Lúc Lâu Tử Hoán ký tên, tự xưng mình là anh trai cô, kết quả bị bác sĩ nói cho một bài. Lâu Tử Khê bị chứng mẫn cảm nghiêm trọng, tuyệt đối không thể chạm vào trứng gà, nếu cấp cứu chậm tí nữa, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng. Lâu Tử Hoán cũng ý thức được lần này mình thật sự đã gây ra tai họa, hắn thiếu chút nữa hại chết Lâu Tử Khê.
Tử Khê bị tiêm thuốc gây tê, vẫn ngủ say. Hắn có thể gọi người hầu đến đây chăm sóc, còn mình về nhà trước. Nhưng hắn chính là không nghĩ cử động, ngơ ngác ngồi ngẩn người bên giường bệnh của cô, nhớ đến bộ dạng cô quật cường tranh luận cùng hắn nhưng lại cảm thấy bị chọc tức, nhưng là lúc này, khuôn mặt cô bị nổi mẩn đỏ lại làm cho hắn thấy áy náy. Đối với con gái của kẻ thù, hắn không thể mềm lòng, đặc biệt An Tử Khê một chút cũng không đáng yêu. Cô luôn làm đối chọi với hắn, mỗi một câu nói, mỗi một việc làm, đều làm cho hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Mà giờ chỉ là nhìn đến cô yếu ớt như vậy, hắn rốt cuộc không tức giận được, trong lòng còn dâng lên một nỗi đau lòng khó hiểu.
Hắn ngồi ở bên giường , nhẹ nhàng muốn vuốt ve mặt cô. Cô bình yên ngủ, vẻ mặt yên ổn, trên mặt tuy có nổi mẩn đỏ, lại không làm tổn hao đi vẻ xinh đẹp của cô. Lông mi cô hơi nhếch lên, cánh môi khẽ mím, hồn nhiên như đứa trẻ. Cô lúc này, bộ dạng như cô bé mới có mười sáu tuổi.
“An Tử Khê, nếu cô có thể vĩnh viễn như vậy, hẳn là làm cho người ta bớt lo lắng.” Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, mệt mỏi một ngày, nhịn không được ghé vào bên giường cô ngủ thiếp đi.
Lúc trời mới hừng sáng, hắn tỉnh lại. Lâu Tử Khê đã tỉnh lại rồi, cô đang nhìn hắn không dời mắt. Hắn ưỡn lưng một cái, khóe miệng tươi cười: “Chúc mừng cô trở về nhân gian.”
Đủ mọi chuyện ngày hôm qua trong trí nhớ trào ra, mơ hồ cô còn có thể nhớ lại là hắn đưa cô đến bệnh viện. “Lâu Tử Hoán, anh vì sao phải đưa tôi đến bệnh viện? Anh không phải chán ghét tôi, tôi chết anh hẳn phải vui mừng mới đúng.” Giọng của cô khàn đặc, cổ họng còn âm ẩm đau.
Lâu Tử Hoán hít sâu một hơi, nói cho chính mình không cần tức giận với người bệnh. “An Tử Khê, cô vẫn là bị bệnh ngủ bất tỉnh nhân sự đáng yêu nhất. Cô cứ mở miệng ra, ngay cả là thánh nhân cũng đều có thể bị cô chọc tức điên lên.”
Lâu Tử Khê nở nụ cười, khóe mắt không hiểu đã ươn ướt. Quần áo Lâu Tử Hoán có nhiều chỗ nhăn, bởi vì nằm sấp ngủ, khuôn mặt tuấn tú còn nổi lên mấy vết đỏ. Lần đầu tiên, lúc cô bị bệnh tỉnh lại, bên giường lại có một người. Trong lòng có một dòng nước ấm nhè nhẹ chảy qya, nhưng ngoài miệng cô vẫn không chịu thua: “Có phải là hối hận vì đã cứu tôi? Nhưng mà, đã không kịp nữa rồi!”
“Giọng của cô giống như tiếng con vịt ý, khó nghe chết đi được!” Hắn ngoáy ngoáy lỗ tai, “Tôi đói bụng, muốn đi ăn sáng, cô muốn ăn cái gì, tiện đường mua cho cô luôn.”
Đầu mũi cô chua xót, lần đầu tiên nhận thấy tên con trai này, cảm thấy hắn cũng có chỗ đáng yêu: “Tôi muốn ăn cháo, cháo gạo trắng, không cho đường.”
“Đúng là có tiến bộ!” Nhưng mà đối với người bệnh vừa tỉnh lại mà nói, ăn cháo đối với thân thể là tốt nhất. “Cô nghỉ ngơi trước đã, tôi đi mua về.”
Cô ánh mắt trong suốt nhìn hắn rời đi, lại thấy hắn quay đầu, vẻ mặt không được tự nhiên nói: “An Tử Khê, ngày hôm qua là tôi quá đáng, thực xin lỗi!” Không đợi cô đáp lại, liền đi ra khỏi phòng bệnh.
Mãi một lúc lâu sau, cô vẫn không hồi phục lại được tinh thần. Che khuôn ngực nóng lên, hai hàng nước mắt trượt xuống gối, cô thì thào nói nhỏ: “Lâu Tử Hoán, anh làm sao có thể như vậy. Rốt cuộc là xấu hay không xấu a! Như vậy tôi đây, nên làm cái gì bây giờ?”