Cô đã có chuẩn bị tâm lý, mẹ khẳng định là sẽ không bỏ qua cho cô. Mỗi khi mẹ gặp phải chuyện không như ý, đều trút trên người cô, cô thật sự rất hận, hận bản thân mình sao lại có thể có một người mẹ như thế.
An Dạ Vũ thấy cô đứng bất động, bước vài bước xông lên, túm lấy tóc cô, không để ý Tử Khê bị ăn đau kêu đau, kéo thẳng cô một đường dài đến giường, ném cô lên giường, lại một phen quấn lấy tóc cô: “Đứa con gái chết tiệt này, mấy ngày không phạt mày, mày ngứa da có phải không?”
Mắt cô ngấn nước, oán hận nhìn mẹ mình. Bà ta đã tẩy trang, hốc mắt biến thành màu đen, nếp nhăn bên khóe mắt có thể thấy rõ ràng. Một cỗ bi thương chợt nảy lên, về sau cô có phải cũng sẽ như vậy không, bộ mặt đáng ghét như vậy. “Trong cái nhà này, cũng chỉ có con có thể để cho mẹ phát tiết. Đánh đi, tốt nhất đánh chết con, xong hết mọi chuyện!”
An Dạ Vũ tức giận gật đầu một cái, một bàn tay đánh cô ngã xuống giường, lại kéo đầu cô lên: “Mày còn chê tao tức giận chưa đủ đi! Còn chọc giận tao như vậy, mày hận tao đúng không, hận tao không thể chết sớm một chút đi! Tao nói cho mày biết, đứa con gái chết tiệt kia, tao chết mày cũng không sống tốt được đâu!”
“Tốt nhất mọi người đều không cần sống tốt!” Khóe miệng cô bị đánh chảy máu, lại vẫn cười thảm nhìn mẹ cô. “Lúc trước mẹ hẳn là không nên đưa con đi vào cái nhà này, mẹ hẳn là vứt con bên ngoài, để cho con tự sinh tự diệt, đỡ phải ở bên cạnh chọc giận mẹ.”
“Đứa con gái chết tiệt kia!” An Dạ Vũ lại hung hăng giáng cho cô hai cái tát, “Tao sinh mày ra, nuôi mày, mày lại báo đáp tao như vậy?”
“Con tình nguyện mẹ không sinh con ra, lúc con còn trong bụng mẹ, nên uống một liều thuốc phá thai, hóa thành một vũng máu loãng càng bớt việc.” Cô đau đến mất cảm giác, miệng lại không quản được muốn chống lại bà, đau đi, cô đau, sẽ làm mẹ cô cũng không thể sống tốt được.
“Mày là đứa con gái chết tiệt!” An Dạ Vũ phát điên bùng phát ở trên người con gái, lại là đánh đấm vặn véo, thẳng đến lúc không còn sức lực. “Mày nghĩ rằng ta muốn sinh ra mày sao? Sinh mày ra, tao có sống tốt được sao?”
“Con biết được, con đi vào cõi đời này vốn là không được hoan nghênh!” Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, nước mắt rốt cục rơi xuống. Không có người nào thật sự hoan nghênh cô, ngay cả mẹ cô cũng không thương cô. Cô chỉ có thể dùng kiêu ngạo ngụy trang bản thân, bây giờ cả một chút tự tôn kia cũng không có.
“Đứa con gái chết tiệt kia!” An Dạ Vũ nhìn xuống đứa con gái ruột, cuối cùng không xuống tay nữa, “Hôm nay mày có phải là lại đi trêu trọc anh em bọn nó không?”
“Con trêu trọc bọn họ?” Tử Khê cười ha ha, “Sự tồn tại của con không phải là đã trêu trọc bọn họ rồi sao? Mẹ con cướp người đàn ông của mẹ bọn họ, làm cho mẹ bọn họ tự sát. Như vậy còn chưa đủ trêu chọc sao? Lâu Tử Hoán làm sao lại có thể buông tha con?”
Mày, đứa con gái chết tiệt!” Sắc mặt An Dạ Vũ lúc đen lúc trắng, bà ta hung hăng nhéo cô, “Mày không làm tao tức chết là không thấy yên ổn đúng không! Được, tao đánh chết mày, tao sẽ đánh chết mày!”
Tử Khê có đôi khi cũng thực chán ghét chính mình, mỗi lời của cô đều là lưỡi dao, đâm vào chỗ đau nhất của mẹ cô. Lâu Tử Hoán nói rất đúng, cô bị đánh đều là tự tìm đến. “Tốt nhất thật sự đánh chết con đi, bằng không, con cũng muốn điên rồi!”
An Dạ Vũ gắt gao nhéo cô, bà ta thầm nghĩ nhéo nát đứa con gái này, lúc trước bà ta làm sao có thể lại đầu óc phát sốt, lưu lại đứa con gái đáng ghét này để tự chọc giận mình đây.