Mục lục
Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tử Khê hoàn thành xong công việc mới đi đến bệnh viện thăm Lâu Ngọc Đường, Lâu Ngọc Đường thần sắc cũng không tốt, ánh mắt nhợt nhạt trống rỗng. Cô nghĩ, rốt cuộc là chuyện gì khiến ông ta trở nên như vậy. Cô ngồi xuống bên giường, cầm hoa quả để gọt cho ông ta.

"Bác Lâu, không phải cháu cố ý, ngày đó cháu không nên nói với bác như vậy. Kỳ thực những lời nói đó chẳng qua là cháu tùy tiện suy đoán, không thể tin được." Tử Khê đầy áy náy, Lâu Ngọc Đường vốn oai phong nay biến thành cái dạng này, cô khó tránh khỏi trách nhiệm.

Lâu Ngọc Đường nhìn cô một cái, nói: "Tử Khê, cô đối với Tử Hoán là thật lòng phải không?"

Tử Khê sửng sốt, không nghĩ tới Lâu Ngọc Đường lại hỏi như vậy, lại càng đoán không ra Lâu Ngọc Đường hỏi như vậy là có ý gì. Cô gượng cười: "Bác Lâu, cháu cùng Lâu Tử Hoán sẽ không kết hôn đâu, anh ấy không nói cho bác sao?"

" Cô có yêu Tử Hoán không?" Lâu Ngọc Đường dường như không nghe thấy cô nói, tiếp tục hỏi.

Tử Khê buông tay cầm trái cây xuống, ngẩng đầu hết sức nghiêm túc trả lời: "Cháu yêu Lâu Tử Hoán, bác Lâu hẳn biết ngay từ đầu cháu đã bắt đầu thương anh ấy." Yêu thì yêu, cô không sợ phải thừa nhận, cho dù Lâu Ngọc Đường không đồng ý, cô cũng không sợ.

" Tốt lắm!" Lâu Ngọc Đường nở nụ cười, "Cô hãy cùng Tử Hoán kết hôn đi! Tôi bằng lòng để cô và Tử Hoán lấy nhau, chờ tôi xuất viện thì hai người tiến hành đám cưới."

Tử Khê kinh ngạc không nói ra lời, đây là lời do Lâu Ngọc Đường nói ra sao? Ông ta không phải rất không đồng ý cô và Lâu Tử Hoán ở cùng một chỗ sao? Vì cái gì lại đột nhiên đồng ý chứ? "Nhưng mà Lâu Tử Hoán đã quyết định rồi, chúng cháu sẽ không kết hôn!"

"Đó là bởi vì nó cho rằng ta sẽ không đồng ý." Lâu Ngọc Đường cười nhẹ, tay ông ta vỗ vỗ tay Tử Khê, "Nếu như ta nói nó, ta nguyện ý cho hai người lấy nhau, mọi chuyện không phải đều được giải quyết sao?"

Lâu Ngọc Đường lại có thể cười đến mức ôn nhu với cô như vậy, ông ta không phải là từ trước đến nay luôn không thích cô sao? Nếu như không phải tại cô, ông ta cũng sẽ không phải vào bệnh viện, não ông ta không phải là có vẫn đề chứ! "Bác Lâu, trong chuyện tình cảm giữa cháu và Lâu Tử Hoán, bác không nên nghĩ sẽ đơn giản như vậy."

Lâu Ngọc Đường chính là vẫn cười: "Chỉ cần cô thật lòng yêu Tử Hoán, ngoài ra chuyện với nó không quan trọng, cứ giao cho ta đi!"

Tử Khê còn muốn nói gì nữa, nhưng bác sĩ lại vào để kiểm tra huyết áp cho ông ta. Tử Khê không thể làm gì khác đành phải đi ra ngoài, cô vừa ra khỏi cửa, Lâu Nhược Hi ngồi xe đẩy ở phòng bệnh cách đó không xa nhìn cô. Cô không muốn để ý đến cô ta, khi cô đi qua cô ta, lại càng không liếc nhìn cô ta lấy một cái.

"An Tử Khê!" Nhược Hi gọi cô, cô ta di chuyển đến trước mặt cô, "Cô thật lợi hại, ngay cả ba tôi cũng bị cô thu phục. Chỉ có điều tôi nói cô biết, mọi việc còn chưa có kết thúc đâu."

Tử Khê cẩn trọng suy nghĩ, đưa mắt nhìn cô ta, Lâu Nhược Hi sắc mặt tái nhợt trong suốt, nụ cười của cô ta tuy đắc ý nhưng là thật u ám. Ba của cô ta bị bệnh tim tái phát dường như không hề làm ảnh hưởng nhiều đến cô ta. Cô vẫn luôn cho rằng, Lâu Nhược Hi chỉ hận cô mà thôi, ít nhất vẫn là còn có chút thiện lương, xem ra cô đúng là đã đánh giá cao cô ta rồi.

"Lâu Nhược Hi, cô rốt cuộc là loại sinh vật gì? Cô đem anh trai mình ra hành hạ đau đớn như vậy, cô cảm thấy rất vui vẻ sao? Ba cô nằm trong bệnh viện, vừa mới trải qua giai đoạn nguy hiểm, cô lại có thể thờ ơ. Hai người đàn ông kia, đều đặt cô trong lòng bàn tay thương yêu, che chở. Cô lại có thể đối với bọn họ như vậy, cô có còn là người không?" Cô nhịn không chỉ trích cô ta..

Lâu Nhược Hi cười ha hả: "An Tử Khê, cô nên hiểu rõ, người hành hạ anh tôi đau đớn như vậy là cô chứ không phải tôi. Nếu như không phải tại cô, tôi và anh tôi cũng sẽ không thành cái dạng như bây giờ. Nếu như cô không nói cho ba tôi biết, tình cảm của tôi và anh trai, ba tôi liệu có bị bệnh tình tái phát không? Cô mới chính là người gây ra chuyện này."

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, làm sao cô có thể tin được trên thế giới còn có người đổi trắng thay đen như vậy. "Lâu Nhược Hi, cô hãy tỉnh lại đi, anh trai cô là con người, không phải món đồ chơi để cho cô đùa giỡn trong lòng bàn tay. Anh ấy có tình cảm sâu sắc, thời điểm khi cô tự sát, cô có nghĩ đến anh ấy lại phải chịu thống khổ không. Vậy mà cô lại chà đạp chính mình như vậy để ép anh ấy, cô chính là lấy dao đâm vào ngực anh ấy, cô biết không?"

Lâu Nhược Hi buồn cười nhìn cô: "An Tử Khê, cô thực sự coi bản thân mình trở thành người đàn bà của anh trai tôi? Cô nghĩ rằng ba tôi đồng ý cho hai người ở cùng một chỗ, thì hai người thực sự có thể cưới nhau sao? Cô không thấy nực cười sao, cô dựa vào cái gì đến trách móc tôi, cô có tư cách gì?"

Tử Khê không muốn cùng cô ta nói chuyện nữa, nếu nói thêm gì nữa, có lẽ cô sẽ động thủ giết cô ta. Cô lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, không thèm để ý đến cô ta.

" An Tử Khê!" Lâu Nhược Hi gọi cô, "Lần sau sẽ thú vị hơn nữa! Chúng ta mỏi mắt mong chờ đi!"

Tử Khê ngoảnh lại, không rõ cô ta có ý gì, cô ta lại muốn dùng thủ đoạn quái quỷ gì để đùa giỡn. Người đàn bà này thật đáng sợ, liếc mắt nhìn một cái cũng khiến cho cô rợn cả tóc gáy.

Ngày tiếp theo, Tử Khê vừa vào bệnh viện, bệnh viện đã bị vây chặt như nêm cối. Phóng viên vừa thấy cô đến, liền hùng hổ lao tới.

" An tiểu thư, lệnh tôn thực sự là bệnh tim tái phát phải vào bệnh viện sao?"

" An tiểu thư, tình trạng bệnh tình của lệnh tôn thế nào, có tỉnh lại chưa?"

" An tiểu thư, lênh tôn có đúng hay không đã qua đời."

An Tử Khê không ngại phiền phức, cô lớn tiếng nói: "Mời mọi người đi về, tôi muốn đi vào. Ba tôi hiện tại rất khỏe mạnh, đã khiến mọi người hao tâm tổn trí rồi."

" An tiểu thư, cô nói như vậy, có đúng hay không chính là thừa nhận lệnh tôn thực sự bệnh tim tái phát, phải vào bệnh viện?"

Tử Khê nhanh chóng bị bức điên lên, phía trước một chiếc xe lướt qua. Thạch Nam từ trên xe xuống, chạy vọt vào đoàn người, lôi cô đi. Cô ngồi trên xe, Lâu Tử Hoán đang ngồi ở bên cạnh. Thạch Nam vừa khởi động xe, phóng viên đuổi theo liền bị bỏ lại.

" Lâu Tử Hoán, xảy ra chuyện gì vậy, làm sao lại có nhiều phóng viên thế?" Cô nắm cổ tay hắn hỏi.

" Cô hẳn là nên hỏi chính mình, cô có phải là đã nói gì không nên nói khiến họ bám theo không?" Lâu Tử Hoán đeo kính đen, mặt không chút biểu cảm hỏi cô.

" Em không nên nói những lời làm họ bám theo?" Tử Khê sắc mặt đại biến, "Anh nghi ngờ em nói cho phóng viên biết chuyện bác Lâu bị bệnh tim tái phát phải vào bệnh viện."

Lâu Tử Hoán cũng biết mình đã nói nặng lời, hắn đem cô kéo vào trong lòng: "Anh không nói như vậy, chẳng qua vừa rồi em căn bản là không nên đáp trả lại phóng viên, hiện nay báo chí nói cái gì cũng đều là suy đoán, em đáp lại họ, không phải chứng minh suy đoán của họ hay sao?"

Tử Khê cũng hiểu được bản thân có phần kích động, hơi thiếu tự tin nói: "Vừa rồi em không không hề phải ứng lại, làm sao phóng viên lại biết ngay được chứ? Lâu Tử Hoán, hiện tại phải làm sao bây giờ, bác Lâu có hay không nên đổi bệnh viện sẽ tốt hơn!"

Khoé miệng Lâu Tử Hoán bày ra vẻ tươi cười: "Chẳng qua là có kẻ muốn đùa giỡn anh mà thôi! Không có việc gì đáng lo ngại. An Tử Khê, em ở giới giải trí hoạt động cũng lâu như vậy, thế mà trường hợp này cũng không ứng phó nổi, thật kém!"

Tử Khê tức giận, đấm hắn: "Em chẳng qua là nguời mẫu cỏn con, bình thưỡng cũng chỉ chụp ảnh quảng cáo mà thôi. Lâu Tử Hoán, miệng anh thật thối."

"Miệng của anh không hề thối, em thử xem thì biết!" Hắn nói xong, cúi đầu xuống hôn, chính là một nụ hôn nóng bỏng.

Tử Khê lúc mới bắt đầu còn giãy dụa một chút, rốt cục đằng trước lại có Thạch Nam vẫn đang ngồi. Thế nhưng, Lâu Tử Hoán cố ý dụ dỗ cô, cô từ trước đến nay luôn không thể chống lại kĩ thuật của hắn, trái lại để hắn hôn thoả thích.

Xe chạy đến bờ biển, Thạch Nam liền chạy đến đường cái tự mình bắt xe đi nhờ. Tử Khê rất xấu hổ, Lâu Tử Hoán có tâm tư muốn chơi đùa, đuổi hết mọi người đi.

Lâu Tử Hoán kéo cô ngồi xuống một tảng đá, vách núi cao hơn mười thước phía dưới là sóng biển đánh rì rào. Tử Khê vòng qua thắt lưng hắn, áp mặt vào ngực hắn, ngày hôm nay ánh mặt trời dịu nhẹ, gió biển thổi ngược qua rất thoải mái. hắn mang cô tới chỗ này, là muốn hẹn hò sao? An Tử Khê hạnh phúc nghĩ.

Lâu Tử Hoán hai tay ôm lấy cô, cằm để trên đỉnh đầu cô. Mấy ngày qua, đây là ngày yên bình nhất. Hắn thừa nhận, không thể gánh vác quá nhiều thứ, may là, còn có An Tử Khê ở bên hắn. Hắn không muốn thừa nhận mình có bao nhiêu đòi hỏi từ cô, nhưng có cô bên cạnh, hắn lại thấy mọi thứ đều có thể được giải quyết.

"Tử Hoán, anh có thể gọi tên em một lần không?" Tử Khê áp lên ngực hắn, nhẹ nhàng nói.

Lâu Tử Hoán nở nụ cười, Tử Hoán - hai chữ này từ miệng cô đi ra, cực kỳ êm tai, hắn vô cùng thích thú. hắn còn muốn đùa đùa cô: "An Tử Khê!"

Tử Khê cố sức nhéo dưới hông hắn, giận sôi lên ngẩng đầu trừng hắn: "Lâu Tử Hoán!"

Lâu Tử Hoán thích chí thấy cô nhìn hắn như vậy, nóng mặt hờn dỗi. Vẻ mặt cô xinh đẹp trong vòm ngực hắn, hắn từng chút hiểu rõ tình cảm của cô. Từ năm hắn lên mười tuổi, trong hắn luôn có ấn tượng với cô gái bướng bỉnh này. Hắn gạt ra không được, trái lại càng khiến cho nó khắc sâu. Trong quá khứ, hắn luôn ức hiếp cô, trút giận thay em gái, nếu như thực sự muốn hả giận, không cần hắn phải động tay. Nói đến đây, hắn chính là tham lam ngắm nhìn dáng vẻ cô nổi giận đùng đùng với hắn. Tới tận lúc này, khi hắn đã chịu quá nhiều giày vò, trong lòng hắn cũng dần xác định thứ hắn muốn là c gì? Nhược Hi rất quá đáng, nó từng bước ép hắn, ngược lại làm cho hắn từng bước thấy rõ nội tâm mình.

Hắn hôn lên đôi môi hồng mịn của cô, ở môi cô thì thào từng chữ: "Tử, Tử, Tử của anh!"

Tử Khê viền mắt đã ươn ướt, cô chưa bao giờ nghĩ, tên của mình từ miệng hắn nói ra lại có thể hay đến như vậy. Hắn hôn cô rất ôn nhu, cô dường như bị nhấn chìm trong sự ngọt ngào. Rất lâu, rất lâu, cô chìm trong nụ hôn này.

Trên mặt Lâu Tử Hoán nhuốm nụ cười nhàn nhạt, có thể có được sự bình yên như vậy, khoảnh khắc đẹp đẽ trước bao nhiêu chuyện. "Em nói xem, chúng ta từ nơi này nhảy xuống, có phải mọi chuyện sẽ chấm dứt hay không!"

Tử Khê cười ha hả, hết sức nghiêm túc nhìn hắn: "Anh sẽ không làm thế, anh là Lâu Tử Hoán phải gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông, cho dù anh muốn nhảy, cũng sẽ không chọn lúc này để nhảy." Lâu Tử Hoán cười ha ha, ngực hắn cũng phập phồng theo, cô cảm nhận được, toàn bộ tâm tình của mình cũng tốt hơn.

Tử Khê, nếu có một ngày, anh cái gì cũng không còn, ngay cả cơm cũng không thể ăn, không thể dậy nổi, em còn có thể đi theo anh sao?"

Tử Khê cười cười, trưng ra vẻ mặt kiêu ngạo như bà hoàng: "Nếu có một ngày anh thực sự ngay cả cơm cũng không ăn nổi, thì em sẽ đá anh đi. Sau đó, tìm một người trắng trẻo, nuôi ở nhà, hằng ngày nấu cơm cho em ăn, đưa đón Nhạc Nhạc đi học."

Lâu Tử Hoán tức tối, làm vẻ muốn bóp cổ cô. "Người đàn bà ngạo mạn này, để xem anh trừng trị em như thế nào!"

Tử Khê né tránh, cười khanh khách không ngừng, lúc lâu sau cô mới bình tĩnh trở lại. Cô hôn môi hắn: "Không bằng anh, anh làm là được rồi! Anh đưa đón Nhạc Nhạc thành thục rồi, hiện tại bắt đầu tập làm việc nhà, làm anh bếp trưởng trong gia đình."

"Em muốn nuôi anh à?" Lâu Tử Hoán nhíu mày hỏi.

"Ừ, em nuôi anh!" Cô rất nghiêm túc gật đầu, hôn lên cổ hắn, cùng hắn triền miên hôn say mê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK