Cảm giác nóng bỏng rát như trong tưởng tượng cũng không truyền đến, mà trái lại còn rơi vào một cái ôm lạnh lẽo, chóp mũi thoang thoảng mùi hương bạc hà nhàn nhạt trấn an trái tim đang hỗn loạn của cô.
Lương bạc, dày rộng, lại không mất cảm giác an toàn.
“Khắc Tư...”
Ngải Khắc Tư cau mày nhìn cô, ánh ngân sắc trong đôi mắt đen nhánh càng thêm rõ ràng, tay hắn thoáng nới lỏng một chút, thanh âm trầm thấp: “Không sao chứ?”
Tạp Tây Á lắc đầu, còn chưa kịp nói gì, vài đạo tiếng súng lại vang lên, Ngải Khắc Tư ôm cô lắc mình trốn ra sau gốc cây. Thả cô xuống, xoa đầu một cái, bình tĩnh mà nhìn cô: “Ở đây chờ anh.”
Sau đó, không đợi Tạp Tây Á trả lời, hắn lập tức lắc mình đi ra ngoài, thân ảnh nhanh đến mức khiến người khác căn bản không có cách nào phân biệt vị trí của hắn.
Rất nhanh, những tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, mọi thứ đều trở về yên tĩnh. Dưới bầu trời đêm u ám, những cỗ thi thể bị khoét tim nằm bên cạnh đống lửa trông đặc biệt rõ ràng.
Sau khi Tạp Tây Á từ sau thân cây đi ra, Ngải Khắc Tư đang dùng khăn lau máu trên tay, ánh mắt hắn nhàn nhạt thoáng nhìn, trên cổ tay có vài vết thương bị cháy rõ ràng, hắn giống như là hoàn toàn không có cảm giác đau, biểu tình trên mặt bất biến.
Lúc này, Tạp Tây Á từ phía sau ôm lấy hắn, gương mặt dán lên lưng hắn, sau đó xoay người hắn đối mặt với cô, hỏi: “Khắc Tư... Anh có bị thương không?”
Cỏ mã tiên đối với quỷ hút máu bọn họ mà nói, là độc dược trí mạng, cho dù quỷ hút máu có năng lực trị thương cực mạnh, nhưng nỗi đau mà cỏ mã tiên mang đến không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Sắc mặt Ngải Khắc Tư bình tĩnh: “Không có.”
Hắn buông thỏng tay ở hai bên, ống tay áo rũ xuống kín mít, che chắn cổ tay của hắn.
Tạp Tây Á cau mày, vẫn có chút không yên tâm, cô nghiêm túc nhìn quét qua hắn hai lần, Ngải Khắc Tư cứ như vậy, thần sắc nhàn nhạt tùy ý để cô khám xét, biểu tình rất bình tĩnh, bộ dạng không giống như đang chịu bất kỳ thống khổ nào.
Tạp Tây Á há to miệng, còn chưa kịp nói gì, đã bị Ngải Khắc Tư một phen cầm tay lôi về phía trước.
Trần Vu bị Ngải Khắc Tư giấu ở một nơi thập phần bí mật trên cây, Ngải Khắc Tư kéo Tạp Tây Á dừng lại dưới tàng cây, Trần Vu dùng ánh mắt trống rỗng nhìn xuống, thanh âm của Ngải Khắc Tư nhàn nhạt vang lên: “Tự mình nhảy xuống, mang bọn ta ra ngoài.”
Cây cũng không cao, Trần Vu ngơ ngác mà "Vâng" một tiếng, từ trên cây nhảy xuống, tự giác đi trước dẫn đường.
Có Trần Vu trợ giúp, bọn họ rất dễ dàng ra khỏi khu rừng.
Mẹ bọn họ ở trong một căn phòng nhỏ rất đơn sơ, Tạp Tây Á cũng không thích cái người gọi là mẹ này, nhưng Ngải Khắc Tư tựa hồ có chuyện cực kỳ quan trọng muốn nhờ mẹ của họ hỗ trợ. Hắn không nói, cô cũng không hỏi, nhưng cô ẩn ẩn cảm thấy, chuyện đó nhất định có liên quan đến cô.
Đứng trước cửa, Tạp Tây Á đột nhiên buông lỏng tay Ngải Khắc Tư, lắc đầu với hắn: “Khắc Tư... Em không vào, em không muốn nhìn thấy mẹ.”
Tạp Tây Á còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên cô gặp Tần Hinh Thoại, sau khi cái người gọi là mẹ kia nhìn thấy cô, cả khuôn mặt đều trầm xuống, lời nói lúc ấy của bà ta cô vẫn còn nhớ, bà ta tức giận mà chỉ vào mặt cô, dùng những ngôn từ bén nhọn, ác độc nhất mà công kích cô —— Mày chính là tai tinh khiến người ta ghê tởm! Mày vốn không nên sống ở trên thế gian này!! Nếu không phải lúc đó tao bị tộc nhân mang về, tao nhất định sẽ giết chết mày ngay lúc mày được sinh ra!
Tạp Tây Á vốn không thích bà ta, từ đó trở đi, cô đối với bà ta thật sự không hề có tình cảm, nếu không phải nghĩ đến Ngải Khắc Tư, cô căn bản sẽ không đi theo.
Lúc ấy Ngải Khắc Tư vì bảo vệ cô, cùng Tần Hinh Thoại triệt để trở mặt, bắt đầu từ đó, bọn họ không còn tới tìm cô nữa.
Ngải Khắc Tư xoa đầu cô, đôi mắt u ám thâm trầm, nhìn cô bình tĩnh nói: “Ở đây chờ anh, anh sẽ ra ngay thôi.”
Hắn dường như không yên tâm, ngữ khí dừng một chút, dặn dò: “Không được chạy lung tung, nếu anh đi ra không thấy em ở đây, hôn lễ của chúng ta dời lại.”
Tạp Tây Á đang muốn trốn: “...”