“Tôi cười anh! Cái gì mà thiên chi kiêu tử (*con cưng của trời), cái gì mà sinh viên mẫu mực, đứa bé được nuôi dưỡng tốt. Thực ra căn bản chính là cái bao cỏ, ngay cả chuyện cơ bản nhất trắng đen đều cũng không phân rõ ràng!” Cô đã bất chấp tất cả, căn bản không cần biết lời nói của minh có thể chọc giận hắn hay không nữa.
“Tốt lắm, An Tử Khê, tôi chỉ có thể nói, cô thật sự rất có gan đấy.” Lâu Tử Hoán tức giận đến hai mắt đỏ lên, hắn nắm lấy cổ tay cô bước đi.
Lâu Nhược Hi đuổi theo đi: “Anh, anh muốn đi đâu?”
Lâu Tử Hoán đã tức giận đến mất đi lý trí, dường như đã quên mất là mình tới để đón em gái. Hắn quay đầu: “Em đi về trước, xe của bác Trương đỗ ở cổng trường.”
Lâu Nhược Hi đuổi theo không kịp, nhìn hai người rời đi, biểu tình càng ngày càng tái nhợt cứng ngắc, ánh mắt lại sáng ngời dị thường.
“Lâu Tử Hoán, anh buông ra, có nghe hay không, anh buông ra!” Tử Khê không ngừng đấm đánh hắn, muốn gỡ tay hắn ra. Nhưng là sức của Lâu Tử Hoán quá lớn, cô căn bản đá không ra, chỉ có thể thất tha thất thểu chạy theo sau hắn. Dọc đường đi, gặp phải rất nhiều bạn học tan học về nhà, nhưng ai cũng không dám trêu chọc Lâu Tử Hoán, mà chỉ dám vừa đi vừa thì thầm nói nhỏ.
Lâu Tử Hoán đem cô một đường kéo đến bãi bóng trong rừng cây nhỏ ở sau trướng, một tay ấn cô vào một gốc cây ngô đồng: “An Tử Khê, tôi đã từng nói với cô, cô nếu còn dám tìm Nhược Hi gây phiền toái, tôi tuyệt đối không tha cho cô! Xem ra hôm qua cô còn chưa được dãy dỗ đến nơi, hôm nay mới dám làm càn như vậy!”
Tử Khê khó nén nội tâm sợ hãi, bây giờ trời bắt đầu tối, Lâu Tử Hoán kéo cô đến nơi này, có trời mới biết hắn muốn làm cái gì. Cô cắn môi, lại lần nữa cười: “Lâu Tử Hoán, anh chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao? Trừ bỏ sử dụng bạo lực với tôi ra, anh còn có thể làm gì?”
Hắn thật muốn bội phục can đảm cùng thái độ kiêu ngạo của cô, đến nước này dĩ nhiên còn dám khiêu khích hắn. Gương mặt hắn tiến lại gần, lộ ra nụ cười đắc ý: “Thủ đoạn của tôi có rất nhiều, nhưng mà cô còn không xứng để cho tôi dùng những thủ đoạn kia đối phó với cô. Đối với loại người dã chủng (con hoang) như cô, chỉ xứng đáng được hưởng loại đối đãi này mà thôi.”
Mỗi một câu, mỗi một lời nói của Lâu Tử Hoán đều không quên nhục nhã cô. Cô tự nói với bản thân, không cần để ý, đối với cái loại con trai đầu heo này, căn bản không cần để ý. Nhưng là ngực cô vẫn không nhịn được chua xót, dựa vào cái gì mà cô lại phải chịu sự đối xử này, Lâu Nhược Hi lại như bảo bối được hắn che chở trong lòng bàn tay. Cô nhịn không được bệnh tâm thần kêu to: “Lâu Tử Hoán, anh dựa vào cái gì đối với tôi như vậy? Tôi cũng là em gái của anh mà, vì sao anh phải một lần lại một lần làm nhục nhã tôi như vậy chứ?”
Lâu Tử Hoán bóp chặt cổ của cô, ấn cô gắt gao dựa vào thân cây, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi cảnh cáo cô, cô không phải là em gái tôi, em gái tôi chỉ cần Lâu Nhược Hi. Muốn làm em gái tôi, cô không xứng.”
“Lâu Tử Hoán, anh tên khốn kiếp này, khốn kiếp!” Cô rốt cuộc không khống chế được bản thân tức giận, đá loạn lên người hắn.
Kiên nhẫn của Lâu Tử Hoán đã hoàn toàn biến mất, đè lại đỉnh đầu cô, hắn nhìn thấy trong mắt cô toàn nước. Lần trước, tại sao lần trước hắn ở trước mặt nhiều người nhục nhã cô, cô không có rơi lệ, mà lúc này đây, cô cư nhiên lại khóc. Cô gắt gao cắn môi, quật cường không cho nước mắt rơi xuống. Trong lòng hắn căng thẳng, xúc động cúi người hôn lên môi cô. Hương vị trong trí nhớ, hắn thừa nhận mặc dù lòng dạ của người con gái này độc ác, nhưng cánh môi lại thực ngọt ngào mềm mại, hôn phải thực sự mất hồn.