Lặng lẽ xuống lầu, thấy Lâu Tử Hoán cùng Lâu Ngọc Đường đang tiếp đón quan khách, cô không muốn bọn họ lại phải đeo mặt nạ lên, giương ra một bộ mặt khác để đối phó với một kẻ chẳng quan hệ gì như mình. Cô liền theo một cửa nhỏ đi ra ngoài, lặng lẽ đến vườn hoa nhỏ sau nhà để hít thở khí trời.
Trong vườn trồng rất nhiều loại hoa hồng, gió nhẹ đưa hương thơm thoang thoảng. Lúc này cô mới có thể thả lỏng mình một chút, đang mải mê, bỗng có tiếng đàn bà rên nhỏ từ giữa vườn truyền tới. Mà chết tiệt hơn, thanh âm đó lại rất quen thuộc. Thân thể cô chợt cứng ngắc, suy đoán đáng sợ làm cho cô kinh hoảng, sinh hoạt của bà ta bình thường bừa bãi thì cũng thôi, đằng này lại còn dẫn đến cả Lâu gia. Cô tức giận không thể kiềm chế nổi bản thân, một nỗi cay đắng, nhục nhã dâng lên trong lòng, cô căm hận cuộc sống như thế.
Rón rén bước nhanh qua, cô nhìn thấy bóng dáng hai người đang dây dưa. Mẹ cô hôm nay mặc một bộ đầm dạ hội màu đỏ tươi, từ chỗ cô đứng còn có thể nhìn rõ sắc đỏ của vải, tiếng rên rỉ triền miên. Người đàn ông ngồi quay lưng về phía cô nên không thể thấy mặt. Hắn mặc lễ phục màu đen, thân hình cao lớn. Bóng dáng này rất quen thuộc, chẳng phải mới vừa rồi cô còn gặp mặt sao. Hơi thở của cô trong nháy mắt như ngừng trệ, nhất thời chôn chân tại chỗ ngơ ngẩn nhìn đôi nam nữ kia quấn lấy nhau.
Gã đàn ông rõ ràng ý thức được phía sau có người, động tác càng thêm phóng đãng. Người đàn bà đang quấn lấy hắn tiếng kêu càng cuồng loạn hơn, ánh mắt mê loạn, gương mặt đỏ hồng, tóc tai hỗn loạn. Hắn kéo váy của bà ta lên, cởi thắt lưng hạ xuống, người đàn bà mới vừa rồi trong bữa tiệc tối còn mang dáng vẻ xinh đẹp thượng lưu mà giờ đây đã biến thành một ả dâm phụ.
Cô không hiểu vì sao mình còn đứng đây để chứng kiến một màn mây mưa này, mà nữ nhân vật chính lại là mẹ cô. Cô điên rồi sao? Cô muốn cử động, muốn chạy đi nhưng toàn thân lại đều mất đi sức lực. Nước đong đầy trong mắt nhưng lại không thể trào ra nổi một giọt. Cay đắng muốn thét lên, nhưng lại không thể phát ra nổi một âm.
Cho đến lúc ánh mắt mê loạn của người đàn bà mở ra, nhìn thấy con gái mình đang đứng ở góc sáng, mới hoàn toàn thanh tỉnh. Bà ta muốn đẩy người đàn ông ra, nhưng là gã đàn ông kia đã làm thì phải làm đến cùng. Cơ thể bà ta bị thúc thẳng về phía trước, khoái cảm lập tức bao trùm. Bà muốn bảo con gái mình tránh đi, nhưng miệng lại phát ra chỉ toàn những thanh âm rên rỉ phóng đãng.
Thật đúng là cực hình, cô muốn bỏ chạy, cô muốn trốn đi! Toàn thân cô run lên, căn bản là không còn sức lực để di chuyển. Vừa vặn đôi nam nữ kia cũng phát tiết xong. Gã đàn ông buông ả đàn bà ra, bắt đầu sửa sang lại quần áo. Còn người đàn bà kia, mẹ của cô, xụi lơ trên cỏ, mà đáng xấu hổ hơn là hạ thân còn lõa lồ ngay giữa đất trời. Dạ dày cô bắt đầu cuộn lại, ghê tởm. Cô thấy buồn nôn, rốt cục cô cũng tìm được chút khí lực, lấy hết sức bình sinh bỏ chạy. Mò được tới toilet, cô nôn ra tất cả. Nước mắt ào ạt tuôn rơi, toàn thân mới có chút nhẹ nhõm.
Một lúc lâu sau, bình phục được chút đỉnh, cô rời khỏi toilet. Hắc Diệu Tư đã ở ngay cách đó không xa, nhìn cô với vẻ châm biếm. Nghĩ đến việc mà hắn vừa cùng mẹ mình làm trong vườn hoa, dạ dày cô lại bắt đầu cuồn cuộn, một lần nữa cô chạy trở lại toilet, ở trong đó nôn khan mãi mới thôi.
Khi trở ra, đã thấy Lâu Tử Hoán ở đó. Vẻ mặt hắn vừa nôn nóng lại vừa tức giận: “Cô làm sao thế, mặt mũi như bị quỷ ám, chạy loạn khắp nơi, định dọa đuổi khách sao hả?”
Cô ngẩng đầu, Lâu Tử Hoán giọng điệu tuy là tức giận nhưng ánh mắt vẫn để lộ ra một tia lo lắng. Hắn mà lo lắng cho cô ư? Cô hẳn là bị ảo giác! Nhưng lúc này cũng chẳng còn cách nào khác, cô thật sự cần hắn.
“Lâu Tử Hoán, hãy ôm tôi một chút, tôi lạnh lắm, xin hãy ôm tôi.” Cô quàng tay qua thắt lưng hắn, yếu ớt như muốn khóc.
Lâu Tử Hoán vô cùng kinh ngạc, An Tử Khê ở trước mặt hắn mà lại chịu để lộ vẻ yếu ớt. Trong nháy mắt tim trở nên mềm mại, hắn ôm chặt lấy cô: “Thực sự khó chịu đến vậy sao? Để tôi đưa cô đi bệnh viện!”
Cô cố sức lắc đầu, hiện tại cô chỉ cần được ôm, chỉ cần một vòng tay ôm lặng lẽ.