Mẹ của cô nghe vậy, liền để giỏ đồ ăn trên tay xuống, tắt lửa, nhân tiện cầm nắp nồi đậy kín chảo dầu đã sớm bị bắn tung tóe. Bà quay lại, dùng ánh mắt tràn ngập sự yêu thương nhìn về phía cô, giọng nói ôn nhu từ tốn: “Thất Thất, sao đột nhiên con lại muốn học nấu ăn chứ?”
Nhiễm Thất cắn cắn môi, ấp úng nói: “Thì…Thì tự dưng con muốn học thôi.”
Hệ thống: “Kí chủ, cô đang giả vờ nhu nhược ư?”
Nhiễm Thất: “…”
Nhiễm Thất: “Ngươi ngay cả người máy cũng không phải, ngươi thì biết cái gì chứ, ta đang bộc lộ chân tình nha!”
Thế giới nhân loại tôi thật sự không hiểu…
Bị hệ thống quấy rầy như vậy, Nhiễm Thất quả thực có chút lo lắng bản thân có sẽ bị bại lộ. Hệ thống đã từng nói qua, nếu như bất cứ người nào ở thế giới này chứng minh được cô là đồ giả mạo, thì không chỉ nhiệm vụ không thể tiếp tục làm được nữa, mà ngay cả thế giới này rất có thể cũng sẽ bị sụp đổ!
Dù sao thì cô cũng không rõ ràng tính tình của Nhiễm Thất ở thế giới này, cô chỉ biết được nội dung truyện mà chẳng có chút trí nhớ nào của cô ấy. Cô cũng không biết khi mình nói ra loại lời nói này, nếu như bị mẹ của cô ấy phát hiện ra cô kỳ thật không phải con gái của bà…..
Trong lòng Nhiễm Thất kinh hoảng một trận, cô không biết bản thân mình là sợ hãi sẽ mất đi tình mẫu tử không dễ có được này, hay là sợ hãi thế giới này bị sụp đổ, cô sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình…Hô hấp của cô không khỏi trở nên nặng nề đi.
Cô rất nhớ thế giới của mình, lúc ấy bản thân bị nhốt trong một sơn động, nơi đó không có nước, cũng chẳng có thức ăn, chung quanh chỉ toàn là bùn đất. Sự tuyệt vọng bị che kín trong nội tâm. Vào khoảnh khắc trước khi nhắm mắt, cô cùng một hệ thống đột nhiên xuất hiện thực hiện trói định. Mặc kệ điều kiện có hà khắc cỡ nào, nhưng khi nghe chính mình có thể sống, lại có thể đi ra ngoài thì tất cả mọi thứ đều không thèm để ý, không cần suy nghĩ đã đáp ứng.
Cô đã quên rất nhiều chuyện, nhưng tiềm thức nói cho cô biết rằng, cô nhất định phải còn sống mà trở về, thế giới kia dường như có người nào đó đang đợi cô, một người rất quan trọng…Nhưng cô lại chẳng thể nào nhớ nổi, chỉ có điều, trong lòng lại không ngừng tự nói với chính bản thân mình nhất định phải còn sống trở về…còn sống trở về…Chắc chắc phải còn sống trở về!
Ánh mắt Nhiễm Thất có chút hoảng hốt, nội tâm cũng theo đó mà lộn xộn không ít.
Đột nhiên, mẹ cô đặt tay lên vai cô, như đã hiểu ra ý nghĩ của con gái mình, giọng nói của bà trước sau như một vẫn duy trì sự ôn nhu: “Nấu ăn rất vất vả đấy…Bảo bối của mẹ, việc này để cho mẹ làm là được rồi, mẹ đã tập thành thói quen, có thể nấu cơm cho con cả đời.” Bà hôn trán Nhiễm Thất, ôm cô vào lòng: “Mẹ muốn nhìn con trưởng thành, nhìn con kết hôn, chăm sóc đứa con của con, mẹ hy vọng bảo bối của mẹ có thể làm một công chùa nhỏ cả đời!”
Hệ thống: “Kí chủ, cô thật là lợi hại nha, rõ ràng không có bị lộ tẩy, tôi vừa nãy còn đang chuẩn bị tốt chờ thế giới này sụp đổ!”
Nhiễm Thất không trả lời nó, cô ôm thật chặc người phụ nữ trước mặt này, nuớc mắt không tự chủ được mà rớt xuống, đáp mặt lên vai bà, cô nhỏ giọng khóc nức nở nghẹn ngào.
Bà nhẹ nhàng vỗ vào lưng của cô: “Mẹ biết rằng Thất Thất đã trưởng thành, đã biết đau lòng cho người khác rồi…”
Qua một hồi lâu, Nhiễm Thất đã bình phục tốt tâm tình của mình, giọng nói mang theo một chút khan khan phát ra: “Con đi làm bài tập đây.” Dường như có chút thẹn thùng, ngay sau đó không đợi mẹ cô nói cái gì đã vội vội vàng vàng rời khỏi phòng bếp.
Nhiễm Thất lấy bài tập ra, thời điểm chuẩn bị làm lại đột nhiên nghe được câu nói của hệ thống: “Nam phụ đang ở gần đây!”
“Hắn sao lại ở đây chứ?”
Dựa theo nội dung cốt truyện, nam phụ có thân phận là một thiếu gia con nhà giàu, trong nhà ít nhiều gì đều cũng sẽ có của cải tài sản, chỗ ở của bọn họ là một khu vực của những người nhà giàu có tiền, so với nơi này của bọn cô kém hàng vạn lần, hắn căn bản không có khả năng sẽ xuất hiện ở khu đất này.
Hệ thống: “Kí chủ…Cô có phải xem thường năng lực của tôi không?”
Nhiễm Thất: “Đúng vậy.”
Hệ thống: “…Đàn ông đều không thể chịu đựng được việc bị người khác nói mình không được đấy! Cô gái, cô đang chơi đùa với lửa! Tôi muốn chứng minh——”
…Cái bệnh này sao lại quen như vậy?
Nhiễm Thất: “Đợi một chút…Ngươi nói cho ta biết gần đây ngươi làm cái gì?”
Từ ngữ thật kinh người nha…
Hệ thống: “Ai bảo cô thường xuyên không để ý đến tôi chứ! Cho nên thời điểm tôi nhàm chán, đã tải xuống một bộ tiểu thuyết nghe nói là rất hot của thế giới này đó…”
Nhiễm Thất: “Sau đó?”
Hệ thống mang bộ dạng rất muốn chia sẻ: “Tôi ban đầu rất xem thường cái vật này, nhưng không nghĩ tới càng xem lại càng thích, thật sự, kí chủ ta gợi ý cho cô, bộ tiểu thuyết kia đã nói…”
Nhiễm Thất: “Câm cái miệng lại, rồi đem tất cả những thứ về tiểu thuyết này xóa hết đi, bằng không thì ta sẽ đi khiếu nại ngươi! Đừng cho là ta không thấy được trong không gian tự do có một cái nút khiếu nại!”
…
Kí chủ của tôi không hiểu lòng tôi.