Chờ khi mọi việc xong xuôi thì trời đã sắp tối, chúng tôi lại đi tới con đường lớn của Thịnh Hải.
Nhìn dòng người xe qua lại như mắc cửi, chúng tôi đều thấy mọi thứ dường như rất không thiết thực.
Gần như một giây trước, chúng tôi vẫn đang ở trêи hòn đảo không một bóng người, ngay sau đó đã quay về thành phố lớn quốc tế tiên tiến phức tạp.
Chúng tôi đi ra ngoài, vì trước đó đã liên lạc với người nhà, nên người nhà họ Hàn, nhà họ Bạch và chủ tịch của bất động sản An Sơn ở Yến Kinh, hay chính là bố của Triệu Thư Hằng cũng đã tới.
Chúng tôi lưu lại phương thức liên lạc của nhau, Hồ Kiếm gật đầu nói với chúng tôi: “Thời gian qua đã làm phiền mọi người rồi, mấy hôm nữa, chúng tôi sẽ mời mọi người đi ăn, nhất định phải đến đấy nhé!”
Hàn Mỹ Kỳ bịn rịn vẫy tay với chúng tôi, cuối cùng hai người họ cũng leo lên một chiếc xe Limousine dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt.
Thấy hai người họ đã rời đi, Hà Khai Thành cũng có vẻ mừng rỡ đi tới.
Lúc nhìn thấy Bạch Vi, ông ta kϊƈɦ động tới mức nắm chặt lấy tay cô ấy: “Cô chủ, cuối cùng tôi cũng gặp lại cô rồi! Cô gầy quá!”
Bạch Vi cũng lên tiếng an ủi, một lát sau Hà Khai Thành mới bình tĩnh lại, nhìn tôi nói: “Đều tại cái thằng nhãi này, suýt nữa hại cô chủ không về được nữa!”
Trông thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Hà Khai Thành, lửa giận trong tôi không biết bốc từ đâu ra, tôi cười lạnh nói: “Nếu không nhờ có thằng nhãi là tôi đây, lúc máy bay gặp nạn, chúng tôi đã không về được nữa rồi! Ông có giỏi thì sao không đến mà ý kiến ý cò với công ty hàng không ý?”
“Chú Thành, chú nói gì thế?”
Thấy tình thế không ổn, Bạch Vi vội vàng kéo Hà Khai Thành đang nóng giận lại.
Tôi vừa định nói tiếp, nhưng thấy Bạch Vi lên tiếng nên đành thôi.
Không biết Bạch Vi đã nói gì với Hà Khai Thành, mà ông ta đã im lặng, ông ta nhìn tôi với ánh mắt hơi khác, có vẻ cảm thấy áy náy vì câu nói vừa nãy, nhưng cũng tuyệt nhiên không mở lời cảm ơn tôi vì đã chăm sóc bảo vệ Bạch Vi suốt thời gian qua.
Bạch Vi áy náy gật đầu với tôi: “Phương Dương, em về trước đây.
Chờ em xử lý mọi việc xong xuôi sẽ đến tìm anh ngay”.
Tôi còn chưa kịp giữ lại, Bạch Vi và Hà Khai Thành đã leo lên một chiếc xe, sau đó biến mất khỏi con phố của Thịnh Hải.
Tôi bất đắc dĩ nhìn ra phía sau, còn có Triệu Thư Hằng, cô bé con cùng Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ.
Triệu Thư Hằng cũng vẫy tay với tôi: “Phương Dương, tôi về Yến Kinh trước đây.
Bao giờ anh đến đó, tôi sẽ tới tìm anh”.
Dứt lời, anh ta có vẻ ảo não nháy mắt ra hiệu với tôi: “Bố tôi đến rồi, tôi có cảm giác lần này mình sẽ ăn đủ.
Anh mau gọi điện cho chú Đồng để chú ấy nói đỡ cho tôi đi.
Không lần sau anh gặp lại tôi, sẽ chỉ nhìn thấy một cái xác thôi”.
Triệu Thư Hằng vừa nói xong, bố anh ta đã mỉm cười bước tới.
Khác với những người khác, bố Triệu rất bình tĩnh.
Ông ấy bước tới bắt tay với tôi, sau đó quan sát tôi từ trêи xuống dưới rồi nói: “Cậu là Phương Dương đúng không? Trước kia, ông Đồng đã nhắc đến cậu mấy lần với tôi, nghe danh đã lâu bây giờ mới được gặp mặt! Quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, gặp rồi mới biết là danh bất hư truyền! Lần này, Thư Hằng có thể bình an trở về đều nhờ công của cậu, tôi thay mặt nó cảm ơn cậu trước!”
Nói rồi, bố Triệu khom người với tôi, tôi vội giữ ông ấy lại nói: “Không cần đâu ạ, chú là bố của Triệu Thư Hằng thì cũng như bậc cha chú của cháu, sao cháu dám nhận.
Chú làm thế này thì cháu tổn thọ mất!”
Bố Triệu cười ha ha lắc đầu: “Không, cậu xứng đáng mà.
Nhà tôi bao năm nay chỉ có mỗi thằng con bất trị này.
Cậu phải biết là những ngày nó mất tích, cả nhà tôi loạn hết cả lên.
Mẹ nó thì sục sôi lên rồi, bây giờ nó không làm sao, tôi cũng yên tâm, mẹ nó cũng không ầm ĩ nữa”..
Danh Sách Chương: