Khi tới câu lạc bộ liền có người ra đón cô. "Violet An, Phùng đạo diễn đang đợi cô, mời theo tôi."
Tử Khê mỉm cười gật đầu, đi theo. Cô vừa đi vào cửa liền khựng lại. Lâu Tử Hoán đang ngồi ở bên trong đưa lưng về phía cô, dù cho đã nhiều năm trôi qua, dù cho đã lâu không nhìn thấy mặt anh, nhưng cô vẫn có thể phân biệt chính xác, đó chính là Lâu Tử Hoán. Cô đứng bất động ở cửa vào, cô mất đi khả năng phản ứng. Cô không thể ngờ tới, lại gặp Lâu Tử Hoán ở chỗ này. Lâu Tử Hoán không nên xuất hiện ở đây a!
Đạo diễn Phùng Nhất Vệ thấy cô trước, đứng lên: " An tiểu thư, cô đã đến rồi! Mau tới đây ngồi, chỉ còn chờ mình cô thôi."
Hân Thuần đẩy, đẩy cô, thấy mặt cô trắng bệch không có phản ứng liền nói nhỏ bên tai cô: "Phùng đạo diễn chào cô kìa, Violet, cô đang nghĩ gì vậy?"
Lúc này cô mới hồi phục lại tinh thần, tiến từng bước cứng ngắc: " Phùng đạo diễn, xin chào"
Phùng Nhất Vệ hướng cô gật đầu, bên cạnh ông là một người phụ nữ mặc đồ tây tầm bốn mươi tuổi." Đây là phu nhân của tôi, Trần Vĩ Như, cũng là nhà chế tác phim. Vị này chính là tổng tài Lâu thị Lâu Tử Hoán tiên sinh, cũng là nhà đầu tư lớn nhất cho bộ phim."
Lâu Tử Hoán lúc này mới chậm rãi quay đầu lại, thưởng thức biểu tình mỹ lệ của cô, uống một ngụm rượu: " An tiểu thư không hổ là siêu sao quốc tế, người đẹp trong giới điện ảnh, Phùng đạo diễn, ông thật tinh mắt!"
An tiểu thư! ! Tử Khê bị cách xưng hô xa lạ của anh làm cho đau đớn, thế nhưng dưới tình huống này, giả vờ không nhận ra nhau là biện pháp tốt nhất!
" Xin chào Phùng phu nhân, xin chào Lâu tổng!" Lúc HânThuần đẩy ghế ra, cô cũng gật đầu chào hỏi.
"Ai ui!" Trần Vĩ Như kéo tay cô ngồi xuống bên cạnh Lâu Tử Hoán, " Không cần khách khí như vậy đâu, nếu em không ngại thì có thể gọi chị là Trần tỷ, về phần ông ấy thì có thể gọi là lão Phùng. Sau này chúng ta còn hợp tác lâu dài mà."
Tử Khê không có thói quen bị người khác lôi kéo nhiệt tình như thế, nhưng cô cũng gật đầu mỉm cười.
" Đường tiểu thư, cũng mời ngồi." Lâu Tử Hoán hầu như không có nhìn An Tử Khê nhiều, trái lại quay qua bắt chuyện với Đường Hân Thuần. Đường Hân Thuần lần đầu hẹn gặp lại được thấy Lâu Tử Hoán nhân vật đứng đầu như vậy, tim của cô cũng nhảy loạn xạ. Tốt xấu gì cô cũng đã từng lăn lộn trong làng giải trí nhiều năm, cô gật đầu, cũng ngồi xuống ở phía đối diện.
Tử Khê ngồi ở bên cạnh Lâu Tử Hoán, lúc này bọn họ chỉ có cách nhau một khủy tay. Cô có thể cảm thụ được khí tức mạnh mẽ của anh, quen thuộc khiến mỗi một dây thần kinh của cô đều run rẩy. Cô nắm chặt cái ví của mình mới có thể khiến cho bản thân thoạt nhìn bình tĩnh một chút. Cô thật không ngờ, Lâu Tử Hoán thấy cô nhưng lại trấn định như vậy, hình như An Tử Khê đối với hắn mà nói, đã không còn quan trọng mà chẳng khác gì người xa lạ.
"Violet, cô đã xem qua kịch bản của chúng tôi chưa?" Phùng Nhất Vệ hỏi.
Tử Khê gật đầu, hai ngày qua nếu không có sắp xếp tuyên truyền phim, tôi liền ở khách sạn xem kịch bản." Phùng đạo diễn!" Giọng cô rõ ràng chủ yếu là không muốn cho người bên cạnh nghe." Nói thật là, "Ðát kỉ" rất hấp dẫn tôi, nội dung đơn giản nói về Ðát kỉ là một nhân vật thời xưa, là yêu hậu họa quốc. Ðát kỉ ở đây từ một cô bé thanh thuần lại biến thành người phụ nữ bất chấp thủ đoạn. Từ bỏ cô, phụ thân hiến cô cho hôn quân. Cô bị phản bội hết lần này tới lần khác, chỉ có quyền thế cùng tiền tài mới có thể khiến cho tâm linh khô cạn của cô được an ủi. Tôi thích vai diễn này, kết cục đặc biệt, nhất là khoảnh khắc lúc cô ấy chết."
"Violet cô giải thích rất tốt. Tôi không nhìn lầm, cô là sự lựa chọn rất thích hợp với vai Ðát kỉ. Lâu thiếu, cậu thấy thế nào?" Phùng Nhất Vệ nghe Tử Khê nói xong, rất là hưng phấn, thế nhưng cũng không quên hỏi ý tứ của ông chủ lớn.
Khóe miệng Lâu Tử Hoán cong lên nhàn nhạt ý cười: " Phùng đạo diễn, nếu tôi đã quyết định đầu tư vào bộ phim của ông thì chủ yếu chính là tin tưởng vào ánh mắt của ông, tin tưởng vào thực lực của ông và cả đối với đoàn làm phim của ông cũng vậy. Violet rất đẹp, yêu khí quyến rũ trên người cô ấy rất thích hợp cho vai diễn Ðát kỉ."
Lưng Tử Khê dựng thẳng, khí tức của Lâu Tử Hoán tràn ngập trên thân thể cô, khiến cả người cô như muốn đốt cháy. Cô liền trưng ra bộ dáng tươi cười: "Cảm ơn Lâu tổng khích lệ."
"Nếu Lâu thiếu không có ý kiến, vậy Ðát kỉ sẽ do Violet diễn, Vĩ Như sẽ bàn với cô về cụ thể chi tiết." Phùng đạo diễn quyết định.
"Việc này tôi chưa bao giờ tham dự vào, Trần tỷ có thể nói với Hân Thuần. Nhưng mà trong vòng nửa tháng tôi còn có một ít hoạt động tuyên truyền phải tham gia. Vai Đát Kỉ bên đây tôi không thể có thời gian diễn ." Tử Khê nói.
"Những việc này đều không có vấn đề." Trần Vĩ Như nói tiếp," nhưng là giai đoạn đầu có một chút huấn luyện, Violet, em còn phải học một ít vũ đạo cùng đàn cầm, Đát Kỉ là người phụ nữ tài ba tài sắc vẹn toàn."
Kịch bản có yêu cầu gì, em sẽ tận tâm phối hợp."Tử Khê gật đầu.
Lâu Tử Hoán cầm lấy ly rượu, nhìn cô thật sâu một cái: "Vậy chúc chúng ta hợp tác thành công!"
Mấy người đang ngồi liền nâng ly. Vừa mới để ly rượu xuống, Đường Hân Thuần rõ ràng là rất hài lòng nói chen vào: "Đúngrồi, lâu thiếu.Vị Chu quản lý bên quý công ty một mực liên hệ muốn Violet có thể làm người phát ngôn cho việc bán sản phẩm điện thoại mới của Tập Mỹ. Trước đây vì Tử Khê không có ý định ở lại trong nước nên tôi phải từ chối. Hiện tại Violet có dự định phát triển lâu dài trong nước, tôi nghĩ hợp tác làm phát ngôn cho sản phẩm điện thoại mới của Tập Mỹ, có thể bàn lại."
"Như vậy đi!" Lâu Tử Hoán cầm ly rượu, ý cười nơi khóe miệng càng thêm đắc ý.
Ánh mắt Tử Khê trách cứ nhìn Hân Thuần, rõ ràng đang nói chuyện hợp tác làm phim, Đường Hân Thuần không có hỏi ý của cô liền cùng Lâu Tử Hoán bàn về làm đại diện. Cô không muốn có nhiều quan hệ với Lâu Tử Hoán, giữa cô và Tử Hoán càng đơn giản càng tốt.
"Vậy thật tốt quá, tôi sẽ nói với Chu quản lí. Violet có thể làm đại diện cho sản phẩm mới của chúng tôi, tôi rất vui. Violet hợp tác vui vẻ!" Lâu Tử Hoán nâng ly rượu, con ngươi đen như mực chăm chú nhìn cô chằm chằm.
Không phải cũng chỉ mới bắt đầu bàn chuyện thôi sao? Cô cũng chưa đồng ý mà! Còn có người khác ở đây, Tử Khê không thể làm hắn mất mặt, huống chi hắn cùng cô hiện tại cũng chỉ là người xa lạ. Cô ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt hắn, cô súyt nữa trượt tay, rượu đổ một ít ra ngoài, cũng may là rượu vơi đi một chút rồi. Cô nhẹ nhàng cụng ly với hắn, nhấp một ít rượu. Trời biết lòng của cô có bao nhiêu hồi hộp, vì sao hắn lại dường như không có việc gì như vậy, mà cô lại mắt cũng không dám liếc hắn một cái. Thì ra, hắn đã buông bỏ được chuyện của bọn họ khi ấy rồi, hắn đính hôn rồi không phải sao? Chân chính không buông bỏ được, vẫn chỉ có cô!
Lúc này, cửa phòng mở ra. Là phục vụ mở cửa: "Lâu thiếu, Niên tiểu thư tới rồi!"
Tử Khê nghe được ba chữ Niên tiểu thư, lập tức nghĩ tới vị hôn thê Niên Mạn Linh của hắn.Cô nắm chặt ly rượu, toàn thân cứng ngắc.