Ánh mắt Ngải Khắc Tư ngưng trệ, cánh môi mím chặt, đôi mắt đen sâu thẳm nặng nề, giống như trong mắt bị bịt kín một tầng sương mù đen tối. Hắn nhìn chằm chằm vào hình ảnh cuối cùng kia, không nói lời nào.
Thanh âm Tần Hinh Thoại truyền đến: “Những thứ con nhìn thấy chính là tương lai sau này...Tạp Tây Á căn bản không phải con của mẹ, nó thiên tính khát máu, dễ giết chóc, nó chính là một con quái vật. Mẹ đã sớm nói với con là không cần cứu nó, để cho nó chết luôn không tốt sao? Bây giờ nó tỉnh lại rồi, về sau nó sẽ giết tất cả chúng ta!”
Bà ta dừng một chút, ngữ khí vô cùng bình tĩnh, ánh mắt lãnh đạm mà nhìn hắn: “Đương nhiên bao gồm cả con, Khắc Tư.”
Ngải Khắc Tư quay đầu nhìn vào mặt bà ta, trên mặt vẫn luôn giữ bình tĩnh, hắn mở miệng, ngữ khí bình tĩnh chắc chắn: “Nếu như được làm lại một lần nữa, con vẫn sẽ cứu em ấy.”
Tần Hinh Thoại cho rằng sau khi hắn chứng kiến những thứ này, sẽ có chút chấn động, nhưng không nghĩ tới hắn lại như không nhìn thấy, giống với hắn của 300 năm trước tới tìm bà ta, cứ như vậy mà quả quyết nói muốn cứu cô.
Bà ta nhất thời nghẹn lời, nhìn hắn, cũng không biết nên nói cái gì cho tốt: “Con...”
Ngải Khắc Tư nhàn nhạt nhìn bà ta, nói ra mục đích thật sự của mình: “Con tới tìm mẹ là muốn hỏi mẹ một việc.”
Bọn họ không nhìn thấy được, hình ảnh cuối cùng vốn đã dừng lại trong thủy tinh cầu đột nhiên chuyển thành một hình ảnh khác, Tạp Tây Á rũ mắt nhìn trái tim trong tay, khóe mắt đột nhiên rơi xuống một giọt nước, nước mắt bị vùi trong mặt đất nhuộm đầy máu tươi, hết thảy đều lướt qua trong thoáng chốc.
Như là thay đổi, lại như không thay đổi.
Ngoài cửa, Tạp Tây Á nhàm chán ngồi dưới đất, thính lực cực tốt của quỷ hút máu đủ để cho cô nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng nhân loại nói chuyện với nhau. Đôi đồng tử đen nhánh của cô đột nhiên hiện lên vài tia màu đỏ tươi, nhiễm đầy hai mắt lộ ra vẻ dị thường yêu dị, ngay sau đó màu đỏ tươi liền biến mất không thấy, khôi phục lại màu đen như ban đầu.
Cô đứng lên, liếm liếm môi, đi vài bước, bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Ngải Khắc Tư, thở dài, lại ngồi trở về.
“Khắc Tư sao còn chưa ra vậy...Hình như ta có chút đói bụng...”
Khi Ngải Khắc Tư ra tới, Tạp Tây Á đang ngồi trên tảng đá nhàm chán nhìn đông nhìn tây, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn kia, trông có vẻ càng thêm xinh xắn.
Sau khi cô nhìn thấy hắn, khóe miệng theo bản năng cong lên, đôi mắt đen nhánh trong veo, còn chưa đợi Ngải Khắc Tư đi qua, Tạp Tây Á liền tự mình đứng lên nhào về phía hắn. Cô ôm lấy hắn, oán trách: “Khắc Tư, sao anh lâu quá vậy! Em hơi đói bụng rồi...”
Ngải Khắc Tư cười cười, sờ đầu cô, không nói lời nào, sau đó đưa cánh tay qua cho cô.
Không nghĩ tới, Tạp Tây Á thế nhưng lại lắc đầu, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Khắc Tư còn chưa ăn cái gì, vẫn là thôi đi.”
Lo lắng cùng để ý trên mặt thiếu nữ thập phần rõ ràng, không khỏi khiến hắn mềm lòng, cô như vậy thì hắn sao có thể không cứu cô?
Cho dù cuối cùng chết ở trên tay cô, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Thiếu nữ như là nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên ngước khuôn mặt tươi đẹp lên, nắm tay hắn, vội vàng kéo hắn đi về phía trước: “Khắc Tư, em vừa mới nghe được ở đó có nhân loại! Hẳn là có ba người, Khắc Tư anh đói không? Không đói thì nói em biết, em muốn hai tên!”
Nghĩ đến máu nhân loại tinh khiết thơm ngon, màu đỏ tươi trong mắt Tạp Tây Á càng thêm rõ ràng, bước chân dần dần nhanh hơn.
Mà nhân loại bên kia, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang tới gần.
...
Tạp Tây Á liếm liếm máu bên miệng, dường như vẫn chưa ăn no, bên chân cô có hai tên đang mở to mắt nằm trên mặt đất, ngực đã không còn phập phồng, mất đi sự sống.
Còn có một người đang trừng lớn mắt, không ngừng lui về phía sau nhìn bọn họ, trên tay cầm một cây đao hướng đến bọn họ, run run rẩy rẩy mà nói: “Đừng...Đừng tới đây!”
“Tạp Tây Á, còn muốn không?” Ngải Khắc Tư dò hỏi.
Ngải Khắc Tư vẫn luôn quan sát hành vi của Tạp Tây Á, tuy hắn đói, nhưng những chuyện hắn đã trải qua trong 300 năm qua, đủ để cho ý chí của hắn trở nên vô cùng kiên định. Hắn không sợ cỏ mã tiên, có thể khắc chế dục vọng của chính mình, lại chưa từng thay đổi sự dung túng đối với Tạp Tây Á.
Tuy rằng sau này, hắn phải vì bản thân của hiện tại mà chịu hết toàn bộ trách nhiệm, nhưng thế thì đã sao.