Thiếu nữ từ trong ngọn lửa đi ra, giày cao gót màu đỏ càng làm nổi bật lên cổ chân mảnh khảnh trắng nõn của cô. Vòng eo tinh tế giấu sau chiếc váy ngắn màu lam nhạt, lộ ra đôi chân thon dài. Cô lười nhác từng bước một đi ra ngoài, tựa như một bức họa tuyệt mỹ.
Tạp Tây Á xoay người, nhìn một vùng đầy ánh lửa kia, màu bạc trong đôi mắt phản chiếu lấy ngọn lửa đang cháy hừng hực, khiến đôi ngân mâu của cô nhiễm lên một màu đỏ tươi không gì sánh được.
Thiếu nữ mang một bộ dáng thưởng thức, híp mắt nhìn ngọn lửa lớn trước mặt, ngay sau đó liền câu lên một ý cười tàn nhẫn. Đầu ngón tay của cô đảo qua cánh môi, thanh âm mềm mại mà lại giống như u linh đến từ địa ngục: “Đáng thương quá nha. Chẳng qua, ta thật sự không thích có người biết bí mật của ta đâu, đành phải cho các ngươi xuống địa ngục thôi...”
Ánh lửa dần dần áp đảo cả tòa nhà, Tạp Tây Á xoay người, trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ.
Cô không nhìn thấy chính là... Sau khi cô rời khỏi, ánh lửa cháy khắp tòa nhà dần dần thu nhỏ, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa. Hơn nữa cả tòa nhà cũng không có dấu vết bị bỏng, hết thảy tựa như lúc ban đầu.
Trong phòng, vị nữ vu già từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn mang theo ý cười quỷ dị. Bà ta duỗi tay chạm lên ngực mình, nơi đó bao bọc lấy một trái tim tươi sống vẫn còn đang đập mạnh.
Đối mặt với loài sinh vật không coi trọng chữ tín, giảo hoạt như quỷ hút máu này, bà ta đương nhiên sẽ có phòng bị. Trước lúc cô còn chưa tới gần bà ta, bà ta cũng đã niệm ra một cái chú ngữ khác, chú ngữ khiến Tạp Tây Á sinh ra ảo giác, bao gồm cả việc giết bà ta cùng với thiêu đốt cả căn phòng đều là ảo giác mà chú ngữ mang đến cho cô.
Trừ lần đó ra...
Ánh mắt quỷ quyệt của nữ vu nhìn về phía quyển sách ma pháp trên bàn đá, cũng giống như quỷ hút máu chán ghét gia tộc nữ vu bọn họ, cảm giác chán ghét của nữ vu bọn họ đối với quỷ hút máu sẽ không ít hơn của quỷ hút máu đối với bọn họ!
Bà ta ở thời điểm thi chú đột nhiên suy nghĩ cẩn thận vì cái gì quỷ hút máu trước mắt này lại cấp bách muốn chú ngữ ẩn nấp thần linh như vậy. Nguyên nhân có khả năng nhất chính là cô đã phạm phải quá nhiều tội nghiệt, vì thế thần linh cực lực muốn diệt trừ cô, cho nên cô nhất định phải tránh khỏi tầm mắt thần linh!
Mà để cho thần linh phải cực lực muốn diệt trừ quỷ hút máu, không phải hung thần ác sát thì chính là tội ác tày trời...
Nhưng mà, bà ta cũng không rõ quỷ hút máu kia rốt cuộc có biết sau khi chú ngữ thành công sẽ sinh ra hiện tượng gì hay không. Vì để phòng ngừa vạn nhất, bà ta cũng không thay đổi chú ngữ, mà là ở trong cái chú ngữ đó, thêm vào một cái chú ngữ khác nữa.
Đó là cấm thuật cực kỳ hắc ám của gia tộc nữ vu...
Lấy sinh mệnh của bà ta làm một cái giá cho chú ngữ...
Khóe miệng nữ vu già chậm rãi chảy ra máu, nhưng bà ta lại cười cực kỳ điên cuồng: “Ha ha...Ha ha ha...Không thiệt thòi mà!”
Dùng sinh mệnh một người của bà ta đổi lấy sinh mệnh của hai tên quỷ hút máu bậc cao...Thật là đáng giá mà...
Lúc này, vị kia nữ vu ngất xỉu kia đã tỉnh lại, ngực đau khiến nàng lập tức nhớ ra sự việc phát sinh trước đó, miệng nàng niệm chú ngữ, miệng vết thương bắt đầu tự động khép lại. Ngay sau đó nàng đứng lên, đến trước mặt vị nữ vu già, thấy thế hét lớn: “Tạp Mẫu, người làm sao vậy?!”
Đồng thời sau khi nói xong, nàng cẩn thận coi chừng nhìn bốn phía xung quanh, tựa hồ là muốn xác nhận xem quỷ hút máu kia ở đâu?
“Khụ khụ...Đề Tái, ta không có việc gì, không cần khẩn trương như vậy, quỷ hút máu kia đã sớm bị ta lừa đi rồi...” Nói đến đây, Tạp Mẫu tựa hồ còn có chút kiêu ngạo, tuy rằng ngoài miệng chảy máu, thân thể cũng bức bối đau đớn, nhưng so với thống khoái trong lòng, những thứ này tựa hồ đều không tính là gì!
Bà ta thở hổn hển, ý thức cũng bắt đầu có chút hỗn loạn, khóe miệng lại mang theo ý cười: “A...Ta cho rằng nàng ta có năng lực lớn lắm đấy, lại dễ dàng bị ta lừa gạt như vậy. Tưởng gia tộc Sử Mật Tư của chúng ta dễ bắt nạt lắm sao...Có lẽ nàng ta còn giữ chiếc nhẫn chết người kia coi như bảo vật đó! Nếu như cái chú ngữ kia thực hiện được, ha ha ha ha...Xem ra quỷ hút máu bậc cao cũng chỉ thường mà thôi.”
Tạp Mẫu nói đến một nửa liền không còn thanh âm...