Gió ở trên núi thật to, xen lẫn tơ liễu màu vàng bay bay, cuốn theo cát vàng trên mặt đất. Một trận gió thổi, giống như là người bên trong phần mộ cuối cùng cũng gửi lời chào hỏi.
Tóc đang kẹp ở sau tai của Nhiễm Thất sắp bị thổi loạn, hai mắt hàm chứa sự lo lắng. Cứ như vậy yên lặng nhìn hắn, không nói được lời nào.
Xem xét thật kỹ nội dung cốt truyện về sau, cô biết rõ cô gái trên tấm ảnh đó là ai, cũng biết cô gái này trong cuộc đời của hắn có bao nhiêu ảnh hưởng, mẹ mất sớm, hai người một mực sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm tự nhiên không cần nhiều lời. Nhưng không nghĩ tới một cô gái sáng lạn như vậy, cuối cùng lại nằm xuống thế này, thật là một kết cục đáng buồn!
Thật lâu sau, hắn nhìn bia mộ, nhàn nhạt nói: "Cô ấy là em gái của tôi." Tiếng nói có sự run rẩy rất rõ ràng.
Ánh mắt của hắn bình tĩnh, suy nghĩ có chút mờ ảo.
Lan Nhi, tuy rằng em chưa nói, nhưng anh biết rõ em sẽ muốn một ngôi mộ như vậy, giống như một nơi em hy vọng, sạch sẽ mà đến, sạch sẽ mà đi.
Hiện tại anh đã rất tốt, anh cũng đã có người mình yêu, cô ấy ở ngay bên cạnh anh, cô ấy rất yêu anh, anh cũng rất yêu cô ấy, bọn anh đều rất hạnh phúc
Lan Nhi, em sẽ thích cô ấy, bởi vì...Anh trai rất thích, thật sự rất thích.
Cô gái trên bức ảnh rất trẻ trung, khóe miệng, ánh mắt đều rất vui vẻ. Cả người thoạt nhìn đơn thuần, ngây thơ, lãng mạn, giống như là đồng ý suy nghĩ của hắn vậy.
Một lát sau, hắn rũ mắt xuống, trầm thấp nói: "Anh thật có lỗi với em!"
Sau khi nói xong, tay của hắn vô thức mà xiết chặt, trong mắt hiện lên một tia nước mắt, như là nhớ lại cái gì không tốt.
Nhiễm Thất thấy thế, nắm chặt tay hắn, cũng không có trả lời.
Cô biết rõ, giờ phút này hắn cần một người lắng nghe, trút hết tình cảm.
Nhiễm Thất: "Hệ thống, cho ta bối cảnh của em gái hắn!"
Tuy rằng cô đại khái đã biết rõ, nhưng mà cô vẫn muốn biết nhiều hơn một chút, nhìn bộ dáng này của hắn, lúc ấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì còn kinh khủng hơn so với suy đoán của cô...
Ví dụ như, cô ấy rốt cuộc đã chết như thế nào?
Hệ thống: "Kí chủ, điểm tích lũy chưa đủ!"
Nhiễm Thất: "Ta đây chỉ cần hình ảnh trước khi chết của cô ấy!"
Giọng nói vừa dứt. Tiếp theo Đinh —— một tiếng.
[Điểm tích lũy -10, còn thừa 0, thân phận bối cảnh của Thẩm Lan mở ra ——]
"Không được...Đây là tiền của anh trai...Các người không thể lấy đi!" Cô gái sợ hãi trốn ở một nơi hẻo lánh, trong ngực gắt gao ôm một chiếc hộp, thân thể liên tục run rẩy.
Đây là tiền của anh trai vất vất vả vả mới kiếm được, muốn nộp tiền học phí cuối học kỳ đấy...Không thể đưa cho bọn họ, anh trai, anh ở đâu, em sợ bọn họ lắm...
Bởi vì vùng này nổi tiếng là rối loạn. Vì vậy, sau khi Thẩm Mặc Hiên rời khỏi đây, đều cố ý dặn cô nếu như có người đến nhất định phải trốn đi, nhưng mà...
Anh trai, em rất nghe lời, nhìn thấy bọn họ em rất nhanh đã trốn đi, nhưng mà...Bọn họ muốn lấy tiền của anh đó...Cái này làm sao có thể được! Cho nên, khi bọn họ muốn lấy tiền của anh rời đi, em đã nhịn không được mà chạy ra đoạt tiền lại, bởi vì đó là tiền anh vất vả mới kiếm được mà...Em thật sự không cam lòng đưa cho bọn họ!
Cô gái cắn chặt môi, toàn thân giống như thấm đẫm nước đá, cả người co rút ở nơi hẻo lánh, định dùng thân thể của mình bọc lại, che dấu cái hộp thoạt nhìn rách nát không chịu nổi kia.
Trước mặt cô gái có ba người đàn ông, ba người đàn ông kia nổi danh đầu đường xó chợ ở vùng này, ỷ trong nhà có chút quyền thế, cả ngày chơi bời lêu lổng, chuyên môn thích việc khi dễ kẻ yếu, thường xuyên xông loạn vào nhà người khác, còn đoạt lấy tiền tài của người khác làm thú vui.
"Người ta nói ở đây có gái đẹp tao còn không tin, không ngờ..." Trong đó, có một người đàn ông lớn lên có đôi mắt chuột, con mắt xoay chuyển, nhìn về phía cô vô cùng không có ý tốt.
"Lải nhải cái gì! Tao cũng nhịn không được rồi!" Người bên cạnh đập vào hắn, giọng điệu thúc giục không kiên nhẫn.
"Các người không được qua đây...! Không muốn, đi ra đi —— anh ơi...hu hu..."