"Cô đang nói gì vậy?" An Tử Khê trước mặt càng ngày càng mơ hồ, anh nhìn không ra được hình dáng của cô.
"Lâu Tử Hoán, bây giờ suy nghĩ lại, ở cùng với anh một chỗ e là một việc làm ngu ngốc của tôi kiếp này. Từ nhỏ, anh cùng em gái anh luôn kết hợp lại bắt nạt tôi. Năm tôi mười tám tuổi ấy , rõ ràng là anh chiếm tiện nghi, anh phủi tay rời đi nước Mỹ, mà tôi lại bị đuổi khỏi Lâu gia. Tôi muốn nói cho anh hay! Nghiệt chủng của tôi cùng anh được tôi sinh ra cũng không mấy dễ dàng như tôi nói với anh lúc trước. Tôi bị trượt chân ở trong nhà, nước ối vỡ ra. Tôi không biết phải làm cái gì nữa, tôi bò lê lấy điện thoại gọi cho mẹ. Lúc đó bà đang cùng tình nhân yêu đương vụng trộm, căn bản không đếm xỉa tới tôi. Tôi chịu không nổi, không thể làm gì khác hơn là gọi 120, tôi nói cho bọn họ, tôi không động đậy được, để cho bọn họ đến thì trực tiếp phá cửa mà đi vào. Tôi được đưa vào bệnh viện trong tình trạng như vậy, mẹ tôi sau khi hẹn hò vui vẻ xong mới đến. Tôi rất hận các người, rất hận anh, là anh khiến tôi chịu nhiều khổ cực như vậy. Sau khi trở về, anh còn không chịu buông tha tôi, liên tục nhục nhã tôi, thương tổn tôi. Ứng phó anh, em gái anh, còn có ba anh, anh có biết tôi rất mệt không? Cuộc sống như vậy tôi chịu đủ rồi. Nếu như không phải anh là thiếu gia Lâu gia, đằng sau có tập đoàn Lâu thị, tôi căn bản sẽ không cùng một chỗ với anh. Tôi thật không ngờ, càng buồn cười chính là anh vậy mà lại là anh trai của tôi. Suy nghĩ lại những việc của tôi cùng anh trước đây tôi thấy thật buồn nôn. Nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, Hắc Diệu Tư nói anh ấy thích tôi, anh ấy muốn kết hôn với tôi. Hắc Diệu Tư so với anh mạnh hơn, lợi hại hơn, tôi đã không cần anh nữa rồi." Hai chữ nghiệt chủng cô phải dùng hết khí lực mới dám nói tới. Xin lỗi, Nhạc Nhạc, A Tử không phải cố ý nói con như vậy. Con là bảo bối trong lòng A Tử, tha thứ cho A Tử. Cô lại nhìn anh, trên mặt anh là sự trống rỗng. Mỗi một câu nói của cô đều rất cay độc tàn nhẫn, cô thực sự muốn anh hoàn toàn từ bỏ hi vọng.
"An Tử Khê, cô được lắm!" Lâu Tử Hoán nở nụ cười "Cô thật sự rất được. So ra cô còn lợi hại hơn tôi, lại có thể hoàn toàn lừa được tôi, được lắm, rất được!"
Tử Khê nhìn bộ dạng kia của anh, nháy mắt thấy đau đớn, cô nắm chặt lấy hai tay sau đó nói: "Lâu Tử Hoán, bây giờ tuy rằng tôi lợi dụng anh, nhưng trong khoảng thời gian này tôi cũng đã nỗ lực không ít, không phải sao? Xin anh, chúng ta hảo tụ hảo tán (ý nói hợp - tan đều vui vẻ)."
"Cô cho là với hạng đàn bà như cô, tôi sẽ sống chết quấn quít lấy cô không tha sao?" Lâu Tử Hoán không cho phép mình tỏ ra yếu kém trước mặt cô, cô nhục nhã anh thế là đã quá đủ rồi. "Tôi với côi ly hôn, tôi sẽ bảo luật sư chuẩn bị hồ sơ xong xuôi, rồi sẽ báo cho cô đến ký tên."
"Lâu Tử Hoán, anh sẽ không cho rằng ly hôn với tôi xong thì mọi chuyện sẽ chấm hết đơn giản như vậy chứ!" Cô không thèm để ý đến hình tượng của bản thân trong cảm nhận của anh lại càng đi xa hơn, " Không dễ dàng như vậy đâu, lúc trước tôi làm nhân tình của anh với cái giá là 10 triệu, tôi với anh ly hôn, chí ít thì 10 triệu đó anh phải cho tôi đi chứ!"
Lâu Tử Hoán cười to, anh cuối cùng cũng thấy rõ được bản chất thật của người đàn bà này, mắt anh đúng là bị chó ăn mất mới coi trọng cô. "Lâu Tử Hoán tôi sẽ không để ý như vậy, Lâu Tử Hoán tôi cũng không thích nợ ai, cô từng nói bởi vì tôi mà cô mất đi một đứa con, giờ tôi cho cô gấp đôi, 20 triệu, có thể thỏa mãn lòng tham của cô được chưa?"
Tử Khê cười thỏa mãn, mặc dù trong lòng đang rỉ máu. "Tốt, phiền Lâu tổng anh bây giờ viết ra giấy trắng mực đen, tôi cũng không muốn sau một đêm ngủ dậy anh liền đổi ý."
Lâu Tử Hoán hoàn toàn sụp đổ, anh muốn xé nát người đàn bà trước mặt ra, cô tham lam khiến anh chán ghét buồn nôn. Anh lấy chi phiếu từ trong túi ra: "Bây giờ tôi sẽ viết 20 triệu cho cô, vậy chắc là được rồi chứ!" Anh viết lên chi phiếu, ném vào mặt cô, rồi xoay người rời đi "Ngoài ra thì căn nhà này tôi cũng tặng cho cô, những gì có dính dáng đến người đàn bà như cô tôi cũng không muốn giữ lại, những gì có liên quan đến đàn bà như thế anh cũng không muốn giữ lại, quá ghê tởm buồn nôn!." Nói xong, Lâu Tử Hoán đá cửa rời khỏi.
Rốt cục Tử Khê cũng để nước mắt rơi xuống, cô quỳ trên mặt đất, chăm chú nhìn chi phiếu trong tay. Cô khóc khiến toàn thân run rẩy co quắp, trong miệng luôn lẩm bẩm: "Xin lỗi, Tử Hoán, xin lỗi, xin lỗi."
Thế nhưng trong phòng không ai đáp lại cô, trống rỗng như một mộ phần, mà từ lâu cô đã chôn mình trong đó.
Cô từ nhà của Lâu Tử Hoán đi xuống, gọi cho Hắc Diệu Tư: "Lâu Tử Hoán đã đồng ý ly hôn, tôi mong muốn ông cũng tuân thủ lời hứa."
"Đương nhiên!" Hắc Diệu Tư vui vẻ đáp lại.
Tử Khê đón Nhạc Nhạc tan học, thời gian tan học còn chưa tới, cô ngơ ngác đứng chờ ở cổng. Không lâu sau, Nhạc Nhạc đeo túi sách đứng ở trước mặt nhìn cô. "A Tử, mẹ làm sao vậy? Mắt mẹ sao lại đỏ như vậy, mẹ khóc sao?"
Tử khê cầm lấy cặp sách nặng trịch của Nhạc Nhạc, nắm tay nó: "Không có, vừa rồi có hạt cát bay vào, ta xoa hơi mạnh tay nên mắt hơi đỏ."
"Vậy hai mắt mẹ đều bị cát bay vào sao?" Nhạc Nhạc hỏi.
"Hả, ừ!" Tử Khê chột dạ không dám nhìn nó. Cô ngồi xuống đưa cho nó phần cơm trẻ em.
Nhạc Nhạc vui vẻ ăn, Tử Khê nhìn nó, từ nay về sau, cũng chỉ có cô cùng Nhạc Nhạc. "Nhạc Nhạc, chúng ta có thể phải đi đến một nơi khác, ở nơi đó, có thể không cùng ngôn ngữ, con còn phải học tiếng Anh nữa. Con có sợ không?"
Nhạc Nhạc ngơ ngác nhìn cô: "Ba ba xấu xa cũng sẽ đi cùng chúng ta chứ?" Từ sau khi họ kết hôn, nó cũng thay đổi cách gọi với Lâu Tử Hoán sang ba ba xấu xa.
"Ba ba, ba ba không đi được, chỉ có hai người chúng ta." Tử Khê nói xong, thiếu chút nữa nghẹn ngào, cô không muốn thất thố trước mặt Nhạc Nhạc, cố nén lại. "Sau này, không có ba ba xấu xa, chỉ có mẹ và con, chúng ta sống cùng nhau."
"A tử, mẹ cãi nhau với ba ba xấu xa sao?" Nhạc Nhạc dường như không thể tiếp nhận cái hiện thực này, "Mẹ lại tức giận với ba ba xấu xa sao? Ba ba xấu xa mặc dù có thời gian thực sự rất xấu, nhưng ba có thể làm người tốt mà! A tử, mẹ tha thứ cho ba đi mà!"
Tử khê nhịn không được nước mắt rơi xuống: "Nhạc Nhạc, mẹ không thể ở cùng một chỗ với ba ba xấu xa của con, không thể rồi. Vài ngày nữa, chúng ta sẽ rời khỏi đây, nhưng con không thể nói với bất kì ai nha!"
"Không thể cùng ở một chỗ với ba ba xấu xa sao?" Đôi mắt nhỏ của Nhạc Nhạc lập tức đỏ hoe, nước mắt cũng rơi xuống, "A Tử, vì sao không thể cùng ba ba xấu xa cùng một chỗ, Nhạc Nhạc không muốn rời khỏi đây, không muốn rời khỏi ba ba xấu xa."
Tử Khê cũng khóc, cô đem Nhạc Nhạc ôm vào trong lòng: "Nhạc Nhạc, con hãy nghe mẹ nói, nếu như chúng ta không rời khỏi sẽ làm hại ba ba xấu xa rất thảm. Ba ba xấu xa đã chịu rất nhiều khổ rồi, chúng ta không thể lại khiến cho ba ba bị khổ nữa. Nhạc Nhạc con rất thông minh, nghe A Tử nói có được không?"
"Vì sao chúng ta sẽ hại ba ba xấu xa. Chúng ta đều rất thích ba ba xấu xa không phải sao? A Tử, chúng ta phải bảo vệ ba ba xấu xa có được hay không, A Tử, Nhạc Nhạc không muốn rời khỏi ba ba."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nanh của Nhạc Nhạc khóc thương tâm, cô rất đau lòng, thế nhưng chuyện đến nước này, cô không hề muốn. "Nhạc Nhạc, con ngoan nào, không phải là con rất nghe lời A Tử sao? Chuyện mẹ nói với con ngày hôm nay con tuyệt đối không thể nói với bất cứ ai! Đồng ý với mẹ, có được hay không?"
Nhạc Nhạc nức nở gật đầu,vùi vào trong lòng Tử Khê nhỏ giọng khóc.
Buổi tối trở về, Lâu Tử Hoán không hề quay lại, anh đương nhiên sẽ không quay lại rồi. Nhạc Nhạc nhìn vẻ mặt không tốt của cô, cũng không dám hỏi vì sao ba ba xấu xa không có nhà. Chờ Nhạc Nhạc ngủ say, cô gọi cho Lâu Tử Hoán: "Anh chừng nào thì đem đồ đạc của anh đi?"
Lâu Tử Hoán ngồi trong phòng làm việc, anh nắm chặt điện thoại: "Vài thứ kia với tôi mà nói không có bất cứ ý nghĩa gì nữa, cô ném đi!" Nói xong, anh cúp điện thoại rất nhanh, ném nó đi. Vừa thấy tên hiển thị trên điện thoại, là cô, anh vẫn ôm một tia hy vọng. Cô gọi cho anh là muốn năn nỉ, muốn xin lỗi. Nói cho anh biết những gì cô nói là nói bậy, cô không cố ý. Nếu như cô thực sự nói xin lỗi anh, anh có thể cân nhắc tha thứ cho cô. Anh làm sao có thể tin, An Tử Khê có thể nói ra những lời như vậy. Thế nhưng sự thực xảy ra trước mắt, sắc mặt tham lam của cô khắc sâu rõ ràng như vậy, anh không tin cũng không được.
"An Tử Khê, vì sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Vì sao?" Anh dùng lực đánh vào bàn, nước mắt chảy xuống.
Buổi chiều hôm sau, luật sư của Lâu Tử Hoán gọi điện cho cô, bảo cô ký tên. Cô cười buồn khi nhận được điện thoại, anh thật sự rất hận cô, nhanh chóng muốn thoát khỏi cô, nếu không phải thì hiệu suất cũng không nhanh như vậy.
Cô chỉnh lại trang phục, đánh chút phấn, cô không thể để mình chật vật như vậy. Tới văn phòng luật sư, lúc cô đi vào thì Lâu Tử Hoán đã ở bên trong. Anh mặc tây trang, nhưng không chỉnh tề. Con mắt anh trũng sâu, quầng mắt thâm đen. Nhìn anh rất chật vật, tiều tụy, mà cô thì gọn gàng diễm lệ.
Lâu Tử Hoán cũng ý thức được điểm này, anh trào phúng chính mình, cô căn bản không để ý một chút nào đến việc ly hôn với anh, cô vẫn sống tốt. Kết thúc đoạn hôn nhân này, cô lập tức có Hắc Diệu Tư ôm ấp, tiếp tục cuộc sống tuyệt vời của cô.
"An tiểu thư, mời ngồi." Khúc Triết Hãn ra hiệu, "là như vậy, An tiểu thư. Trước khi cô cùng Tử Hoán ký tên ly hôn, chuyện phân chia tài sản tôi muốn nói cho rõ ràng."
"Không cần!" Tử Khê không thể ngồi cùng anh lâu hơn nữa, khi cô nhìn thấy anh tiều tụy, cô phải khắc chế bản thân."Việc phân chia tài sản tôi và Lâu Tử Hoán đã bàn xong, không cần bàn lại. Trực tiếp ký tên đi, anh nói cho tôi biết ký ở đâu?"
"Xem ra cô rất khẩn trương." Lâu Tử Hoán cười trào phúng "Xe của Hắc Diệu Tư đang chờ ở dưới có đúng hay không, chỉ cần ly hôn với tôi xong là liền lao về tổ uyên ương của các người." Vừa nghĩ đến khả năng này, anh liền ghen tị muốn giết cô. Anh lập tức nhắc nhở chính mình, vì một người đàn bà tham lam như thế không đáng, không đáng.
Tử Khê cầm lấy bút, tay hơi run lên, trước khi bị tử hình anh còn muốn cho cô một nhát dao. Cô bày ra bộ dáng tươi cười: "Lại bị anh đoán trúng, thật là không vui chút nào!"
"Cô!" Lâu Tử Hoán bị tức giận đến bốc khói. "Triết Hãn, đưa bút cho tôi, tôi ký trước." Anh nói xong, ba bốn văn kiện đều được anh kí hết.
Tử Khê lén nhìn anh, sẽ là như vậy, Tử Hoán, sẽ là như vậy. Rời khỏi em, bầu trời mới của anh có thể càng thêm rộng mở. Anh là hùng ưng, khắp thiên hạ đều là của anh, không bị em cùng Nhạc Nhạc ràng buộc nữa, anh hãy thoả sức tung bay đi nhé! Cô hít sâu một hơi, ký tên. Vừa thấy anh thù hằn ký tên xong, quăng bút đi, nói với Khúc Triết Hãn một câu liền rời đi, cũng không thèm quay đầu lại.
Tử Khê ngẩng đầu, chống lại con mắt thâm ý của Khúc Triết Hãn. Cô xấu hổ cười: "Ngày hôm nay, cảm ơn anh!"
Khúc Triết Hãn nhìn hồ sơ, không có vấn đề. "Thỏa thuận không có vấn đề gì, tôi sẽ liên hệ với văn phòng đăng ký hôn nhân bên kia, đến lúc đó gọi hai người tới chính thức ký tên ly hôn."
Thì ra còn phải chịu cực hình một lần nữa, ngày hôm nay đối với cô đã đủ rồi, thêm một lần nữa, cô thật muốn điên mất. "Cảm ơn anh, tôi đi trước!"
Cô đi tới cửa, nghe được thanh âm phía sau: "Cô yêu Tử Hoán! Nếu thương hắn, vì sao lại phải rời khỏi hắn?"
Tử Khê nắm chặt ván cửa, cố sức quay đầu lại: "Khúc luật sư, anh suy nghĩ nhiều quá, tôi chưa từng yêu anh ấy. Tôi nghĩ, anh ấy cũng sẽ không yêu tôi."
Nói xong, cô gần như đi trốn khỏi văn phòng luật sư.
Cô chầm chậm đi không có mục đích ở trên đường lớn, mắt mơ hồ, căn bản nhìn không thấy đường. Cho đến khi điện thoại vang lên, là mẹ cô, bà muốn gặp cô. Cô cười cười, cô cũng muốn thấy, mẹ cô còn muốn nói cái gì.
Mẹ cô hẹn cô ở một câu lạc bộ, bên trong là phòng riêng, lúc cô đi vào, mẹ cô đã chờ ở bên trong.
"Tử Khê, mẹ nghe Hắc Diệu Tư nói con đồng ý kết hôn với anh ta?" Vừa thấy cô, An Dạ Vũ khẩn trương hỏi cô.
Tử Khê lạnh lùng ngồi vào một bên, tự rót cho minh một ly rượu, nếm thử một chút: "Đây không phải là điều mẹ muốn sao? Nắm được con dê béo Hắc Diệu Tư này, cả đời đều không cần lo rồi."
"A Tử, dù đúng hay không đúng thì cũng đều do mẹ hại con." An Dạ Vũ như một con gà trống thua trận ngồi bên cạnh cô, cũng cầm lấy ly rượu uống hết.
"Mẹ, con hỏi mẹ, Hắc Diêu Tư rốt cuộc có chỗ nào tốt? Khiến cho mẹ hết lòng đối với anh ta như thế, mẹ, mẹ nói cho con biết có được hay không?" Tử Khê mới vừa trải qua một địa ngục cực hạn, khi đụng tới rượu càng không thể che dấu. Cô uống cạn một ly, lại rót thêm một ly.
"Hắn ta ư, mẹ không có cách nào khác!" An Dạ Vũ cúi đầu khó xử, con gái vừa rót xong rượu, bà ta cũng tự rót cho mình một ly, "Tất cả mọi thứ mẹ có được đều bị hắn ta gắt gao chộp lấy trong tay, mẹ không có cách nào chống lại hắn, một chút biện pháp cũng không có."
Tử Khê cười to, cô nhớ tới lâu Tử Hoán, nước mắt rất nhanh cũng trào ra. Cô ôm lấy mẹ, hỏi: "Mẹ có phải hay không sớm biết con và Lâu Tử Hoán là anh em, nói cho con biết, có đúng hay không mẹ đã sớm biết. Vì sao mẹ đã biết, ngay ban đầu, lại không ngăn cản con, để con từng bước đi vào, vạn kiếp không thể trở lại."
"Mẹ không có nhắc nhở con sao lại sao?" An Dạ Vũ cũng bật khóc, cố sức đánh con gái, "Mẹ đã sớm nhắc nhở con, tránh xa anh em Lâu gia một chút, chính con không chịu nghe, chính con không chịu nghe mà thôi. Con hết lần này tới lần khác còn muốn tới gần hơn, người nhà họ Lâu đều rất vô tình, thực sự rất vô tình. Mẹ nói con rời xa Lâu Tử Hoán một chút, con là một đứa con gái hư hỏng, đứa con gái hư hỏng."
Tử Khê không thèm để tâm mặc mẹ cô đánh, cô cười, nước mắt càng ngày càng nhiều. "Mẹ, mẹ rời khỏi Hắc Diệu Tư đi, anh ta là một tên ma quỷ, thực sự rất đáng sợ. Mẹ, mẹ đấu không lại anh ta đâu, bây giờ bác Lâu chắc là đã tha thứ cho mẹ rồi, van cầu mẹ biết quý trọng."
"Tử Khê, con quá ngây thơ rồi." An Dạ Vũ uống cạn ly rượu, mẹ đã lún quá sâu rồi, quay đầu lại không được."