Tôi ngồi xuống uống cốc cà phê, nhưng không vội vàng lên tiếng.
Tôi muốn biết rốt cuộc có chuyện gì, phải chăng là vì tôi vừa lấy được danh hiệu Công dân danh dự của thành phố này?
Alava không phải một người giỏi tán gẫu, nếu ông ta đã chủ động hẹn tôi ra, chắc chắn có nguyên nhân cụ thể.
Tôi uống một hớp cà phê, hương vị rất thơm và nồng, cảm giác cũng tinh tế, bèn nói: “Cà phê này ngon đấy!”
“Ôi no quá.
Lâu lắm rồi chưa được ăn no thế.” Một lúc lâu sau Tần Vũ mới buông đũa, cô vỗ nhẹ bụng mình, sau đó cảm khái với vẻ hài lòng.
Điệu bộ đáng yêu ấy làm người ta buồn cười không thôi.
Triệu Ánh Thu cũng suýt ợ hơi, may mà cô nhịn được, không thì mất mặt quá luôn ấy.
“Ánh Thu, nhà hàng nhà cậu ăn ngon thật luôn đó, có thể làm thẻ cho mình không? Thẻ ăn miễn phí ấy?”
Triệu Ánh Thu cạn lời khi thấy khuôn mặt háo hức của Tần Vũ, cô gõ nhẹ lên đầu bạn thân: “Không cần thẻ đâu, cậu ngốc sẵn rồi mà.” (Trong tiếng Trung, cụm “ăn miễn phí” đồng âm với “ngốc”)
Cô vừa mới nói xong, chưa gì đã thấy Tần Vũ đứng bật dậy, mặt buồn bã sắp khóc: “Ê nè, mình đùa thôi mà, cậu có cần phải thế không?”
Triệu Ánh Thu mím môi, cô mới nói xong thì thấy khuôn mặt của Tần Vũ buồn thiu: Đây tất nhiên là truyện khác các bạn nhé, chúng tôi cập nhật lại sau “Kế hoạch giảm cân của tớ, đã thất bại rồi.”
Triệu Ánh Thu cạn lời: “Cậu có ý định giảm cân từ khi nào vậy?”
“Tối qua.”
Triệu Ánh Thu chẳng biết bình luận gì cho phải.
Diệp Thiên vẫn ngồi trêи ghế, từ đầu đến giờ anh chưa nói một câu nào cả.
“Anh Diệp Thiên, anh ăn xong chưa vậy?”
Diệp Thiên biết Triệu Ánh Thu đang hỏi ý mình, bấy giờ mới từ từ đứng dậy: “Đi thôi.” Anh nói xong, bước ra phía ngoài.
Triệu Ánh Thu và Tần Vũ đi ngay phía sau, cả ba cùng sải bước ra khỏi nhà hàng.
“Đứng lại.” Một giọng nói nghe rất bình thản bỗng vang lên, cả ba khựng lại, quay người lại thì thấy Triệu Ánh Trung đang đứng ngay trước mặt, hắn ta cười đầy lạnh lùng.
Tên Báo kia còn đứng ngay cạnh hắn ta.
Ánh mắt sắc như con báo vồ mồi hết đảo qua Triệu Ánh Thu lại đảo qua Tần Vũ, khiến hai cô gái thấy không được tự nhiên mấy.
Nhất là vết sẹo trêи khuôn mặt của hắn, khiến kẻ khác phải run sợ.
“Em có chuyện gì?” Triệu Ánh Thu nhìn về phía hắn ta, cô chẳng có lấy một chút thiện cảm gì với thằng em này cả.
Triệu Ánh Trung hừ lạnh, ánh mắt của hắn ta quét qua quét lại, dừng vài giây khi nhìn Tần Vũ: “Chuyện gì á? Các người đến ăn cơm, ăn xong rồi đi nghênh ngang vậy mà được à? Cũng phải trả tiền trước đã nhỉ?”
Gì cơ? Triệu Ánh Thu nghe hắn ta nói vậy, mặt trông rất khó coi: “Triệu Ánh Trung, em đừng có mà quá đáng.”
Triệu Ánh Trung cười lạnh lùng: “Ăn xong trả tiền là chuyện đương nhiên mà, bà chị tốt của tôi chẳng lẽ không hiểu được đạo lý đơn giản vậy ư?”
Tần Vũ nghe vậy, cô ngẩn người mất một lúc.
Người thanh niên ngay trước mắt này chính là cậu em mà Triệu Ánh Thu từng nhắc vài lần ư? Thảo nào ngay cả ngày nghỉ, Triệu Ánh Thu cũng ít về nhà, thì ra là vậy.
Triệu Ánh Thu tức giận cùng cực: “Triệu Ánh Trung, cậu cũng biết tôi là chị của cậu à? Tôi đến nhà hàng của nhà mình thì có vấn đề gì?”
Triệu Ánh Trung thấy thế cũng không có cảm xúc gì cả, chỉ là nét cười lạnh in nơi khoé miệng càng thêm rõ: “Chị ăn thì cũng được thôi, còn những kẻ khác…” Hắn ta nói được một nửa thì đánh mắt nhìn Diệp Thiên, thấy mặt anh vẫn bình thản như thường, ngọn lửa giận trong lòng hắn ta lại càng thiêu đốt dữ dội.
“Nè nè, ý cậu vậy là sao hả? Nghĩ bọn tôi không trả nổi tiền cơm à?” Tần Vũ chống nạnh, khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện vẻ không vui.
“Tôi đâu có nói người đẹp đâu.” Triệu Ánh Trung ɭϊếʍ môi, đôi con ngươi nhìn về phía Tần Vũ của hắn ta đong đầy lửa nóng.
“Thế còn nghe được.” Tần Vũ hừ một tiếng, tuy cô với Triệu Ánh Thu là chị em bạn dì của nhau, nhưng cô chẳng có tí hảo cảm nào với tên Triệu Ánh Trung này cả.
Ai ngờ Triệu Ánh Trung lại cười cợt, nói chêm một câu: “Chỉ cần em ngủ với tôi một đêm, thì không cần phải thanh toán tiền cơm nữa.”
“Nằm mơ đi.”
“Câm mồm.”
Tần Vũ và Triệu Ánh Thu gằn giọng cùng một lúc.
Nhất là Tần Vũ, cô tức giận đỏ bừng mặt, trông rất đáng yêu.
“Triệu Ánh Trung, cậu lo quản cái miệng mình đi, không thì sẽ phải hối hận đấy.” Triệu Ánh Thu trừng mắt nhìn cậu em này, sau đó kéo tay Tần Vũ, quay người định rời khỏi: “Tiểu Vũ, mình đi thôi, cậu ta là một kẻ điên đấy.”
Tần Vũ cũng liếc mắt nhìn Triệu Ánh Trung, đôi mắt to tròn của cô cứ chớp không ngừng, như kiểu muốn tùng xẻo cậu ta bằng đôi mắt của mình: “Đúng vậy, mình đi.”
Tần Vũ hừ một tiếng, cô đang định rời khỏi chỗ này cùng với bạn thân thì lại bị tên Báo đứng phía sau Triệu Ánh Trung mở miệng ngăn lại: “Hai cô đi như thế, phải chăng là hơi sai sai ấy nhỉ?”
Triệu Ánh Thu nhăn mày: “Đây là chuyện của nhà tôi, hình như chẳng liên quan gì tới anh cả?”
“Hừ, lúc trước không liên quan, nhưng giờ…” Tên Báo cười lạnh lùng, chắn ngay trước mặt cô: “Nhưng, có đi hay không, không phải chuyện do các người quyết định.”
Triệu Ánh Thu và Tần Vũ trông thấy điệu bộ này của hắn, cả hai đều nhíu mày lại.
“Cả tên kia nữa, hôm nay đừng hòng đòi đi.
Nếu không muốn trả tiền thì phải lấy mạng gán nợ.”
Nãy giờ Diệp Thiên vẫn chắp tay đứng đó, nghe vậy anh mới bình tĩnh lên tiếng: “Ngô Báo, tôi không muốn giết anh, cút đi.”
Giọng nói lạnh nhạt cộng thêm ánh nhìn buốt giá của anh khiến Ngô Báo khẽ run rẩy.
Đúng vậy, anh Báo mà mọi người thường gọi chính là Ngô Báo, một trong hai tên tay sai đắc lực còn sống đến giờ phút này của Trịnh Hùng.
Ở đất Vũ Thành, chỉ bằng hai chữ Ngô Báo này thôi, cũng đủ để doạ kẻ khác khóc ròng sợ hãi.
Nhưng với Diệp Thiên, hắn chỉ là con sâu cái kiến.
“Diệp Thiên, anh ngông quá rồi đấy, nên nhớ anh đang ở Vũ Thành.” Ngô Báo còn chưa nói gì, Triệu Ánh Trung đã nhảy ra bổ sung.
“Đúng vậy, Diệp Thiên, cậu…” Ngô Báo mới nói vài ba con chữ đã thấy ánh mắt của Diệp Thiên đảo về phía hắn, đôi con ngươi lạnh lẽo của anh khiến hắn có cảm giác như mình đang rơi xuống hầm băng, mồ hôi lạnh lấm tấm khắp mặt.
“Anh còn một phút nữa.” Giọng nói lạnh lùng ấy khiến Ngô Báo run lập cập.
Hắn ta thấy Diệp Thiên lúc này chẳng khác gì ngọn núi sừng sững là mấy, không nhìn thấu được, không đoán được, cũng không tài nào phá vỡ.
Hắn ta có cảm giác, nếu giờ mình vẫn không chịu rời khỏi, thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của hắn ta.
Dù sao cả lão Mã và Tôn Hổ chính là vết xe đổ hiện ngay trước mắt.
Nét mặt của Ngô Báo tối sầm lại, hắn ta hừ một tiếng, sau đó nhấc gót bỏ đi.
“Anh Báo, anh…” Triệu Ánh Trung ngẩn người, hắn ta vội gọi giật lại, nhưng Ngô Báo chẳng buồn quay đầu lấy một lần.
Hắn ta sợ mình đi chậm thì sẽ không rời khỏi được nữa.
“Chuyện này…” Triệu Ánh Trung sững sờ, hắn ta không ngờ rằng một kẻ ngông cuồng như Ngô Báo lại bị hai câu nói của Diệp Thiên doạ chạy mất dép.
Ngay cả Triệu Ánh Thu và Tần Vũ cũng đưa mắt nhìn nhau.
“Đi thôi.” Diệp Thiên chẳng thèm nhìn Triệu Ánh Trung, anh quay người, bước ra phía ngoài nhà hàng.
Triệu Ánh Thu và Tần Vũ nhìn nhau, cũng vội nhấc gót chạy theo.
Còn mỗi Triệu Ánh Trung đứng chỗ cửa ra vào, mặt hết xanh rồi lại tím.
Nhưng hắn ta cũng không dám nói một câu nào cả.
Nghe nói ngay cả anh Hùng cũng không dám chọc tên Diệp Thiên này, huống gì là mình.
“Woah, anh giỏi quá anh đẹp trai.
Mới nói có hai câu mà đã khiến tên kia chạy té khói.” Suốt một chặng đường dài, cũng chẳng biết Tần Vũ đã nói đi nói lại câu này bao nhiêu lần rồi nữa.
Cô thấy Diệp Thiên chẳng trả lời mình, lòng thấy hơi chán nản.
“Anh đưa các em về nhé.” Diệp Thiên nói với vẻ bình thản vô cùng, cả hai cô gái đều lắc đầu.
“Đừng mà.” Nói xong, cả hai đều đỏ mặt.
“Em, em không muốn về nhà, trong nhà ồn ào lắm.” Triệu Ánh Thu cúi đầu, khuôn mặt của cô chẳng lấy gì làm vui vẻ cả.
Tần Vũ cũng bĩu môi: “Đúng đó, giờ còn sớm chán, cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu thôi.” Cô nói xong, hai con mắt toả sáng: “Hay là mình đi quán bar chơi đi.”.
Danh Sách Chương: