"Trịnh tổng." Có người ngoài ở đây, Đoạn Phỉ biểu hiện khá quy củ, đúng quy đúng củ đem văn kiện trong tay đưa tới trên bàn làm việc của Trịnh Cảnh Đồng để ký tên, cô không chú ý nhiều lắm, căn bản không liên tưởng đến tình báo hôm qua Vu Cần tiết lộ với cô.
Phó A Bảo nhìn Đoạn Phỉ, sau đó lại nhìn tư liệu trong tay, lại nhìn Đoạn Phỉ, lại nhìn tư liệu trong lay, cuối cùng chỉ vào tư liệu nhỏ giọng nói với Vu Cần: "Chính là người này đi, Đoạn Phỉ."
"Ân, giám đốc bộ phận quan hệ xã hội của công ty chúng ta, có năng lực xuất chúng." Vu Cần máy móc giới thiệu, hắn cũng không muốn gây sự, hơn nữa quan hệ của hắn và Đoạn Phỉ không tệ, không hy vọng nhìn Đoạn Phỉ xui xẻo.
"Cô kia cùng Trịnh Cảnh Đồng có gì hay không? Cô ta có thích Trịnh Cảnh Đồng hay không?" Trịnh Cảnh Đồng chỉ thích một mình Phó A Bảo cậu bây giờ là rất rõ ràng, có người nói cũng không có cùng người khác cấu kết làm bậy, thế nhưng đảm bảo không có ai tới gần thì không thể.
Vu Cần cười gượng hai tiếng: "... Tôi đây làm sao biết a, tôi cảm thấy hơn nửa là không thể nào, phó tổng cậu đều sắp kết hôn với Trịnh Cảnh Đồng, không cần thao tâm tới những thứ này."
"Không có là tốt nhất." Phó A Bảo cảm thấy bộ dáng Đoạn Phỉ xinh đẹp như vậy có chút nguy cơ.
Trịnh Cảnh Đồng xem xong văn kiện Đoạn Phỉ đưa lên, phát hiện không có vấn đề liền ký tên, lúc xong văn kiện y cười nói với Đoạn Phỉ: "Làm rất tốt, trường hợp của Nghệ Cảnh cũng phải tiếp tục đi theo, danh tiếng của bọn họ rất tốt, thế nhưng biểu giá quá cao, cô nói cho bọn họ biết, công ty chúng ta có dự định hợp tác dài hạn."
"Được Trịnh tổng, anh yên tâm đi." Nhận lấy cho phép của Trịnh Cảnh Đồng, tâm tình của Đoạn Phỉ tốt hơn rất nhiều, cô nhìn Vu Cần một cái, dùng ánh mắt ra hiệu hắn đi ra, cô có chuyện tìm hắn.
Vu Cần tê cả da đầu, tâm nói tìm tôi làm gì a, tôi cũng không muốn dính líu tới chuyện của cô, bất quá hắn cũng không tiện giả chết, sau khi Đoạn Phỉ ra khỏi phòng một lát, hắn cũng kiếm cớ đi ra ngoài, hai người ở phòng giải khát tán gẫu chuyện cả ngày hôm nay.
"Ai u, bà cô của tôi ơi." Vu Cần đi tới cửa phòng giải khát, xung quanh không có nhân tài quay đầu cùng Đoạn Phỉ tiếp tục, "Cô đây không phải đã gặp được sao, trong phòng làm việc của Trịnh tổng vừa nãy chính là tổng tài phu nhân a!"
"Ha?"
"Con trai nhỏ của Phó Minh, tên là Phó A Bảo, cô đã nghe nói chứ, hôm nay công ty có một vị phó tổng tài nhảy dù, chính là cậu ta!" Vu Cần nhìn ánh mắt Đoạn Phỉ mang theo điểm đồng tình, "Có điều Trịnh tổng không an bài cho cậu ấy văn phòng riêng, hai người sau này làm việc cùng một khối."
Đoạn Phỉ nhìn chằm chằm Vu Cần vài giây, cô trong khoảng thời gian ngắn có chút không thể tiêu hóa.
"Cô nhìn tôi cái gì, cô cho rằng tôi đang đùa giỡn với cô sao, cô đi hỏi những người khác trong công ty một chút, hiện tại phỏng chừng toàn bộ công ty đều biết chuyện này, tôi trước đó cùng cậu ấy đi kiểm tra từng bộ ngành lúc cô không ở đây, những người kia trong bộ ngành của cô có thể đã nhất thanh nhị sở."
Vu Cần nhìn giao tình trước đây đối với Đoạn Phỉ có tâm đề nghị: "Trịnh tổng chỗ đó cô hay là thôi đi, tôi quan sát một ngày, Trịnh tổng đối với con trai nhỏ này của Phó Minh thật sự để ý, cái gì cũng đều nghe cậu ấy, hơn nữa hai người qua một thời gian ngắn nữa sẽ tới Mĩ kết hôn, cô cũng biết tình huống của Phó gia, tranh giành khẳng định không tranh nối."
Gia thế của Đoạn tốt vô cùng, cũng coi như là dòng dõi thư hương, có điều khẳng định cùng Phó gia Trịnh gia không cách nào so sánh được.
"Lẽ nào cha mẹ Trịnh tổng cũng đồng ý sao?!" Đoạn Phỉ hoàn toàn không thể tiếp thu, xuất thân của cô tốt, điều kiện mọi mặt đều tốt vô cùng, nếu như không phải là vì Trịnh Cảnh Đồng, cô hoàn toàn có thể tự mình mở sự nghiệp khác, mà không phải đến Trịnh thị này thay người làm công, cô tiếp tục là quản lý cao cấp đến đâu cũng chỉ có tiền lương cùng tiền thưởng thôi a.
"Đồng ý, làm sao không đồng ý, buổi trưa hôm nay lúc ăn cơm tôi thấy hai người bọn họ gọi điện thoại với chủ tịch và phu nhân chủ tịch ni, ngữ khí cực kì thân mật, vừa nhìn quan hệ cũng rất tốt." Vu Cần nhớ lại cú điện thoại ban trưa da gà liền rơi đầy đất.
Hắn không hiểu tại sao gọi điện thoại lại muốn dùng chế độ rảnh tay, thời điểm Phó A Bảo nói chuyện điện thoại có chút xa, hai người Trịnh Cảnh Đồng cùng phu nhân chủ tịch hàn huyên thật lâu, nghe nội dung cuộc trò chuyện, cảm giác Phó A Bảo mới là con ruột của phu nhân chủ tịch, các loại quan tâm các loại che chở, mà Trịnh Cảnh Đồng quả thực chính là nhặt được từ đống rác, bị cha mẹ y ghét bỏ các kiểu.
Miệng Đoạn Phỉ hết mở lại đóng, cô đối với cái thế giới này không hiểu, Trịnh Cảnh Đồng là con trai độc nhất của Trịnh gia, cùng một nam nhân kết hôn cha mẹ y lại có thể đồng ý? Hơn nữa còn rất cao hứng?
Anh xác định đây không phải đùa giỡn tôi đấy chứ?!
"Thật sự, tôi khuyên cô vẫn là quên đi, Đoàn quản lý với cái điều kiện này của cô sao không tìm được nam nhân thật tốt chứ, quên đi thôi." Vu Cần thở dài, "Tôi không hiểu hai nhà bọn họ tại sao đột nhiên muốn thông gia, có điều xem tình huống quá nửa là đã thành định cục, cô nhìn thông suốt một chút."
Vu Cần nhìn đồng hồ, đi ra đã một hồi lâu, hắn là lấy cớ tới phòng rửa tay, hiện tại nên về rồi, Phó A Bảo đối với rất nhiều thứ trong công ty cũng không hiểu rõ, đều là hắn giải thích, không thể rời bỏ người.
"Tôi đi về trước, cô nghĩ thông suốt một chút, a?" Vu Cần rót một ly cà phê bưng rời đi, lưu lại một mình Đoạn Phỉ trong phòng giải khát choáng váng, cô hoàn toàn không thể tiếp thu sự thực này.
***
Tay nghề Vu Cần pha cà phê vô cùng tốt, hạt cà phê trong phòng giải khát cũng rất tốt, hắn rót một chén chuẩn bị đi tâng bốc nịnh nọt Phó A Bảo.
Có thể vỗ mông ngựa ở trên đùi ngựa, Trịnh Cảnh Đồng nhìn Vu Cần bưng ly cà phê cho Phó A Bảo, mà Phó A Bảo còn đần độn nói tiếng cảm ơn, sau đó cả người Trịnh Cảnh Đồng đều sắp bùng nổ.
"A Bảo không thể uống cà phê!" Bệnh tim của Trịnh Cảnh Đồng đều sắp bị dọa đi ra, phụ nữ có thai bình thường sẽ không kiến nghị uống cà phê, huống chi tình huống của Phó A Bảo đặc biệt như vậy, nếu như uống xong liền xấu thì làm sao bây giờ!
Trịnh Cảnh Đồng hai ba bước từ vị trí của mình đi tới, bưng ly cà phê của Phó A Bảo lên uống một hơi cạn sạch, nhìn Vu Cần trợn mắt ngoác mồm, tình huống này thế nào?
Tiếp theo Trịnh Cảnh Đồng lại mang ra một đống đồ mang từ nhà đến đưa cho Vu Cần: "Đi pha ly sữa bột cho A Bảo."
"..." Vu Cần cầm lọ thủy tinh trong suốt, nhìn bột màu trắng bên trong nghẹn lời không nói gì.
Trịnh đại boss, vợ anh 20 tuổi, không phải 2 tuổi, cậu ấy không cần uống sữa bột, anh nuôi con sao?
Kỳ thực đây là sữa bột của phụ nữa có thai, là hàng hiệu Lưu Việt căn cứ theo tình huống đặc biệt của Phó A Bảo chọn, bên trong bình này chính là làm giả bên ngoài, cũng không thể để người ta nhìn thấy sữa bột dành cho phụ nữ có thai đóng nguyên gói, một đại nam nhân uống sữa bột của phụ nữ có thai, không bị người ta nói bệnh thần kinh mới là lạ.
Kỳ thực hiện tại cũng không tốt hơn bao nhiêu, Vu Cần hiện tại cảm thấy Trịnh Cảnh Đồng rất có bệnh.
Bây giờ người có tiền thật là biết chơi, Vu Cần trong lòng nói thầm đi giúp pha sữa bột, trước khi đi Trịnh Cảnh Đồng đem nhiệt độ các loại những việc cần chú ý dặn dò một phen, đây cũng là tam quan đổi mới đối với Vu Cần, một đại nam nhân không chỉ uống sữa bột, còn nghiên cứu cách uống đến như vậy...
***
Lúc Vu Cần trở lại phòng giải khát Đoạn Phỉ đã biến mất, cô về phòng làm việc dưới lầu của mình rồi.
Đoạn Phỉ tới thời điểm không hiểu tại sao ánh mắt nhìn cô của mọi người là lạ, lúc trở về liền hoàn toàn minh bạch, chuyện cô thích Trịnh Cảnh Đồng cơ hồ toàn bộ công ty đều biết, đặc biệt những nữ nhân viên đồng dạng kia đối với Trịnh Cảnh Đồng có tình ý thế nhưng điều kiện cũng không tốt như cô, quăng tới ánh mắt thì khỏi nói, cười trên sự đau khổ của người khác đều là khinh thường.
Đoạn Phỉ sau khi trở về văn phòng liền đem cửa khóa trái, cô bây giờ một chút tâm tình công tác cũng không có, cô đến Trịnh thị chính là vì Trịnh Cảnh Đồng, thế nhưng hiện tại Trịnh Cảnh Đồng sắp kết hôn, cô dâu cũng không phải cô, cô hoàn toàn không thể tiếp thu.
Nếu như điều kiện khắp mọi mặt đều so với cô tốt hơn, cô cũng tiếp thu, là Đổng Mạn cũng được, điều kiện của Đổng Mạn thực sự rất tốt, ngoại trừ tuổi tác, cái khác đều phi thường xuất sắc.
Nhưng Phó A Bảo là nam a! Cậu ta không sinh con được!
Cô hoàn toàn không nghĩ ra tại sao cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng sẽ đồng ý chuyện này, này căn bản không hợp lý.
.... Không đúng!
Đoạn Phỉ ngồi ở trên ghé căn ngón tay đột nhiên ngẩng đầu lên.
Thông gia!
Hai nhà là thông gia!
Phó A Bảo rõ ràng là một nam nhân, thế nhưng cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng nhìn qua yêu thích cậu ta như vậy, vậy chỉ có một khả năng!
Trịnh thị gặp nguy cơ, cần Phó thị trợ giúp!
Cô nhớ lại tư liệu của Phó A Bảo, từ năm sinh tính ra, hiện tại Phó A Bảo nhiều nhất cũng là 20 tuổi, giỏi lắm thì là một sinh viên đang học đại học, có thể làm gì? Có thể có cái gì mới có thể?
Không có thứ gì, bằng không làm sao sẽ không có văn phòng riêng của mình, nhất định là hai nhà đã thỏa thuận, để cậu lại đây chuyên môn giám sát Trịnh Cảnh Đồng, muốn nhúng tay vào chuyện của Trịnh thị, thông gia phỏng chừng chỉ là ở bề ngoài, trong âm thầm Trịnh thị khẳng định còn bỏ ra rất nhiều.
Trịnh Cảnh Đồng thì lại hoàn toàn là vật hi sinh trong quan hệ thông gia! (tác giả: ←_← cô nương thật não động)
Đoạn Phỉ trong nháy mắt không còn uể oải, cô hiện tại cảm giác mình có trách nhiệm trên người, cô muốn cứu vớt Trịnh Cảnh Đồng ra khỏi dầu sôi lửa bỏng!
Cô bình thường không phải ngốc, nhưng gặp phải vấn đề yêu đương thông minh liền triệt để không còn, không biết rốt cuộc là não bổ thế nào, ngược lại cô hiện tại cho rằng người bị hại Trịnh Cảnh Đồng hiện tại thật đáng thương, ngay cả cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng đã thỏa hiệp, vì công ty ủy khúc cầu toàn.
Có điều Đoạn Phỉ ở Trịnh thị theo đuổi thật nhiều năm, cô thật sự không phát hiện Trịnh thị có vấn đề gì, xưa nay cũng chưa từng nghe nói loại phong thanh này, danh tiếng của Trịnh thị rất tốt, hơn nữa còn đang trong thời kì lên cao.
Cô không nghĩ ra nguyên nhân.
Thế là cô suy nghĩ một chút, quyết định trực tiếp tìm Trịnh Cảnh Đồng hỏi rõ ràng, nếu như có thể, cô thậm chí đều muốn trực tiếp gặp cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng nói chuyện một chút! Ở tình huống tất cả mọi người không biết, nếu như cô có thể đưa ra cứu giúp, cùng Trịnh Cảnh Đồng chung hoạn nạn, giải trừ nguy cơ của Trịnh thị, này...
Khó khăn trên thế giới này không có không giải quyết được, tình hình kinh doanh của công ty rõ ràng rất tốt, giá cổ phiếu cũng rất ổn định, rốt cuộc là nguyên nhân gì để Trịnh gia hướng Phó gia thỏa hiệp, thật sự cần phải điều tra một chút.
Thế là Đoạn Phỉ rất nhanh phấn chấn lên, cô lại liên lạc với Vu Cần, nói tối hôm nay muốn hẹn hắn ăn cơm.
Vu Cần đầu đều đã muốn bùng nổ, bà cô này nói thế nào lại không nghe đây!