Tử Khê khẩn trương ôm và lau nước mắt cho nó: "Nhạc Nhạc đừng khóc, nếu như con nhớ nơi này, sau này A Tử sẽ thường xuyên mang con trở về."
Nhạc Nhạc yên lặng nhìn cô, nó thoát ra khỏi cái ôm của cô liền vùi đầu vào lòng Lâu Tử Hoán.
Tử Khê bị hành động của Nhạc Nhạc làm cho đau đớn. Ánh mắt Nhạc Nhạc vừa nhìn cô là đầy ai oán cùng bài xích. Đúng vậy trong lòng Nhạc Nhạc cô là một người mẹ đã từng vứt bỏ nó.
Lâu Tử Hoán ôm Nhạc Nhạc an ủi: "Nhạc Nhạc đừng khóc! Các bạn nhỏ đều đang nhìn con kìa! Ừ!"
Nhạc Nhạc gật đầu, Lâu Tử Hoán còn nói: "Nhạc Nhạc đi tặng quà đi! Tất cả mọi người đang đợi con tặng quà đó!"
Nhạc Nhạc lau nước mắt, đi phát quà, bọn nhỏ xếp thành một hàng tới nhận quà.Các bạn cùng lứa với Nhạc Nhạc phần lớn đều được nhận nuôi, chỉ còn lại một số ít là Nhạc Nhạc quen.
"Em ở chỗ này giúp Nhạc Nhạc phát quà!" Lâu Tử Hoán lạnh lùng đối với An Tử Khê, mình đi vào trong với viện trưởng để hỏi một vài chuyện.
Tử Khê không muốn nhìn hắn mà là cẩn thận ở bên giúp Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc phát xong quà thì cùng đi chơi với các bạn nhỏ, mà Tử Khê thì ngồi ở một bên, thỏa mãn nhìn bộ dáng nó tươi cười chơi đùa với đám trẻ.
"Chị Nhạc Nhạc, chị xem nơi này có một con vịt hoang!" Một cô bé đứng ở một bên, cầm cây nhỏ chỉ một con vịt đi ra.
Nhạc Nhạc vội vàng đi tới, bởi vì ngày hôm qua ở đây có mưa nên lông của con vịt vẫn còn ướt. Nhạc Nhạc ôm lấy con vịt hoang đang run rẩy, vuốt ve lông nó: "Hình như nó bị lạc."
Cô bé kia nghi hoặc nhìn nó: "Nó có thể giống chúng ta bị ba mẹ vứt bỏ, không cần nó không?"
Người Nhạc Nhạc run lên, viền mắt lập tức đỏ hoe, nó nhìn về hướng An Tử Khê, sau đó lại buồn bã quay đầu.
Trong lòng Tử Khê rất đau đớn.
Chỉ một lúc sau, trời lại bắt đầu mưa, Tử Khê vội vàng theo các bạn nhỏ đi vào, Lâu Tử Hoán và viện trưởng cũng đi ra. Nhạc Nhạc ôm vịt hoang nhào vào lòng Lâu Tử Hoán: "Ba ba, con muốn nuôi dưỡng con vịt này có được không?"
Lâu Tử Hoán nhíu mày, hắn nhận thấy sự thương xót trong mắt Nhạc Nhạc, yêu thương sờ sờ đầu của nó: "Được, con muốn nuôi thì hãy nuôi đi!"
Tử Khê ở bên cạnh thiếu chút nữa là chảy nước mắt.
Vì trời mưa nên Lâu Tử Hoán không thể lái xe rời khỏi , viện trưởng chuẩn bị bữa trưa cho họ. Ăn xong nhưng mưa lại càng lớn, họ không thể làm gì khác là chờ mưa nhỏ bớt nhưng kết quả là càng chờ mưa lại càng lớn hơn. Viện trưởng giúp họ chuẩn bị một gian phòng sau khi Lâu Tử Hoán gọi điện quyết định họ ngủ lại đây.
Buổi chiều, Nhạc Nhạc chơi với các bạn nhỏ, Lâu Tử Hoán kéo An Tử Khê ngồi ở một đình nhỏ ngắm mưa. Tâm tình Lâu Tử Hoán rất tốt, đem An Tử Khê ôm vào trong ngực.
Tử Khê lại không có tâm tình tốt như hắn, người cô cứng ngắc, lộ vẻ chuyên tâm nhìn Nhạc Nhạc. Cô thấy vẻ mặt vui vẻ của Lâu Tử Hoán mà cảm thấy ngày trôi qua thật nhanh. Cô càng ngày càng không hiểu tâm tư Lâu Tử Hoán, cô cho rằng hắn không bỏ xuống được cô là do hắn hận cô rời đi năm đó, thế nhưng hiện tại hắn đối với cô khi thì ấm khi thì lạnh, lúc thì tàn nhẫn khiến cô hầu như tuyệt vọng, lúc thì ôn nhu khiến cô yêu càng sâu đậm.
"Lâu Tử Hoán, anh có thể nói cho em biết, rốt cuộc anh muốn em làm thế nào?" Tiếng mưa bên ngoài càng làm cho giọng nói của cô thêm bi thương.
Lâu Tử Hoán tâm tình rất tốt, cũng không lưu ý là cô sẽ rước lấy buồn bực, hắn buồn cười nhìn cô một cái: "Nhớ rõ, anh đã nói em chỉ cần ngoan ngoãn như vầy là được rồi."
Hắn lấy tâm tư đàn ông đem cô giày vò ra bộ dạng này mà hắn còn nói như vậy là được. Hắn sắp kết hôn, hắn muốn cô ở bên hắn, hắn lại còn nói như vậy là được. Nhưng mà nhìn Nhạc Nhạc ở đằng xa, trên mặt có dáng vẻ tươi cười, nó vừa tìm được một con sâu cho vịt ăn. Nhạc Nhạc rất vui vẻ, có lẽ không có A Tử cô, nó cũng sẽ vui vẻ như thế. Trong cảm nhận của nó, A Tử là một người mẹ ác độc, có cô hay không cũng đã không còn quan trọng gì.
"Anh muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho em? Em biết anh còn rất hận em, anh nói cho em biết anh muốn em thế nào, mới có thể xoa dịu nỗi hận trong lòng anh đây?" Cô đã bị buộc đến cực hạn, thậm chí là tuyệt vọng. Nhạc Nhạc không cần cô, Lâu Tử Hoán hận cô, cuộc sống của cô đã là một mảnh u ám không tìm thấy lối ra.
Lâu Tử Hoán nâng mặt cô lên: "Đừng làm cho anh tức giận" Ngón tay hắn lướt nhẹ trên gương mặt cô. "Em xem, hiện tại anh đối với em không tốt sao, đừng cứ sử dụng cái đầu heo của em mà suy nghĩ lung tung, chỉ cần ở lại bên cạnh anh, làm đàn bà của anh, anh ta sẽ rất cưng chiều em!"
"Lâu Tử Hoán em là một con người chứ không phải con vật cưng của anh!" Ánh mắt Lâu Tử Hoán khiến cô có cảm giác sợ haiz : "Em có suy nghĩ, có linh hồn cũng có tự tôn. Anh đối với em như vậy em cũng sẽ rất đau đớn."
Đôi mắt của Lâu Tử Hoán hiện lên một tia khó hiểu, hắn thấy được đau đớn của cô, thế nhưng chuyện đã tới nước này, hắn không thể quay đầu lại. Hắn cúi người hôn cô, tinh tế hôn lên môi của cô, cô ở trong lòng đang run rẩy thậm chí hơi chống cự, hắn cường thế hôn, chống lại kháng cự của cô.
Rút cuộc cô nói chuyện với hắn chính là không ra kết quả gì, lại bị Lâu Tử Hoán đâm tới vết thương trong lòng. Cô căn bản không có khí lực mạnh mẽ kháng cự hắn, chỉ cần Nhạc Nhạc ở bên cạnh hắn, cô sẽ không có sức lực rời khỏi hắn.
Lâu Tử Hoán ngay cả hôn cũng mang theo uy hiếp, cuối cùng cô cũng chịu khuất phục. Hắn nói cô có thể đi, hắn sẽ không miễn cưỡng cô, thế nhưng cô đi còn Nhạc Nhạc sẽ không đi được.
Đến chạng vạng, viện trưởng cô nhi viện gọi vào ăn cơm, Tử Khê và Lâu Tử Hoán tìm kiếm Nhạc Nhạc nhưng chung quanh lại không thấy bóng dáng Nhạc Nhạc. Tử Khê luống cuống vội hỏi các bạn nhỏ, bọn nhỏ nói Nhạc Nhạc đi đến vườn hoa sau viện, họ chạy về vườn hoa phía sau nhưng vẫn là không tìm được. Trời mưa rất lớn, tìm không được Nhạc Nhạc, Tử Khê nóng ruột đến độ khóc lớn.
Lâu Tử Hoán vẫn bình tĩnh so với cô, hắn hỏi từng đứa trẻ một, chỉ chốc lát sau đã có một đứa trẻ tên Đồng Đồng người ướt đẫm chạy về. Tử Khê vội vàng hỏi: Đồng Đồng, Nhạc Nhạc có ở cùng với con không?"
Đồng Đồng viền mắt hồng hồng nói: "Chị Nhạc Nhạc nói, muốn tìm côn trùng cho vịt con ăn, nên bỏ vịt con vào trong phòng, nhưng sau khi trở lại đã không thấy tăm hơi vịt con. Chị Nhạc Nhạc rất sốt ruột, nói muốn đi tìm vịt con. Con và chị Nhạc Nhạc mặc áo mưa vào rồi đi tìm được nửa đường, chị Nhạc Nhạc nói chia nhau ra tìm sẽ tốt hơn, chị ấy đi một con đường nhỏ khác, đi tìm đã lâu nhưng vẫn không thấy nên con chạy về trước."
"Em trở lại tìm Nhạc Nhạc! Tử Khê bất chấp trời mưa lớn đi tìm. "Nhạc Nhạc chắc chắn đã lạc đường rồi, em muốn đi tìm con trở về."