Cỏ non đối phó với trâu già, ý nghĩa chính là Mễ Á Kỳ căn bản không hề có năng lực phản kháng.
Cô ta đau đến thở dốc, cô ta không phải không muốn di chuyển, không phải không muốn phản kháng cô, lúc cô ta bị cô ấn ở trên tường liền phát hiện chính mình không thể cử động, thậm chí thân thể cũng không tự chủ được mà đang run lên!
Đó là uy áp của huyết mạch, huyết thống của Tạp Tây Á so với cô ta còn muốn thuần khiết cao quý hơn nhiều.
Bụng dưới đau đớn khiến cô ta không thể bảo trì ưu nhã, toàn bộ bình tĩnh trên mặt đều thay thế bằng sự kinh sợ vặn vẹo.
Nữ nhân này hoàn toàn là kẻ điên!
Tại sao lại như vậy...
Lúc này, Tạp Tây Á đột nhiên rút tay ra, Mễ Á Kỳ kêu lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo, cô ta liền bị Tạp Tây Á bóp cổ, tiện tay quăng ra phía sau. Cô ta đụng phải bàn ăn thật lớn, bàn ăn chịu đựng va chạm kịch liệt đến nỗi dịch ra sau một khoảng cách lớn. Cuối cùng cô ta chật vật không chịu nổi mà quỳ rạp trên mặt đất, khi bị lực đạo thật lớn đánh vào, cô ta còn đang trì hoãn chưa thể đối mặt, ngay sau đó liền phun ra một búng máu.
Cô ta quỳ rạp cả người trên mặt đất ho khan, một đầu tóc đỏ rực lửa trở nên vô cùng tán loạn, trên khuôn mặt tái nhợt còn dính một vệt máu lớn, trông thập phần dữ tợn. Miệng vết thương dưới bụng đang chậm rãi khép lại, nhưng đau đớn vẫn như cũ không thuyên giảm.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Tạp Tây Á đi từng bước đến chỗ cô ta, đồng tử đột nhiên co rút, thân thể không tự chủ được mà run rẩy, cái gì cũng không kịp suy nghĩ, liền theo bản năng mà di chuyển về phía sau, như là muốn tránh khỏi một con quái vật khủng bố vậy!
So với Mễ Á Kỳ hoảng loạn chật vật, Tạp Tây Á mỗi một bước đều đi rất chậm chạp thong dong, giày cao gót trên sàn nhà phát ra tiếng vang thanh thúy, một tiếng nhẹ nhàng cũng đủ để cho lòng người run rẩy.
Cô giống như một vị nữ vương cao ngạo quyết tuyệt, mỗi một bước đều có thể khiến người khác cảm thấy áp bách cùng bất an vô cùng lớn. Uy áp của huyết mạch thậm chí lan đến gần huyết nô trong phòng, bọn họ cúi đầu, thân mình hơi run rẩy, thậm chí có huyết nô chống đỡ không được mà quỳ xuống, tỏ vẻ thần phục với cô.
Cả người Mễ Á Kỳ cũng không nhịn được mà phát run, cô ta hoảng loạn lui về phía sau, vội vã thét chói tai: “Cô không thể giết tôi. Tôi, tôi...Cô giết tôi, trưởng lão trong gia tộc sẽ không buông...buông tha ngươi! Đến lúc đó...đến lúc đó ngươi...”
Mễ Á Kỳ rất thiết thực mà không đề cập đến Ngải Khắc Tư, nếu không Tạp Tây Á nói không chừng sẽ lập tức đến trước mặt cô ta xé nát yết hầu cô ta luôn.
Tạp Tây Á mặt không biểu tình mà nhìn cô ta, cảm xúc trong đôi mắt bạc biến ảo khôn lường, nhưng khóe miệng vẫn luôn treo nụ cười làm người ta kinh sợ.
Lúc này, Ngải Khắc Tư đã trở lại, nhìn thấy cảnh tượng này, hắn nhăn mày lại, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng, lạnh lùng nói: “Tây Á!”
Tạp Tây Á nghe được giọng nói của hắn ở phía sau liền ngừng tại chỗ, cô ngơ ngác mà quay đầu nhìn hắn, trong mắt xẹt qua một tia vui sướng: “Khắc Tư...”
Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt của cô liền lạnh xuống, cô nhìn thấy được sự lo lắng rõ ràng trong mắt Ngải Khắc Tư.
Hắn đang lo lắng...Vì ai chứ?
Cái con Huyết tộc cấp thấp ngu xuẩn đang quỳ rạp trên mặt đất sao?
Ngải Khắc Tư mang vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc đi đến trước mặt cô, thân hình cao lớn và thẳng tắp tựa hồ có thể hoàn toàn bao bọc cơ thể nhỏ xinh của cô. Tạp Tây Á cho rằng hắn sẽ vì nữ nhân kia mà quở trách cô, cô lạnh lùng nhìn hắn, thậm chí nét tươi cười bên khóe miệng cũng không thấy, cứ như vậy nhìn hắn không nói lời nào.
Không nghĩ tới, Ngải Khắc Tư ngừng trước mặt cô, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay, bắt lấy bàn tay dính đầy máu của cô, vì cô mà lau thật kỹ càng, lo lắng trong mắt càng thêm rõ ràng. Tạp Tây Á sững sờ ở đó——
Ngải Khắc Tư... Là đang lo lắng cho cô sao?
Nhưng...Bị thương cũng không phải cô mà.
Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, liền nhìn thấy Ngải Khắc Tư đem bàn tay đã lau xong lật qua lật lại xem xét, tựa hồ muốn tìm miệng vết thương chưa khép lại.
Tạp Tây Á rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Khắc Tư, em không bị thương...”
Ngải Khắc Tư cau mày, nhìn cô bình tĩnh nói: “Vậy đó là máu của ai?”