Một phương diện y xác thực muốn chấm mút, đối mặt với người mình thích, dưới loại tình huống này làm sao có khả năng thờ ơ không động lòng, mặt khác cũng là bởi vì hiểu rõ nam nhân, nam nhân vào lúc này khẳng định muốn biểu đạt, A Bảo cũng là nam nhân, đều đã cái dạng này, nhẫn nhịn đối với thân thể không tốt, y lấy tư cách là chồng của A Bảo, đương nhiên phải chịu trách nhiệm ~
Vì thế ngón tay y đang ở khe mông Phó A Bảo ma sát chậm rãi rời đến phía trước, mà váy da nhỏ kia thì chậm rãi bị vén lên...
Phó A Bảo vào lúc này cũng biết lòng muông dạ thú của Trịnh Cảnh Đồng, thế nhưng thành thực mà nói, cậu chân tâm không muốn Trịnh Cảnh Đồng dừng lại, cậu hiện tại chuyện muốn làm nhất chính là tự an ủi, ai mà không tự an ủi qua, đều sẽ có nhu cầu sinh lý, dù sao cũng phải định kỳ giải quyết, nhẫn nhịn đối với thân thể không tốt.
Trịnh Cảnh Đồng đứng lên, thân thể cao lớn chậm rãi kề sát phía sau lưng Phó A Bảo, đem toàn bộ Phó A Bảo đều ôm vào trong lồng ngực, mà Phó A Bảo đã từ một tay chống gương biến thành hai tay, cậu không dám mở mắt nhìn mình trong gương, bởi vì cậu biết, dáng vẻ cậu hiện tại nhất định là một bộ rất muốn, nhìn qua rất mất mặt a.
Ngực Phó A Bảo phập phồng kịch liệt, áo ngực nhỏ cảm giác càng chặt, váy da nửa người dưới lại hoàn toàn vén lên đến eo, lộ ra quần lót nhỏ màu đen thấp eo, vóc dáng Trịnh Cảnh Đồng so với Phó A Bảo cao hơn không ít, y từ trong gương nhìn qua, dục vọng phía dưới của Phó A Bảo đã nhô lên rồi, dáng vẻ nhìn qua rất khó chịu, quần lót quá chặt, hơn nữa thấp eo, vị trí trọng điểm suýt chút nữa liền muốn lộ ra, nhìn qua Trịnh Cảnh Đồng huyết mạch phẫn trương.
Trịnh Cảnh Đồng đem đầu khoát lên trên vai Phó A Bảo, hướng cổ trắng mịn của Phó A Bảo thổi khí, điều này làm cho Phó A Bảo run rẩy không thôi, sau đó là hai tay tội ác kia, tay trái Trịnh Cảnh Đồng chậm rãi từ cái mông nhỏ vểnh cao di chuyển tới phía trước, sờ về phía cái bụng vừa trơn vừa mềm, ngón tay ở chỗ rốn đảo quanh, cảm giác ngứa lan khắp toàn thân Phó A Bảo, eo nam nhân rất mẫn cảm, sau đó dục vọng của cậu lại càng thêm bành trướng.
Tiếp theo là tay phải, Trịnh Cảnh Đồng nơi này dùng thủ đoạn khá là xảo quyệt, y từ phía sau vói tới, từ giữa hai đùi xuyên qua, cách quần lót từng tấc từng tấc di chuyển về phía trước, nên ngón tay rốt cục đụng tới dục vọng đang sưng lên kia... "A..." Phó A Bảo phát ra tiếng thở dài khó nhịn, không biết là do liên quan tới người khác động vào, hay là sau khi mang thai thân thể biến thành mẫn cảm, Phó A Bảo cảm thấy mình bây giờ hình như đã không còn là chính mình, rất muốn, hình như muốn, nghĩ đến muốn đã phát điên! Cậu chỉ hy vọng tay Trịnh Cảnh Đồng đừng có ngừng, tiếp tục!
Nghe được tiếng rên rỉ trầm thấp của Phó A Bảo nửa người dưới của Trịnh Cảnh Đồng cũng bắt đầu có phản ứng, y liền đem tay phải rút về, Phó A Bảo mất hứng, như thế nào tay đột nhiên liền đã dời đi, anh không phải còn chưa có sờ sao, chỉ có ngón tay đụng tới thôi a!
Bất quá Trịnh Cảnh Đồng có ý tưởng khác, y đem tay rút khỏi sau đó liền đem dục vọng của mình đỉnh tới mông nhỏ vểnh cao của Phó A Bảo, cách vải dệt ở khe mông nhẹ nhàng cọ vài cái, tay phải lại trực tiếp từ phía trước nhẹ nhàng xoa nắn dục vọng của Phó A Bảo, đầu tiên là dưới dùng tay khẽ chọc, sau đó chậm rãi dời lên phía trên, từ từ gia tăng số lượng ngón tay cùng lực đạo, đều là nam giới, biết phải làm thế nào mới có thể kích thích nam nhân.
"Ân... Ngô..." Phó A Bảo khó nhịn lắc lư mông, cậu nhịn không được hơi hướng về phía trước ưỡn cao nửa người dưới, muốn càng gần sát tay Trịnh Cảnh Đồng, người này xảy ra chuyện gì, như thế nào lại ý đồ xấu như vậy, cũng không làm cái gì tính thực chất, chính là hơi hơi sờ vài cái, còn chưa thỏa mãn đâu! Muốn đụng chạm nhiều hơn... Muốn cái gì liền có cái đó, Trịnh Cảnh Đồng rốt cuộc đem toàn bộ bàn tay đều bao phủ nơi sưng trướng bị quần lót bao của Phó A Bảo, Phó A Bảo phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, quả nhiên như vậy mới thỏa mãn, có chút ấm hô hô.
Miệng Trịnh Cảnh Đồng vẫn như cũ ở cổ Phó A Bảo cọ tới cọ lui, thổi khí, chạm khẽ, cọ xát, ngẫu nhiên còn sẽ nhẹ nhàng cắn kề tai nói nhỏ, tay phải thì lại bắt đầu chậm rãi cách quần lót ma sát sưng trướng của Phó A Bảo, một ngón tay trong đó còn đụng tới chỗ đỉnh mẫn cảm nhất, đâm không ngừng mà ma sát.
"A..." Tiếng rên rỉ của Phó A Bảo bắt đầu từ chỗ này liền không ngừng lại được, hô hấp nặng nhọc, phối hợp với ma sát của Trịnh Cảnh Đồng đong đưa nửa người dưới, thật thoải mái, thật thoải mái, nguyên lai người khác giúp làm là chuyện thoải mái đến vậy sao, cùng tự mình làm khác nhau hoàn toàn.
Trịnh Cảnh Đồng nhìn gương một chút, y thật sự là đối với biểu tình hiện tại của Phó A Bảo say mê, quả thực giống như nói với y: Mau tới đi, mau tới xâm phạm em... Thấy thời cơ gần như chín muồi, Trịnh Cảnh Đồng đơn giản cả người gắt gao từ sau lưng Phó A Bảo bao trụ, hai tay ôm xương hông Phó A Bảo, để Phó A Bảo càng thêm kề sát y, sưng trướng ở khe mông Phó A Bảo lại cọ xát thêm vài cái sau đó y mới buông ra, sau đó hai tay liền đồng thời đưa đến mép quần lót, từ phía trên chậm rãi dò xét đi vào, nhưng vừa mới nhấc lên khe hở quần lót, đỉnh dục vọng của Phó A Bảo liền chen đi ra, quần lót thực sự quá nhỏ, căn bản không chứa nổi phân thân sưng trướng, vừa có cơ hội nói liền nhảy ra ngoài.
Đỉnh lộ ở bên ngoài còn hơi phân bố niêm dịch sáng lấp lánh, nhìn xem mắt Trịnh Cảnh Đồng đều thẳng tắp, vì thế ngón tay y liền không hướng hạ thân, ngược lại đùa bỡn đỉnh nổi lên lao ra này, nếp uốn, lỗ, niêm dịch, Trịnh Cảnh Đồng dùng ngón tay nhanh nhẹn liên tục đùa bỡn, Phó A Bảo đều sắp muốn điên rồi, cậu chưa từng bị người làm qua chuyện như vậy, tự mình còn chưa có được chứ!
Quá kích thích, muốn biểu đạt cảm giác cường liệt chưa từng có như vậy, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, biên bộ đong đưa hạ thân cũng càng ngày càng rõ ràng, vẫn dán trên ngón tay Trịnh Cảnh Đồng, chỉ sợ Trịnh Cảnh Đồng chạy mất, quá sung sướng, loại kích thích mãnh liệt này cậu căn bản không dừng lại được, muốn càng nhiều, muốn càng thoải mái.
Đùa bỡn chừng 5 phút đồng hồ đi, Trịnh Cảnh Đồng cũng biết mình giở trò xấu quá mức rồi, vì thế liền nhẹ nhàng kéo quần lót của Phó A Bảo xuống, để toàn bộ phân thân của Phó A Bảo đều lộ ra.
Phân thân màu đỏ nhạt thoát khỏi ràng buộc hơi hơi nhảy lên, Phó A Bảo thoải mái tới muốn khóc, tay phải Trịnh Cảnh Đồng nắm chặt phân thân của Phó A Bảo, mang theo niêm dịch Phó A Bảo tự mình phân bố ra bắt đầu ma sát.
"A... A... A..." Tiếng rên rỉ của Phó A Bảo đạt đến điểm cao nhất, rất thoải mái, chưa từng có lần an ủi nào thoải mái như vậy, cảm giác đều muốn lên trời, trong đầu cái gì cũng đều không nghĩ đến, chỉ muốn khoái cảm, thật thoải mái, thật kích thích, thoải mái đến mức đều muốn đánh mất chính mình, phần eo theo lắc lư hoàn toàn ngừng lại không được, muốn điên rồi!
Qua một hồi lâu, Trịnh Cảnh Đồng biết Phó A Bảo sắp cao trào, thế là tốc độ tay càng lúc càng nhanh, cuối cùng thời điểm đạt tới cao trào, Phó A Bảo cùng với tiếng rên rỉ thư sướng tước vũ khí đầu hàng.
Tinh dịch màu trắng bắn ở trên gương trơn bóng, từ trong gương nhìn bộ dáng hiện tại của Phó A Bảo, quả thực sắc tình đến rối tinh rối mù, Trịnh Cảnh Đồng nhìn xem ánh mắt đều đỏ, bộ dáng này của Phó A Bảo rõ ràng chính là bảo y xuống tay bắt đầu ăn a.
Nhưng y không thể, bởi vì hiện tại có một vấn đề phi thường quan trọng — Phó A Bảo còn đang mang thai, căn bản không thể làm được loại chuyện đó.
Vì thế sưng trướng của Trịnh Cảnh Đồng chỉ có thể cách vải dệt hơi hơi cọ xát vài cái, nhiều hơn nữa y không dám, vạn nhất tổn thương đến bụng A Bảo làm sao bây giờ, vậy cũng thực là tội đáng muôn chết rồi.
Phó A Bảo biểu đạt hoàn tất thở hổn hển, sảng khoái, thế nhưng cũng rất mệt, chân cậu đều sắp mềm nhũn, nếu không phải Trịnh Cảnh Đồng ôm vẫn luôn ôm cậu, cậu phỏng chừng đều không thể hảo hảo đứng, thoải mái đến mức chân đều run lên.
Sau khi thoải mái qua đi cậu mới phát hiện có thứ cứng cứng gì đó đỉnh cậu, Phó A Bảo kinh hãi, cái này không ổn!
Phó A Bảo cũng không kịp nhớ đến quần lót, vội vàng đem váy da nhỏ buông xuống, đang muốn quay đầu lại làm khó dễ ni, nhưng Trịnh Cảnh Đồng đột nhiên liền buông lỏng cậu ra, Phó A Bảo mở mắt ra, từ trong gương nhìn thấy Trịnh Cảnh Đồng phía sau cậu đang điều chỉnh hô hấp, sau đó quay người rời đi.
"Chờ..." Phó A Bảo không biết nên nói gì cho tốt, vừa nãy Trịnh Cảnh Đồng mới giúp cậu cái kia, nhưng cậu biết, Trịnh Cảnh Đồng tự mình còn chưa có giải quyết đâu.
Nghe được thanh âm của Phó A Bảo Trịnh Cảnh Đồng quay đầu lại, sau đó hơi hơi kéo lên nụ cười nói: "Anh vào phòng tắm một chuyến, chụp ảnh chờ chút được chứ?"
Phó A Bảo trong lòng khó chịu, Trịnh Cảnh Đồng đây là muốn tự mình tới phòng tắm giải quyết a, nếu như mình không có vừa nãy mới ra, khẳng định cảm thấy Trịnh Cảnh Đồng đối với cậu có phản ứng là đại sắc lang, nhưng bây giờ thì sao, tự mình ngược lại thoải mái một hồi, còn Trịnh Cảnh Đồng quân tử tới phòng tắm tự mình giải quyết, ngô... Cảm giác có chút đáng thương a, hơn nữa rất không công bằng ni.
Ngô... Phó A Bảo ta đây không phải loại người thích chiếm tiện nghi người khác rồi thiếu người khác nhân tình đâu, tri ân liền muốn báo đáp mà.
Thế là Phó A Bảo dưới ngại ngùng đỏ mặt nói: "Không bằng như vậy đi, anh vừa giúp em, em cũng giúp anh một chút được chứ, dù sao mọi người đều là nam nhân, em nghe nói các nam sinh cùng một chỗ thường xuyên giúp nhau, đặc biệt trong trường học, bất quá em chưa từng ở trường, em cũng không rõ lắm, em là nghe người khác nói."
Trịnh Cảnh Đồng không dám tin mà nhìn Phó A Bảo, y ngày hôm nay đến cùng là cái vận tốt gì vậy, dĩ nhiên sẽ chạm tới loại phúc lợi này!
Nhìn vẻ mặt Trịnh Cảnh Đồng không thể tin giống như là trúng giải lớn Phó A Bảo có chút kiêu ngạo, lòng tự tôn lấy được thỏa mãn cực lớn.
Hừ hừ, hiếm khi A Bảo đại nhân em cho anh ân huệ, anh liền cao hứng đi, Trịnh Cảnh Đồng ngu xuẩn!