Bùi Đình cười lạnh, ngữ khí càng không chút để ý: “Hả? Có chút khó khăn à? Trẫm biết Lý thượng thư ngươi ngoại trừ hạ mệnh lệnh ra ngoài cho cấp dưới thì chưa bao giờ can dự vào việc này. Vậy ngươi nói xem, ngươi làm sao có thể biết rõ việc này khó khăn?” Bùi Đình cười tủm tỉm nhìn ông ta, không ngừng tạo cho ông ta áp lực: “Như vậy xem ra, nhàn rỗi lên triều, lại ở không mà chẳng làm việc gì, sợ là Lý thượng thư đã già rồi, không còn lòng dạ nào lo việc quốc nữa.”
Lý thượng thư mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bị hắn làm nghẹn một cục á khẩu không trả lời được, ông ta không thể phản bác, một khi phản bác kịch liệt, bệ hạ có khả năng sẽ bất mãn với ông ta. Đến lúc đó chức quan không giữ được mới là vấn đề lớn.
Huống hồ, ông ta cũng không có thể nói với bệ hạ rằng kỳ thật ông ta có hỏi qua loa, vì vậy cũng không hoàn toàn tính là chưa hỏi đến việc này. Nhưng nếu nói như vậy, sẽ bị bệ hạ cho rằng là không coi trọng quốc sự, trị tội ông ta...
Tiếp theo Bùi Đình mặt mày mang ý cười răn dạy một đám quan thần, ngữ khí lại lạnh lẽo làm lòng người hoảng sợ.
Bệ hạ tuy là chỉ ra vấn đề của bọn họ, lại không có xác thực hay muốn cách chức, dường như là không chút để ý mà nói, lại khiến người ta vô cùng áp lực. Thời gian chậm rãi trôi qua, tất cả hạ thần triều đình đều bị dày vò rất nặng nề.
Những người khác trầm mặc không lên tiếng mà cúi đầu, hận không thể lập tức biến mất khỏi triều đình.
Cuối cùng, Bùi Đình tựa như cảm thấy mỹ mãn, mặt đầy ý cười mà nhìn bọn họ, ngữ khí thập phần sung sướng: “Nửa canh giờ đã qua! Bãi triều!” Sau đó hắn trực tiếp phất tay áo chạy lấy người. Nhưng dường như nghĩ tới cái gì đó, hắn quay lại nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt vui vẻ làm người ta phát lạnh: “Từ ngày mai trẫm bắt đầu không vào triều sớm, chư vị ái khanh có gì dị nghị không?”
Những tên đại thần kia nào dám có dị nghị, những việc bệ hạ nói vừa rồi đủ để cho bọn họ hốt hoảng trong lòng. Nhưng lời này của bệ hạ lại không phù hợp tổ chế, bọn họ đương nhiên là không thể đồng ý. Trong khoảng thời gian ngắn, không người nào mở miệng, không khí mạc danh lại có chút căng thẳng.
Bùi Đình thế nhưng không sao cả, hắn trực tiếp ném một câu: “Không nói lời nào chính là không có dị nghị, vậy là đã định rồi!”
Giây tiếp theo, hắn liền ở trước mặt các chư vị đại thần nét mặt muốn nói lại thôi kia, tiêu sái rời đi.
Công Nhất ở một bên nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn những tên đại thần ngày thường thập phần kiêu ngạo bị răn dạy một câu cũng không dám nói, tức khắc cảm thấy quân thượng của bọn họ hôm nay càng táo bạo hơn.
Sự thật đã chứng minh, suy nghĩ Nhiễm Thất là đúng. Giáo huấn kẻ khác, đem hỏa khí của bản thân trút lên đầu người ta, còn nói chính mình bị người khác khi dễ, trong lòng hết sức khổ sở, khẳng định chỉ có Bùi Đình là da mặt dày như thế.
Nhiễm Thất cố tình giả bộ, tuy rằng cô biết khẳng định là giả, nhưng cô cũng không vạch trần hắn. Hoặc là nói cô đã thành thói quen, một ngày hắn không làm trò, thậm chí cô còn có chút không quen. Vì thế Nhiễm Thất thập phần tự nhiên sờ sờ đầu của hắn, nói: “Không cần khổ sở, ai khi dễ ngươi thì cứ việc đấm lại.”
Bùi Đình tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ làm như vậy, đột nhiên mặt đỏ lên, tay chợt siết chặt một chút, khẽ nói: “Nương tử thật tốt...”
...
“Ta đã khuyên quân thượng hết lời, nhưng quân thượng khăng khăng không chịu thượng triều sớm, còn đưa rất nhiều lý do. Ngươi biết đó, quân thượng đã quyết định thì không ai có thể phản bác!”
Công Lục lúc này vẫn chưa mang mặt nạ bảo hộ, lộ ra khuôn mặt lãnh khốc tuấn mỹ. Y cau mày, vẻ mặt không vui, nói chuyện cũng rất lạnh lùng: “Quân thượng cũng không thể làm xằng làm bậy như vậy! Thời điểm Thái Thượng Hoàng để chúng ta đi theo quân thượng đã dặn dò nếu quân thượng có hành vi gì không ổn, chúng ta phải tận lực khuyên nhủ, nhưng bây giờ...”
Công Nhất thế nhưng lại không lo lắng như vậy, ngày ngày đi theo quân thượng, nguyên nhân quân thượng không muốn lâm triều đương nhiên là biết, đồng thời còn rất rõ ràng. Quân thượng đã quyết định thì bọn họ không có cách nào thay đổi, nhưng có một người khẳng định có thể...
Thậm chí nàng tùy tùy tiện tiện nói một câu so với bọn họ liều mạng tận tình khuyên bảo hữu dụng hơn nhiều. Chỉ là không biết nàng có nguyện ý hỗ trợ hay không thôi. Dù sao thì căn bản, nàng cũng là người của Đại Sở...
Nàng sẽ giúp Yến Quốc sao?
Công Nhất trong lòng suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không nói cho Công Lục. Công Lục quá mức ngay thẳng, không hiểu những thứ phức tạp. Nếu nói cho y sợ là có khả năng y hiện tại liền trực tiếp xông vào nội điện bức ép trưởng công chúa Đại Sở.
Cuối cùng, Công Nhất nói: “Yên tâm đi... Chuyện này giao cho ta, ta sẽ có biện pháp!”
Công Lục vẫn không yên tâm, lãnh khốc trả lời: “Biện pháp gì? Nói nghe một chút đi!”
Công Nhất đương nhiên sẽ không nói cho y nghe. Lúc Công Lục không có phòng bị liền nhanh chóng đến gần hôn một cái lên mặt y, đồng thời thanh âm ôn nhu lưu luyến mà nói với y: “Ngoan, giao cho ta ngươi còn không yên tâm à? Quân thượng không phải đã giao chuyện khác cho ngươi rồi ư? Đi làm trước đi...Đêm nay ta mang cho ngươi đồ ăn ngon.”
Biểu tình Công Lục lãnh khốc trở nên có chút hoảng loạn, cả người ngốc tại chỗ, khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng lên. Không đợi Công Nhất nói cái gì, y lập tức hoàn hồn, cái gì cũng không có nói liền biến mất tại chỗ không thấy.
Ngay sau đó, Công Lục lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Công Nhất, y đỏ mặt, hoang mang rối loạn mà nói một câu: “Nhớ rõ đêm nay mang thức ăn cho ta...” Sau khi nói xong những lời này, y lại lập tức bỏ chạy!