Sáng ngày hôm sau, tôi tới cục cảnh sát một chuyến, Natcha khách sáo mời tôi vào văn phòng, sau đó nói với tôi ba tên bắt cóc kia đã nhận tội, nhưng gã họ Tống vẫn cứng miệng nói chuyện này do hắn gây ra, không liên quan gì đến Cung Chính Văn.
Tôi nói với Natcha phải dùng biện pháp đặc biệt để thẩm vấn với kiểu nghi phạm cứng miệng thế này, hơn nữa tôi còn đưa cho Natcha bản ghi âm cuộc gọi ngày hôm qua với Cung Chính Văn.
Tuy bản ghi âm phi pháp này không thể làm chứng cứ, nhưng có thể dùng nó để đe dọa hoặc dụ dỗ gã họ Tống.
Hắn là người có quan hệ thân thiết với Cung Chính Văn, nhận tất cả chỉ thị từ Cung Chính Văn.
Chỉ cần hắn khai Cung Chính Văn ra, cảnh sát sẽ có chứng cứ để hợp tác với cảnh sát trong nước, có lẽ tôi sẽ tống Cung Chính Văn vào tù được.
Khả năng này rất nhỏ nhưng dù sao cũng phải thử xem đã.
Tôi còn bảo Natcha nhanh chóng tới BTT công bố kết quả điều tra của vụ án bắt cóc, chứng minh đoạn video kia do Cung Chính Văn cấu kết với Tào Văn Hoài quay, hơn nữa Cung Chính Văn còn cố ý công khai và tung tin đồn, vu oan Alava nhận hối lộ.
Ngoài ra, tôi cũng bảo Natcha cố gắng điều tra Chung Khang Ninh có dính líu tới vụ án bắt cóc không, xem thử liệu có chứng cứ chứng minh video và tin đồn do Chung Khang Ninh tung ra không.
Trước đó, Natcha đã đồng ý làm chuyện này giúp tôi, giờ chỉ thay đổi kế hoạch một chút mà thôi, đương nhiên ông ta sẽ không từ chối.
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, tôi gọi điện cho Alava thông báo thay đổi kế hoạch, ông ta chỉ cần đợi thời cơ thích hợp rồi thanh minh là được.
Sau đó, tôi rảnh rỗI nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi Natcha xử lý xong.
Ngay tối ngày hôm đó, Natcha mời tôi ăn một bữa, đặc biệt cảm ơn tôi cho ông ta công trạng lớn như vậy.
Tuy ông ta mời, nhưng cuối cùng tôi vẫn giành thanh toán.
Ăn cơm xong, tôi quay về khách sạn thì đúng lúc gặp Chung Khang Ninh và hai đồng nghiệp của anh ta cũng ra ngoài về.
Sau khi chào hỏi, cùng bước vào thang máy, tôi thản nhiên nói với Chung Khang Ninh: “Tổ phó Chung, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
Chung Khang Ninh điềm đạm cười trả lời: “Đương nhiên là được, cậu cứ hỏi.”
Tôi cười nhìn hắn: “Tổ phó Chung, rốt cuộc Cung Chính Văn đã cho anh lợi lộc gì?”
Chung Khang Ninh sững sờ, nhanh chóng liếc nhìn hai đồng nghiệp đang ngỡ ngàng rồi nói: “Phương Dương, tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
“Tổ phó Chung, anh giấu được ai chứ không giấu tôi được đâu.
Anh chính là người gửi đoạn video kia cho những người có quan hệ không tốt với Alava ở BBT, đồng thời còn tung tin đồn Alava nhận hối lộ, khiến dự án bị ngừng.
Tôi nói không sai chứ?”
Đôi mắt Chung Khang Ninh thoáng qua tia bối rối, nhưng không lâu sau đã khôi phục như thường.
Anh ta cau mày lạnh lùng nói: “Tôi tung video và tin đồn? Sao có thể chứ, chẳng lẽ cậu không biết nếu dự án không thành công sẽ tổn thất nhường nào tới tôi và bộ phận của tôi? Sao tôi có thể tung tin đồn được? Phương Dương, tôi biết cậu có thành kiến với tôi, nhưng không cần lấy chuyện này ra bêu xấu tôi đâu.”
“Ha ha, tổ phó Chung, chẳng lẽ anh không biết ông chủ của anh phái tới đã bị bắt hết rồi sao? Cảnh sát thẩm vấn là biết.
À, giờ ông chủ của anh đã khó bảo vệ được mình, anh vẫn nên nhanh chóng nghĩ cách giữ vị trí người phụ trách bộ phận thương mại quốc tế đi.”
Mặt Chung Khang Ninh đổi sắc, anh ta trợn mắt nhìn tôi nhưng không thốt nên lời.
Đúng lúc thang máy đến tầng của chúng tôi, tôi thản nhiên cười với anh ta, nói “Tổ phó Chung phải bảo trọng nhé!” sau đó rời khỏi thang máy.
Nếu như có chứng cứ Chung Khang Ninh tung video và tin đồn, chắc chắn Bạch Vi sẽ báo cáo sự thật với lãnh đạo trong công ty, như vậy anh ta sẽ phải rời khỏi công ty.
Tôi quay về phòng trong khách sạn.
Sau khi tắm xong, tôi rảnh rỗi nằm trêи giường xem ti vi.
Có lẽ mấy ngày nữa mới có kết quả điều tra của vụ án bắt cóc, tôi vốn định xin Bạch Vi từ chức trước khi có kết quả, nhưng sau khi suy đi nghĩ lại, tôi vẫn quyết định làm đến nơi đến chốn, đợi chuyện video kết thúc rồi mới đi.
Cùng lắm mấy ngày tiếp theo vô công rồi nghề, cứ coi như là mấy ngày nghỉ vậy.
Sáng hôm sau, tôi nhận được điện thoại từ Đồng An Chi, ông ấy nói mình và vợ đã đến sân bay, đang chuẩn bị lên máy bay về nước.
Tôi không nghĩ ra nên đi đâu, cuối cùng lại gọi điện cho Đỗ Minh Cường.
Sau khi biết ông ta vẫn đang ở Chiêng Ray, tôi ngồi xe buýt tới Chiêng Ray.
Chiêng Ray là thành phố gần phía Bắc nhất ở Thái Lan, là vùng núi cao hơn mực nước biển khá nhiều, dân số không đông, trong đó đa số là dân tộc thiểu số, cách Chiêng May không tới 200 km, đi hơn hai tiếng là tới.
Trước kia tôi tới chùa Trắng, miếu Đen chơi đã từng ghé qua Chiêng Ray một lần, nhưng lúc đó không biết Đỗ Minh Cường ở đây nên không tới gặp ông ta.
Ở bến xe, tôi nhìn thấy đàn em tên A Việt của Đỗ Minh Cường lái chiếc xe Mercedes-Benz S đến đón mình.
Sau khi khách sáo mời tôi lên xe, A Việt đưa tôi tới một trang viên ở ngoại ô Chiêng Ray ngập tràn hoa tươi, cây ăn quả.
Đây vốn là một nơi thả lỏng tâm trạng khá tốt, nhưng sau khi băng qua con đường rợp bóng cây tới trang viên, tâm trạng của tôi dần trở nên trầm trọng, thậm chí hơi bất an vì nhìn thấy vài người đàn ông ăn không ngồi rồi đứng ở ven đường.
Trang viên đóng chặt cổng, lúc xe của A Việt đến cổng, mấy người bên trong quan sát xe kỹ rồi mới mở cổng cho chúng tôi vào.
Trong trang viên đâu đâu cũng có những người nhìn cực kỳ rảnh rỗi nhưng thực chất lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh xung quanh.
Đây là lần đầu tiên tôi hiểu biết thêm về thế lực của Đỗ Minh Cường, trong ngoài ít nhất cũng có mấy chục người, nhưng ông ta cũng không sợ chết đến nỗi lúc nào cũng muốn một đống người vây quanh bảo vệ mình, thế này chứng tỏ có thể sẽ xảy ra một số chuyện không tốt hoặc đã xảy ra rồi.
Xe dừng trước ngôi nhà ngói ba tầng với bờ tường rậm rạp dây thường xuân xanh mướt.
Tôi không xuống xe mà cau mày hỏi: “A Việt, có chuyện gì thế?”
A Việt hơi lơ mơ: “Anh Dương, chuyện gì là chuyện gì?”
“Trong, ngoài trang viên đều có nhiều người như vậy, có phải sẽ xảy ra chuyện gì không?”
A Việt thoải mái cười: “Anh yên tâm, anh Cường không sao, chỉ là đột nhiên có mấy người khá đặc biệt đến gặp anh ấy để bàn chuyện mà thôi.”
Thấy vẻ mặt tự nhiên của hắn, tôi mới yên tâm đẩy cửa, xuống xe.
A Việt nói với hai người đàn ông cường tráng canh gác trước ngôi nhà: “Bạn anh Cường”, rồi dẫn tôi bước vào.
Sau khi xuyên qua hành lang với hai bên tường đeo đầy các loại sừng trâu thậm chí là ngà voi, rồi lại băng qua phòng khách cổ kính, A Việt dẫn tôi tới hành lang ở sân sau, bảo tôi ngồi vào bàn nhỏ uống trà ở hành lang, còn hắn thì bước vào vườn hoa ngập tràn hoa tươi.
Tôi loáng thoáng nhìn thấy mấy bóng người ở đình nghỉ mát cách vườn hoa không xa, trong đó hình như có một người là Đỗ Minh Cường.
Trước kia, tôi biết Đỗ Minh Cường giàu có, nhưng không ngờ người này lại giàu có như vậy.
Những người giàu có bình thường đâu có bản lĩnh treo đầy các loại sừng thú, ngà voi trêи vách tường ở hành lang, cũng đâu có bản lĩnh trang trí phòng khách bằng nội thất gỗ lim quý hiếm khắc long họa phượng..
Danh Sách Chương: