"Tôi không cố ý mà, tôi thật sự không cố ý mà! A——"
Trình Thấm mạnh mẽ bật dậy từ trên giường, ngực phập phồng không ổn định, trong mắt hiện lên sự kinh hoàng sợ hãi, tựa hồ còn đang chìm đắm trong giấc mộng vừa này.
Lúc này, mưa to đang rơi xuống ngoài cửa sổ. Giọt nước mưa trên mái hiên rơi vào cửa sổ, tạo ra tiếng vang tách tách tách. Trên bầu trời thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng sấm khổng lồ, mỗi một tia sấm hiện lên, đều chiếu sáng căn phòng này. Mà một khắc trong ánh sáng, đã phản chiếu rõ ràng khuôn mặt trắng bệch cùng tuyệt vọng của một cô gái.
Hai chân Trình Thấm cong lại, hai tay ôm chặt bả vai, thân thể không vững mà phát run. Cô đều quên đã bao lâu cô chưa gặp lại giấc mộng này rồi.
Vào cái ngày hắn mất, cô vẫn luôn cứ mơ thấy giấc mộng đó —— mơ tới tràng cảnh ngày đó, mơ tới bản thân mình hung hăng mà vứt bỏ nó như thế nào! Nửa đêm giấc mộng đó trở lại, cả người nó toàn là máu đến tìm cô, oán hận cô hại nó!
Tuy rằng cô đã nói dối mẹ, đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người bảo tiêu. Nhưng cô biết rõ, ngay từ đầu cô đã sai rồi, nhưng cô không thể vứt bỏ được cuộc sống ở đây, vì vậy đã lựa chọn lừa gạt, cho nên hiện tại báo ứng đã đến.
Vài năm đó, cô một mực cũng không dám ngủ. Chỉ sợ nó sẽ vào trong giấc mơ tìm cô, cô ngay cả ngủ cũng nhất định phải mở hết tất cả đèn, sau đó uống thuốc ngủ mới có thể ngủ được.
Cứ như vậy, qua bao lâu thuốc cũng chậm rãi bắt đầu ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô. Thời gian cô ngủ càng lúc càng ngắn, lại bắt đầu thường xuyên nằm mơ rồi. Lúc ấy, cô còn suy nghĩ, có phải em trai đã nguyện ý tha thứ cho cô không?! Dù sao nhiều năm cô không ngủ ngon cũng coi như là trừng phạt đối với cô rồi! Cô cũng đã nhận báo ứng, có thể bây giờ đã thanh toán xong hết rồi nha!
Nhưng, tiệc vui chóng tàn em trai trở về. Ngay từ đầu, cô còn không thể tin được, tuy nhiên trong lòng cô cũng tràn ngập sự vui mừng. Cô cảm thấy chính mình dường như được cứu rỗi rồi, thậm chí cô còn tính toán chi li, cảm thấy nhiều năm nay cô đã ăn hết bao nhiêu cái khổ như vậy, em trai vừa nhìn lại tốt như thế, vậy bản thân thật không đáng khi ——
Ác mộng rất lâu rồi không có thấy, vào ban đêm lại quay trở lại trong giấc mộng của cô. Hơn nữa, còn càng ngày càng mơ thấy nhiều lần hơn.
"Tại sao phải như vậy với tao...không phải chính mày còn tốt hơn sao? Tao không muốn mơ thấy cái đó, tao không muốn, mày cút đi a——" Hai tay cô gái kéo tóc, điên cuồng mà la hét.
Màn đêm, càng thêm quỷ dị.
...
"Đợi một chút, tay cậu đang sờ ở đâu vậy, tớ còn chưa đồng ý đây này!" Nhiễm Thất nhanh tay bắt lấy tay của hắn, nghiêm túc nói với hắn: "Ngày hôm qua cậu trói tớ, thậm chí cũng không hỏi dưới tình huống đó tớ có sẵn lòng hay không, mà làm tình với tớ, tớ còn không có tìm cậu tính sổ đây này!"
Thẩm Mặc Hiên hôn một chút lên đỉnh đầu cô, sau đó vùi đầu vào cổ cô hôn một cái nữa, mới lên tiếng: "Tôi nhìn em cũng rất hưởng thụ mà, hẳn là rất sẵn lòng mới đúng!" Sau đó hắn cười, vẻ mặt mập mờ: "Hơn nữa ngày hôm qua đều là tôi tận sức, tất cả đều cho em hưởng thụ đấy. Như vậy tính ra, tôi vẫn xem là bị thua lỗ đó!"
Nhiễm Thất tức giận trừng mắt với hắn, thật sự là logic của cường đạo mà!
Sau đó, cô đẩy đi cái miệng đang tiến tới của hắn, kéo chăn ra, tiến vào bên trong chăn. Tiếp đó lại lăn một vòng, tự mình lăn thành một cục, tất cả động tác đều liền mạch.
Thẩm Mặc Hiên nhìn cô cuốn thành một cục, nhíu mày, vẻ mặt có chút tiếc nuối, vô cùng chân thành mà phê bình: "Động tác của em có thể chậm một chút, quá nhanh, cái gì cũng không thấy cả."
"..." Cho cậu nhìn thì còn cái gì nữa đâu?
Vì đề phòng cậu, tôi rất dễ dàng sao? Nếu như không phải vì thân thể còn đau nhức, đã sớm đạp cho cậu một cước, cho cậu đắc ý! Nhiễm Thất vô cùng căm phẫn mà nghĩ.
Thẩm Mặc Hiên cũng không nói cái gì nữa, đứng dậy đi vào phòng tắm, đêm nay vốn cũng không có ý định muốn cô, chỉ là trêu chọc cô mà thôi.
Chậc chậc chậc, bộ dạng xù lộng thật đáng yêu.
Hơn nữa, đêm nay trong lúc lơ đãng đã ăn hết không ít đậu hủ, hơn nữa buổi tối còn có thể ôm cô ngủ, cũng không lỗ.
Hắn rất hài lòng, vậy lần này đành tạm thời ủy khuất tiểu huynh đệ bên dưới của mình vậy!