“Anh ta không có thù oán gì với tôi cả, nhưng lúc trước tôi từng đắc tội với một người có tiền.
Chắc anh ta đã bị người đó mua chuộc, bằng không sao lại không lấy tiền thuê nhà và tiền đặt cọc mà đột nhiên dọn đi.”
“Sao anh ta có thể như vậy? Sao trước kia tôi không phát hiện ra anh ta và Chu Miểu là loại người như vậy chứ, thật đáng ghê tởm.
Anh đợi một chút, tôi đi lấy hợp đồng cho anh.”
Chung Lâm vừa nói một cách tức giận, vừa xoay người đi vào phòng.
Không lâu sau, cô ấy lấy một bản hợp đồng và mấy tờ biên lai ra đưa cho tôi.
Tôi lật ra xem qua, hợp đồng là do Ngô Thừa Chí kí, có tên họ, số điện thoại và số thẻ căn cước, nhưng số thẻ căn cước đã bị xóa đi bằng bút bi.
Vết mực còn rất mới, rõ ràng là vừa mới xóa vào lúc sáng, anh ta sợ tôi tra ra tư liệu của anh ta thông qua số thẻ căn cước.
Mấy tờ biên lai kia là biên lai đặt cọc do chủ nhà viết, còn có số tiền thuê nhà của tôi, Chung Lâm và Lý Phương Phi trả cho anh ta, trêи đó không có thông tin gì có giá trị.
Xem ra phải nghĩ cách khác thôi.
Chuyện này không cần tìm thám tử tư, bởi vì không cần điều tra nhiều tài liệu phức tạp, không nhất thiết phải tốn nhiều tiền như thế, tôi nhờ bạn bè tra giúp là được.
Trong đầu tôi lập tức nghĩ tới một người bạn quen từ thời trung học và luôn có mối quan hệ rất thân thiết với tôi.
Cậu ta tên là Đàm Hữu Ngân, không ở Thượng Hải mà đang ở quê nhà Quế Ninh, anh rể cậu ta là người thuộc hệ thống công an địa phương.
Lát nữa, tôi gọi điện thoại cho cậu ta nhờ tìm giúp là được.
Nghĩ đến đây, tôi trả lại hợp đồng và biên lai cho Chung Lâm, sau đó hỏi: “Cô biết Ngô Thừa Chí và Chu Miểu là người ở đâu không?”
Chung Lâm gật đầu: “Có, ở Quế Ninh, hai người họ đều là người Quế Ninh.”
Tôi hơi ngây ra, bọn họ lại là đồng hương của tôi.
Trước khi dọn vào đây ở, Chu Miểu không yêu cầu tôi giao thẻ căn cước bản photo.
Vì mới dọn vào ở được vài ngày, thời gian tiếp xúc ít, lúc nói chuyện không hỏi đến quê quán của nhau nên hẳn là bọn họ không biết tôi cũng ở Quế Ninh.
Vậy xem ra chuyện này dễ xử lý hơn rồi.
“À, Phương Dương, vừa rồi anh nói có khả năng sẽ bị công ty sa thải, sự việc nghiêm trọng đến vậy sao?” Chung Lâm đột nhiên hỏi.
“Ừm, vốn dĩ sự việc không nghiêm trọng cho lắm, nhưng vì tôi đã đắc tội với người có tiền đó, nên chắc chắn hắn ta sẽ làm lớn chuyện này lên, có lẽ tôi sẽ bị đuổi việc.”
“Vậy phải làm sao?”
“Không sao, đuổi thì đuổi thôi, cùng lắm thì tôi tìm một công việc khác.
Được rồi, tôi đi sắp xếp chút đồ đạc đây, vì chiều nay phải đi công tác.”
“Ừm… À, tôi có thể đến công ty các anh giải thích rõ sự việc mà.
Là tôi tận mắt nhìn thấy Ngô Thừa Chí lấy cắp video.
Công ty các anh là Phần mềm Trí Văn đúng không?”
“Cám ơn, tôi xin nhận ý tốt của cô, nhưng chuyện này hơi phức tạp, dù cô có đến giải thích thì e cũng không có tác dụng gì.”
“Vậy tôi giúp anh hỏi xem bọn họ có từ chức không.
Hai người họ làm chung một công ty, trước đây có mời đồng nghiệp về ăn cơm, tôi có quan hệ rất tốt với một cô gái trong số đó, để tôi hỏi cô ấy giúp anh xem có biết thêm chuyện gì không nhé.”
“Thế thì được, cám ơn cô nha, tôi đi thu dọn đồ cái đã.”
Nói rồi, tôi nở nụ cười cảm kϊƈɦ với Chung Lâm, sau đó vào phòng thu dọn quần áo.
Chung Lâm lập tức lấy điện thoại ra gọi ngay tại chỗ, nhưng người đồng nghiệp của Ngô Thừa Chí mà cô ấy nhắc tới không nghe máy, nên cô ấy bảo để muộn một chút rồi gọi lại lần nữa.
Thu dọn xong quần áo, tôi tạm biệt Chung Lâm, xách balo rời khỏi nhà thuê chung, ra khỏi khu nhà định tìm một chỗ để ăn trưa.
Vừa đến cổng khu nhà, tôi đã nhìn thấy một chiếc xe Maserati quen thuộc dừng ở bên đường, đứng bên cạnh xe là người đàn ông áo đen với gương mặt không cảm xúc, có vóc dáng cao to quen thuộc, đó chính là tài xế kiêm vệ sĩ của Cung Chính Văn.
Nhìn thấy tôi đi ra, người tài xế kia nhỏ giọng nói vào trong xe một câu, sau đó mở cửa xe.
Cung Chính Văn bước từ trêи xe xuống, cười híp mắt nhìn tôi.
Tôi cất bước đi đến trước mặt hắn ta, thản nhiên cười nói: “Cung Chính Văn, anh cũng nhọc lòng tính kế thật nhỉ.
Đúng rồi, anh tốn bao nhiêu tiền mới mua chuộc được Ngô Thừa Chí vậy?”
Cung Chính Văn xòe năm ngón tay, nói đầy ngụ ý: “Năm trăm nghìn tệ mà thôi.
Lúc trước tôi nói sẽ cho anh hai triệu mà anh không chịu, bây giờ tôi chỉ bỏ ra năm trăm nghìn đã giải quyết được anh, có cảm thấy rất trào phúng không?”
“Ha ha, không chỉ thế nhỉ, còn tốn bao nhiêu ở Xiêng La? Cộng lại phải hơn mấy triệu rồi ấy chứ.”
“Hừ! Lần ở Xiêng La là muốn dạy cho anh một bài học, coi như anh may mắn mà thôi.”
Tôi cũng cho là vậy gật đầu: “Đúng thật, lần này hơi xui, bị anh nắm được cơ hội rồi.
Nhưng tôi không hiểu, anh hao tổn tâm cơ, lãng phí tiền bạc như vậy chỉ để loại bỏ tôi khỏi Phần mềm Trí Văn, thế có đáng không?”
“Có gì mà không đáng? Số tiền đó đối với tôi mà nói căn bản không đáng nhắc đến.
Có thể khiến anh cút xa khỏi Bạch Vi, thẹn quá hóa giận nhưng lại không thể làm gì tôi, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng thấy đáng.”
Nói rồi, Cung Chính Văn hất cằm khiêu khích với tôi: “Thế nào? Có phải rất khó chịu và muốn đánh tôi không?”
Đúng là tôi rất muốn đánh Cung Chính Văn, đánh cho hắn ta ướt ra quần, nhất là nhìn bộ dạng kiêu căng thiếu đánh của hắn ta hiện tại.
Nhưng tôi không ra tay, không phải vì sợ người tài xế kia của hắn ta, mà là không muốn vào trại tạm giam lần nữa.
Chỉ cần tôi ra tay, chắc chắn hắn ta sẽ báo cảnh sát bắt tôi vào tù, rồi lại nghĩ cách khiến tôi phải ở trong đó mấy ngày.
Tôi chỉ cười nhạt, nói: “Phó tổng giám đốc Cung, nói thật cho anh biết nha, tôi không đùa nữa, Bạch Vi đã biết những chuyện xấu xa anh làm ở Xiêng La, cũng biết video là do anh tuồn lên mạng rồi.
Hình tượng của anh trong lòng cô ấy đã sụp đổ, cho dù anh có đuổi tôi đi, anh nghĩ mình có thể theo đuổi được cô ấy sao?”
“Huống hồ, dù tôi không làm ở Phần mềm Trí Văn nữa thì cũng vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi cô ấy.
Tôi có số điện thoại của cô ấy, biết cô ấy làm ở đâu, biết cô ấy sống ở khu nào, thậm chí tối hôm qua tôi còn nấu ăn cho cô ấy ở nhà cô ấy.
Nhắc mới nhớ, dáng vẻ ngày thường của cô ấy thật mê người, hương vị của đôi môi cũng khiến tôi rất nhung nhớ.”
Cung Chính Văn không nổi giận, vẫn giữ vẻ kiêu căng, nhưng lại cười híp mắt bình tĩnh nhìn tôi, nói: “Phương Dương, anh vẫn chưa biết nhà họ Cung chúng tôi và nhà họ Bạch của cô ấy có quan hệ gì à? Anh nghĩ bây giờ anh thân cận với cô ấy là có thể có được cô ấy sao? Ha ha, anh quá ngây thơ rồi.”
Nói rồi, Cung Chính Văn nợ một nụ cười trào phúng, sau đó xoay người ngồi vào chiếc xe Maserati.
Trước khi cửa xe đóng lại, hắn ta đột nhiên lên tiếng: “Phương Dương, chuyện video chỉ là bước dạo đầu thôi, chuyện trước kia giữa tôi và anh vẫn chưa xong đâu.
Chỉ cần anh chưa chết, tôi sẽ luôn đối phó anh, đến khi anh quỳ xuống trước mặt tôi xin tha mới thôi.”
“Ha ha, cứ tự nhiên.”
Người tài xế kia đóng cửa xe lại, sau đó hất cằm thách thức với tôi, bấy giờ mới vòng qua phía bên kia ngồi vào ghế lái.
Nhìn chiếc xe Maserati phóng đi, tôi lắc đầu cười, có một số tên công tử nhà giàu đúng là não tàn thật, nghĩ mình có chút tiền thì là vô địch thiên hạ.
Nếu thật sự đến mức không chết không thôi thì có tuyển bao nhiêu vệ sĩ cũng không giữ được cái mạng nhỏ của hắn ta.
Tôi ăn cơm trưa ở gần khu nhà xong thì cũng gần đến giờ đi làm.
Tôi đeo balo đến công ty, làm việc cả buổi, chờ buổi chiều tan làm xong chạy đến sân bãy vẫn kịp.
Tôi đến chỗ làm việc của mình chưa được bao lâu thì nghe thấy hành lang vang lên tiếng giày cao gót quen thuộc.
Bạch Vi đi ra khỏi hành lang, mặt không cảm xúc nhìn tôi, nói: “Video trêи mạng đã xóa rồi.”
Tôi gật đầu: “Cám ơn, lần này tôi nợ cô.”.
Danh Sách Chương: