Rất nhanh sau đó Tề Vũ Manh đã nói với tôi rằng vị trí chính xác của số điện thoại đó đã được xác định, là ở một trang trại tại quê tôi.
Tôi vội vã gửi tin tức địa chỉ cho Roga và Ốc Trắng, đồng thời cũng nhắn tin cho Bansha bảo ông ta nhất định phải kiên trì, tìm một chỗ để đợi Ốc Trắng và Roga.
Mà tôi thì vội vã bảo Chu Hỉ Tài để sau khi cậu ta liên lạc được với Roga và Ốc Trắng thì đến ngay chỗ Bansha.
Đợi khi tất cả mọi chuyện đều được sắp xếp xong thì tôi mới thở phào.
Trước mắt tuy Bansha gặp nguy hiểm nhưng giọng nói của ông ta vừa nãy trong điện thoại ít nhất nghe cũng rất mạnh mẽ, tạm thời không có nguy hiểm về tính mạng, đợi đến khi Ốc Trắng và Roga đến thì cục diện sẽ thay đổi.
Giờ xem ra thì tất cả mọi chuyện đều trong kế hoạch, chợt tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Tôi nằm trêи giường bệnh, đang suy nghĩ tiếp theo nên làm gì thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, sau đó một bóng dáng xông vào nhanh như gió lốc.
Sau đó một giọng nói nức nở xen lẫn vui mừng vang lên: “A Chính!”
Tôi sững sờ nhìn Tiểu Nguyệt đang đứng bên giường La Nhất Chính.
Đang không hiểu ra sao thì Tề Vũ Manh đi tới bên cạnh, liên tục ra hiệu cho tôi.
Tôi phản ứng lại, kéo Triệu Thư Hằng ra ngoài cửa.
Mà trước khi ra khỏi cửa khóe mắt tôi liếc thấy Tiểu Nguyệt đang nằm bò trêи ngực La Nhất Chính khóc nức nở, còn không ngừng gào khóc, ai cũng có thể nghe thấy sự tủi thân trong giọng điệu của cô ấy: “A Chính, anh nằm viện mà không nói cho em biết! Anh không biết mấy ngày hôm nay em đã đau khổ ra sao ư?”
La Nhất Chính dùng ánh mắt cầu xin nhìn tôi, nhưng khi phát hiện chúng tôi đã đi ra khỏi phòng bệnh, còn tôi thì vừa hay quay người đóng cửa lại.
Tôi cười, ra hiệu cho cậu ta an ủi cô gái này cho tử tế, rồi đóng cửa lại.
Sau khi ra ngoài chúng tôi không đi xa, để đề phòng ngộ nhỡ có việc gì.
Dù sao giờ trong phòng bệnh chỉ còn lại La Nhất Chính đang nằm bẹp trêи giường và cả cô thiếu nữ nghịch ngợm trói gà không chặt Tiểu Nguyệt.
Tôi hơi buồn bực: “Không phải chúng ta chưa nói với Tiểu Nguyệt là đã cứu được La Nhất Chính ra rồi sao? Sao cô ấy biết?”
Triệu Thư Hằng phất tay, nói: “Sao tôi biết được? Ngay cả số điện thoại của cô ấy tôi cũng không có.
Nếu mà nói là ai thì anh là người khả nghi nhất đấy, dù sao thì anh cũng có số điện thoại của cô ấy mà”.
“Tôi có cái gì chứ? Tôi chỉ có số điện thoại của La Nhất Chính, chỉ là mấy ngày nay La Nhất Chính mất tích nên vừa hay điện thoại ở chỗ cô ấy thôi”.
Tôi cũng rất phiền muộn, nhìn Tề Vũ Manh thì cô ấy trừng lại không hề khách khí: “Nhìn tôi làm gì? Tối qua La Nhất Chính đã bảo đừng nói cho Tiểu Nguyệt biết, chắc chắn tôi sẽ không lẻo mép như vậy đâu”.
Tôi hỏi với ý thăm dò: “Chẳng lẽ là anh trai của Tiểu Nguyệt?”
Tề Vũ Manh nhíu mày: “Cái này thì cũng có khả năng đấy, nhưng anh trai cô ấy nói với cô ấy làm gì? Hơn nữa giờ anh ta đã khiến Tiểu Nguyệt vô cùng tuyệt vọng rồi, lại nói cho cô ấy biết tin tức này, làm gì có anh trai nào lại giày vò em gái mình như thế chứ?”
“Vậy thì cứ chờ xem đi.
Nếu Tiểu Nguyệt đã biết rồi thì chúng ta cũng không cần phải giấu nữa.
Nếu như…”
Tôi còn chưa nói xong thì điện thoại của Tề Vũ Manh đã reo lên.
Tề Vũ Manh nghe máy, đột nhiên trở nên vui vẻ.
Chẳng lẽ là Bansha được cứu rồi?
Rất nhanh sau đó, Tề Vũ Manh cúp máy, hớn hở nói: “Phương Dương, tin cực kỳ tốt đây”.
“Tìm thấy Bansha rồi sao?”
Tôi vui mừng nói.
“Bansha? Bansha nào?”
Tề Vũ Manh sững sờ, sau đó mới phản ứng lại: “Bansha nào, tôi nói là kẻ sai khiến đứng đằng sau của phe thứ ba kìa, chúng ta tìm thấy gã rồi”.
Mà sau khi Tề Vũ Manh nói xong câu đó thì tôi cũng sững sờ, nhưng tôi cũng đã phản ứng lại rất nhanh: “Cũng có nghĩa là người mà chúng ta giám thị ở trong căn phòng kia không phải là kẻ sai khiến đứng đằng sau?”
Tề Vũ Manh gật đầu: “Đúng vậy, sau khi lúc đó anh nói với tôi thì tôi đã nghĩ về vấn đề này, thế là chúng tôi liền sử dụng biện pháp mạnh, trực tiếp phá cửa đi vào, kết quả phát hiện bên trong quả nhiên không phải, chỉ có một tên đàn em ngày ngày chơi game, xem phim trong đó, nhìn cũng có vẻ vui vẻ lắm”.
Nói rồi Tề Vũ Manh hít sâu một hơi: “Chúng tôi lập tức xác định kế hoạch, một bộ phận đi điều tra camera giám sát vùng phụ cận của đám du côn đó sáng hôm nay, một bộ phận khác thì điều tra các tình hình khác thường ở các nơi”.
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Vào thời khắc mấu chốt Tề Vũ Manh vẫn rất đáng tin cậy, ít nhất thì kế hoạch này không có sơ hở.
Nếu ước tính theo thời gian thì có lẽ sau cuộc hẹn của tôi với Bạch Vi Tề Vũ Manh mới quyết định như vậy, mà giờ đã có thu hoạch rồi, có thể nói là hiệu suất vô cùng cao.
Tôi hỏi: “Vậy camera giám sát đó đã quay được những thứ gì?”
Tề Vũ Manh lấy điện thoại ra, nói: “Đợi một chút”.
Ngay lúc chúng tôi đang nghi hoặc thì điện thoại của Tề Vũ Manh đột nhiên kêu “ding doong”, sau đó Tề Vũ Manh nói: “Tới rồi, mọi người xem đi.
Đây là khuôn mặt đại khái quay được sau cuộc điều tra của chúng tôi.
Tuy sau khi phóng to lên thì đã rất mờ nhưng nếu là người quen thì có lẽ có thể nhận ra ngay”.
Nói rồi Tề Vũ Manh đưa điện thoại qua, bỏ qua bàn tay tinh xảo và ngón tay thon dài của cô ấy, tầm mắt của tôi nhìn vào tấm ảnh trêи màn hình.
Mà khi tôi nhìn bức ảnh đó thì cảm thấy không thể nào tin được, không phải là gã đã bị bắt rồi sao? Vì sao còn xuất hiện ở Hoa Hạ?
Sau khi sự kinh ngạc và chấn động qua đi tôi mới phản ứng lại, tôi bất giác túm lấy cánh tay Tề Vũ Manh hỏi: “Gã đâu? Giờ có hành tung cụ thể của gã không?”
Tề Vũ Manh sững sờ bởi hành động đột ngột của tôi, Triệu Thư Hằng cũng ngơ ngác, vội vàng kéo tôi lại: “Phương Dương anh làm gì vậy? Anh làm thế là đánh cảnh sát đấy!”
Mặt Tề Vũ Manh thì lại đỏ lên, nói: “Chúng tôi đã cho người khống chế xung quanh, mỗi góc đều có người phụ trách, lần này nhất định một con muỗi cũng không bay ra được, và chúng tôi sẽ từ từ thu nhỏ phạm vi bao vây.
Trừ khi gã có thể chỉnh dung thành một người khác chỉ trong một thời gian ngắn”.
Mà tôi cũng nhận ra sự thất lễ của mình, vội vàng đưa tay về, vừa nói xin lỗi vừa ho khan.
Tôi nói: “Tôi nghĩ tôi đã biết đây là ai rồi.
Nhưng trước đó thì tôi phải gọi điện để xác nhận lại đã”.
Nói xong tôi lùi ra một bên gọi điện cho Đỗ Minh Cường.
Vừa kết nối được tôi đã hỏi thẳng: “Anh Cường, giờ Đỗ Minh Hào thế nào rồi?”
Đỗ Minh Cường kinh ngạc nói: “Giờ nó vẫn đang bị nhốt trong tù mà, sao thế? Sao đột nhiên lại hỏi nó?”
Vốn tôi còn đang vô cùng tự tin, nghe thấy Đỗ Minh Cường nói vậy tôi chợt im lặng.
Mà Đỗ Minh Cường thì không phải là tên trẻ ranh mới bước vào xã hội nữa, thấy tôi kỳ lạ như vậy, giờ lại im lặng, nên đã hiểu ra rất nhanh.
Ông ta kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ bây giờ người đang gây chuyện với cậu ở Thịnh Hải là nó? Tôi lập tức đi tìm SangSu để xác nhận”.
Nói xong trong điện thoại vang lên tiếng “tút tút”, còn tôi thì càng nghi hoặc hơn.
Từ tấm này này có thể thấy người trong ảnh có đến tám phần giống Đỗ Minh Hào, không phải gã thì còn là ai?
Nếu người trong ảnh là Đỗ Minh Hào thì tất cả mọi chuyện đều vô cùng dễ hiểu.
Nhưng sự thực nói cho tôi biết, không phải như vậy.
Mấy phút sau điện thoại của tôi vang lên lần nữa, sau khi nghe máy tôi nghe thấy giọng nói tức giận của Đỗ Minh Cường: “Quả nhiên là nó! Em trai tốt của tôi đã lén lút vượt ngục rồi!”.
Danh Sách Chương: