảm giác mình là nữ nhân may mắn nhất trên thế giới này, bởi vì ông trời đang giúp cô, lúc đó đúng là chuyện ít có khả năng làm được, nhưng cô làm được, hơn nữa vô cùng thuận lợi, sau đó lại vẫn không có di chứng, uy hiếp duy nhất là Hạ Tình cũng xuất ngoại, thuận lợi đến rối tinh rối mù.
Sáu năm sau mộng đẹp tan vỡ, cô sắp không còn gì cả...
Sau khi nghe xong bí mật 6 năm trước, Đới Tu Văn và Lý Tú Vân đều sửng sốt, một lát sau chỉ nghe "Ba" một tiếng!
Đới Tu Văn tát Đới Tuyết Dao một cái!
Đới Tuyết Dao và Lý Tú Vân đều bối rối, đặc biệt Đới Tuyết Dao, cô không dám tin mà nhìn cha mình.
Đây là lần đầu tiên Đới Tu Văn đánh con gái, từ nhỏ đến lớn, ông xưa nay chưa từng một lần động thủ với con gái, thế nhưng lần này, ông thật sự là nhịn không được, không phải bởi vì hành vi đánh tráo lúc trước của con gái, mà là chuyện lớn như vậy, con gái thế mà chưa từng thương lượng qua với bọn họ, dẫn đến bọn họ hiện tại gặp phải nguy cơ lớn như vậy!
Thời gian sáu năm có thể làm rất nhiều chuyện, nếu như con gái vừa bắt đầu liền nói thật, bọn họ trong thời gian 6 năm này có thể nghĩ ra rất nhiều biện pháp, cũng bởi vì lúc trước cho rằng phát sinh gạo nấu thành cơm mới xem thường, nếu như vừa bắt đầu liền biết cái gì cũng không phát sinh, biện pháp ứng đối cùng biện pháp cứu chữa liền hoàn toàn khác nhau!
Một bước sai từng bước sai! Lần này nhà của bọn họ cùng tiền đều có khả năng giữ không được, quan trọng nhất là cả nhà bọn họ sẽ bị cười nhạo, trở thành trò cười của tất cả mọi người, lúc trước có bao nhiêu khoe khoang, sau đó liền có bấy nhiêu mất mặt.
Gần 60 tuổi còn phải chịu phần tội này, sau có thể tiếp thu được, tức giận công tâm liền động thủ cho Đới Tuyết Dao một cái tát, ông thật sự chọc tức.
(Công tâm: vì đau khổ phẫn nộ mà hôn mê là nộ khí công tâm, vì bị thương bị bỏng nguy đến tính mạng mà hôn mê là hoả khí công tâm hoặc độc khí công tâm, cách gọi của Đông y)
Lý Tú Vân tỉnh táo lại, bà bảo vệ Đới Tuyết Dao hai mắt đẫm lệ nói: "Ông đánh con bé làm gì, hiện tại đều như vậy, ông đánh con bé có ích lợi gì, mặt con gái bị ông đánh hỏng rồi làm sao bây giờ?!"
Bà là người khá thực tế, hơn nữa tâm tư cũng tinh tế, con gái làm chuyện sai lầm bà cũng nổi trận lôi đình, thế nhưng con gái tuổi không nhỏ, hiện tại khuôn mặt còn rất đẹp, bảo dưỡng khá tốt, nếu như đánh hỏng rồi thì một chút hi vọng đều không có, không thể gả cho Phó Trạch Văn, cũng có thể gả cho người khác a, sau này vẫn phải kết hôn a.
Bất quá bây giờ trước hết suy tính vẫn là vấn đề khoản phá dỡ cùng nhà ở, đến cùng làm thế nào mới có thể khiến Phó Trạch Văn thu hồi quyết định ni.
Nhưng sự kiện này còn chưa có nghĩ kỹ, Đới Tuyết Dao lại nói cho bọn họ một chuyện gay go khác.
Công tác của con gái cũng mất.
Hơn nữa Đới Tuyết Dao còn đem lời hung ác của Phó Trạch Văn cũng nói ra.
Hai vợ chồng đột nhiên không biết nên nói cái gì cho phải, bọn họ thực sự là bó tay toàn tập, hoàn toàn không biết phải hạ thủ như thế nào.
***
Mà Phó gia lúc này, Phó Trạch Văn vừa vặn cũng bị táng một bạt tai.
Hắn vừa thẳng thắn nói với cha mẹ mình chuyện 6 năm trước, nói năm đó hắn rốt cuộc cùng nhau với Đới Tuyết Dao như thế nào.
Tỉ mỉ nghe con trai giải thích xong, hai vợ chồng sửng sốt hồi lâu, sau đó Hứa Dung đứng dậy cho con trai một cái tát!
"Con một nam nhân, sao có thể hồ đồ đến mức độ này!" Hứa Dung quả thực không thể tin được, ở trên người con trai dĩ nhiên sẽ phát sinh chuyện như vậy, có điều đây không phải quan trọng nhất! "6 năm, con nhận nhầm người có thể đổi, nhưng con bảo tiểu cô nương Hạ gia nhà người ta làm sao bây giờ!"
Đều là nữ nhân, bà có thể tưởng tượng được tuyệt vọng lúc đó của Hạ Tình, coi như bị cự tuyệt, tốt xấu cũng phải cho cái phản ứng, nói một câu, cái gì cũng không nói, ăn xong bỏ chạy, sau đó lại cùng người khác cùng nhau khoe khoang, một câu nói cũng không có, là người đều không chịu được, lòng tự ái toàn bộ đều bị người khác dẫm đạp dày xéo trên mặt đất!
Này hiện tại không phải nói một lời xin lỗi có thể bù đắp, thương tâm lúc đó nhất định là gấp trăm ngàn lần hiện tại.
Hạ gia có tiền, Hạ Tình xuất ngoại, đi xa tha hương, nếu như đổi thành con gái bình thường, điều kiện gia đình như vậy, có thể tùy tùy tiện tiện chuyển trường sao, chẳng phải là ánh mắt phía trước phải mỗi ngày đối diện với người có ác tâm với cô ấy sao!
Phó Trạch Văn bị đánh cũng không tranh cãi, hắn cảm giác mình nên bị đánh, hắn thật sự không biết nên nói xin lỗi thế nào với Hạ Tình, nói nhiều hơn nữa cũng không có thể bù đắp, cũng bởi vì hắn hồ đồ, để Hạ Tình gặp phải loại chuyện đó.
"Nói chuyện với con a!" Hứa Dung lại muốn đánh người, có điều bị Phó Minh kéo xuống.
"Trạch Văn, con bây giờ định làm gì?" Con trai tuổi cũng không nhỏ, có suy nghĩ của mình, bọn họ làm cha mẹ đánh chửi cũng không làm nên chuyện gì, hiện tại chủ yếu nhất vẫn là nên giải quyết chuyện này.
Phó Trạch Văn ôm lấy đầu, hắn cũng không biết nên làm như thế nào, hắn hoàn toàn không biết nên biểu lộ day dứt với Hạ Tình như thế nào, hắn thích Hạ Tình, thế nhưng hắn căn bản không có tư cách theo đuổi, hắn cảm giác mình chính là đại ngu ngốc.
Đừng nói hắn cảm thấy không có mặt mũi, liền ngay cả Hứa Dung và Phó Minh đều cảm thấy không có mặt mũi, nếu như không biết việc này, bọn họ khả năng còn cảm giác con trai mình cùng con gái Hạ gia rất xứng, môn đăng hộ đối, hơn nữa bộ dáng Hạ Tình cũng xinh đẹp, con dâu như vậy thực sự là đốt đèn lông cũng không tìm được.
Nhưng bây giờ thì sao, nhà bọn họ rõ ràng không xứng với nhà người ta, làm ra loại chuyện đó, đâu còn có mặt mũi.
Phó Trạch Văn không nói lời nào, Phó Minh không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói: "Này trước tiên đem hôn ước của con cùng nữ nhân kia hủy bỏ." Ông trước đây cũng gọi Tuyết Dao, hiện tại xưng hô nữ nhân kia, tuy rằng con trai hồ đồ phạm lỗi lầm, thế nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do bị người khác lợi dụng, nữ nhân này vốn là đem Phó gia bọn họ đùa bỡn!
"Đúng! Lễ đính hôn nhất định phải ủy bỏ!" Hứa Dung từ từ bình tĩnh lại, bà một lần nữa ngồi trở lại ghế sô pha.
Trước còn cảm thấy lo lắng về lễ kết hôn của con trai nhỏ, hiện tại so sánh, ha ha.
Việc kết hôn của con trai nhỏ thực sự là phi thường mỹ mãn ni.
__________
T thật sự cạn mẹ lời với cái nhà họ Đới kia, đúng là toàn mặt dày vô sỉ mà -_-
T nhận thấy hai bà mẹ chồng trong chuyện này quả thực quá tốt với con dâu mà -_- Tìm đâu ra mẹ chồng nào như thế bây giờ U_U