Ánh mắt Tạp Tây Á ngưng trọng, dường như là biết vì sao lại thế này —— lão già kia đại khái là hy vọng lời nguyền trên chiếc nhẫn có thể đoạt mạng người đeo nó. Nhưng đáng tiếc bà ta đã quên một điều rất quan trọng, quỷ hút máu vốn là người chết, lấy đâu ra tính mạng để mà đoạt.
Bởi vậy, cuối cùng chú ngữ liền tự động biến thành đoạt hồn, nếu là như thế, quỷ hút máu sau khi chết đi sẽ không có khả năng sống lại. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, cũng xem như là đoạt mạng quỷ hút máu.
Nhưng mà...
Khóe miệng Tạp Tây Á gợi lên một mạt cười trào phúng.
Cô không muốn chết, vậy thì ai có thể khiến cô chết chứ!
Vì vậy, loại nguyền rủa này đối với cô mà nói có cũng được mà không có cũng không sao!
Cô cũng không để trong lòng.
Cô ngồi xổm xuống, một lần nữa mang chiếc nhẫn lên tay, bỗng nhiên có chút chán ghét. Cô cùng Đề Tái mặt đối mặt: “Ngươi sẽ quên hết tất cả những gì đã phát sinh ở nơi này, đặc biệt là ta!”
Nói xong, ngay sau đó Tạp Tây Á biến mất tại chỗ.
Cô hơi nhớ Ngải Khắc Tư...
...
Trong căn phòng u ám, trên bàn ăn chỉ có ánh sáng ám trầm của vài ngọn nến tản ra, hết thảy mọi thứ trong căn phòng to lớn thế này giống như được bao phủ trong bóng đêm, nặng nề mà làm lòng người hốt hoảng.
Tạp Tây Á quỳ gối trên đùi Ngải Khắc Tư, cả người ngoan ngoãn giống như một con mèo nhỏ.
Cô lại gần hôn lấy cánh môi Ngải Khắc Tư, sau đó nắm tay hắn, vẻ mặt vui sướng: “Khắc Tư...Em có thứ này muốn cho anh đó.”
“Ừ?” Ngải Khắc Tư trầm thấp mà đáp lời, hắn cúi đầu nhìn cô, ngữ khí bình tĩnh, lại theo động tác của cô đưa tay ra.
Tạp Tây Á lấy chiếc nhẫn ra: “Có thể hơi xấu một chút, nhưng mà trên đó có chú ngữ ẩn nấp thần linh, chúng ta không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa.”
Ngải Khắc Tư cũng không hỏi cô nó là cái gì, ngược lại, hắn đối với Tạp Tây Á có một loại sủng nịch và tín nhiệm không thể hiểu nổi, có đôi khi chính hắn cũng không rõ là vì sao.
Cô đeo chiếc nhẫn lên ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng của hắn, sau đó híp nửa mắt, nâng đến bên môi hôn một cái, môi đỏ khẽ mở: “Tay Khắc Tư vẫn vô cùng đẹp như vậy!”
Ngải Khắc Tư cũng không nhìn chiếc nhẫn trên tay, mà nâng hàm dưới của cô lên, khiến cô chuyển hướng về phía hắn, ngay sau đó liền hôn lên cánh môi của cô. Tạp Tây Á gợi lên một mạt cười, sau đó đỡ đầu của hắn để nụ hôn sâu hơn, đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, hơi thở triền miên.
Mấy chục tên huyết nô đứng trong phòng im lặng không lên tiếng, giống như là không nhìn thấy hình ảnh kia vậy.
Sau cái hôn triền miên, Tạp Tây Á dựa đầu lên vai Ngải Khắc Tư thở dốc, ngữ khí nhẹ nhàng: “Khắc Tư, em yêu anh.”
Không đợi hắn trả lời, bàn tay Tạp Tây Á liền đỡ vai hắn, một ngụm cắn ở cổ hắn.
Ngải Khắc Tư cũng không có bao nhiêu phản ứng, trên khuôn mặt tuấn mỹ trước sau như một vẫn bình tĩnh, hắn vươn một tay sờ tóc cô, tựa như thường ngày.
Tạp Tây Á ngẩng đầu, trên cánh môi còn dính máu tươi của Ngải Khắc Tư, cô nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, rũ mắt xuống, giấu đi ưu thương dưới đáy mắt, cô nhẹ giọng nói: “Khắc Tư, anh yêu em không?”
Cô vùi đầu trước ngực hắn, ngữ khí rầu rĩ: “Anh còn đang trách em đúng không? 300 năm trước em tự chủ trương chết dưới tay nhân loại và nữ vu, cho nên bây giờ anh mới lạnh nhạt với em như vậy?”
Cô như nghĩ tới một khả năng, duỗi tay bưng lấy mặt hắn, ngân sắc trong mắt đều là sự nghiêm túc: “Hay là nói, anh yêu người khác rồi?”
Ngải Khắc Tư giật giật khóe miệng, đang muốn trả lời, bỗng dưng có một Huyết tộc mỹ diễm thành thục từ bên ngoài đi vào. Dáng người của cô ta thon dài gợi cảm, mái tóc đỏ rực như ngọn lửa, khuôn mặt tinh xảo tản ra mị lực mê người. Cô ta đi đến trước mặt Ngải Khắc Tư, làm như không nhìn thấy Tạp Tây Á đang nằm trên đùi hắn, cười với hắn, nói: “Các trưởng lão mời ngài qua bàn bạc hôn sự của chúng ta.”