Mục lục
Boss Nữ Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Dù có làm nhanh gọn và dứt khoát thế nào, Cung Chính Văn cũng đoán ra được là ông ta làm.

Hôm nay, có một người tự xưng là anh trai của hắn ta, tên là Cung Chính Vinh đến tìm Bansha và tôi, nói sẽ trả thù cho em trai.”
“Ồ, vậy cậu phải cẩn thận đấy, có cần về nước tránh sóng gió trước không? Bọn họ không dám làm loạn ở trong nước đâu.”
“Không cần, chân đất không sợ chân đi giày, bọn họ không dám làm gì tôi đâu, cùng lắm là đánh tôi một trận thôi.

Huống hồ mục tiêu chính của bọn họ là Bansha, tôi sẽ không có chuyện gì.”
“Ừ, dù thế nào cũng phải cẩn thận một chút.

Đúng rồi, đêm hôm khuya khoắt cậu gọi cho tôi hẳn không phải chỉ muốn nói chuyện này chứ.”
Tôi cười: “Anh Đồng, đúng là có chuyện khác.


Lúc trước, anh nói đến Xiêng La khảo sát dự án, tôi có vài người bạn muốn hỏi anh xem còn hứng thú với dự án bất động sản ở Xiêng La không, nếu còn thì bọn họ muốn hợp tác với anh.”
Đồng An Chi thấy hơi kinh ngạc: “Cậu có quen bạn làm bất động sản ở bên đó à?”
Tôi cười gượng: “Không phải làm bất động sản, mà là… buôn lậu, bây giờ họ đang dần chuyển sang ngành nghề hợp pháp.

Một người là người Trung Quốc, có quan hệ khá tốt với tôi.

Trước kia, tôi bị Cung Chính Văn hãm hại, suýt chút nữa thì ngồi tù, chính người đó đã giúp tôi ra ngoài.

Hai người còn lại đều là người Xiêng La, một người là quan chức, hình như địa vị cũng không thấp, người còn lại có thế lực rất lớn ở Trung Bắc Bộ nước Xiêng La, nhưng cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm.”
“Bọn họ nói có thể lấy được giấy phép đánh giá môi trường và giấy phép xây dựng bằng tốc độ nhanh nhất, bất kể là đất ở sông Mae Ping hay vùng Pattaya, giấy phép của hai nơi này đều không thành vấn đề.

Hơn nữa, họ có thể xử lý bất cứ rắc rối nào về thương mại và tầng lớp xã hội.”
Nghe tôi nói vậy, Đồng An Chi ở đầu kia điện thoại rơi vào trầm mặc.
Tôi tiếp tục nói: “Anh Đồng, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ chuyển lời giúp bạn bè thôi.

Anh biết đấy, tôi mang ơn người ta.”
Đồng An Chi cười nói: “Không sao, tôi hiểu.

Chuyện về dự án bên đó tôi còn đang suy nghĩ, dù sao chuyện lần trước cũng dọa tôi sợ hết hồn, hiện tại vợ và con tôi đều không dám đi du lịch nữa.

Về phần mấy người bạn của cậu… Nếu tôi quyết định làm dự án ở bên đó thì sẽ cân nhắc hẹn gặp họ một lần, dù sao cũng phải tiếp xúc qua mới biết được có thể hợp tác hay không, đúng chứ.”
“Anh Đồng, anh hãy nhớ là tôi chỉ chuyển lời giúp bạn tôi thôi, kinh doanh là sòng phẳng, hi vọng anh đừng vì tôi mà ép mình đưa ra quyết định không phù hợp.”
“Haha ha, cậu yên tâm, tôi sẽ nghiêm túc suy xét.

Thật ra, tôi cũng cân nhắc tới nhân tố ngoài thương mại, có câu ra xã hội phải dựa bạn bè, sang bên đó làm ăn nếu có vài người bạn hỗ trợ trêи phương diện nhà nước và xã hội thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”
“Vậy thì tốt, tôi không làm phiền anh Đồng nghỉ ngơi nữa.”

“Được, nếu vài ngày nữa tôi đến Xiêng La sẽ lại tìm cậu uống vài ly.”
“Lúc nào tôi cũng hoan nghênh.”
Sau khi cúp điện thoại của Đồng An Chi, tôi gọi lại cho Đỗ Minh Cường, truyền đạt lại y nguyên lời nói của Đồng An Chi cho ông ta.
Đỗ Minh Cường tỏ ra rất vui vẻ, nói liên thanh nếu Đồng An Chi trả lời thì phải lập tức thông báo cho ông ta ngay.

Ông ta sẽ đến Chiêng May tìm Suchat và Sangsu bàn bạc, đến lúc đó cũng sẽ gọi tôi, nói bọn họ cần tôi làm người trung gian.
Tôi không từ chối, làm người trung gian không cần phải làm gì, chỉ cần chuyển lời là được.
Chuyện này không có gì bất lợi đối với tôi, thậm chí là còn có lợit.

Nếu Đồng An Chi sang bên này làm bất động sản, tôi có thể cân nhắc qua đó với ông ấy.

Dù sao tôi cũng biết tiếng Xiêng La, làm một trợ lý kiêm phiên dịch gì đó cũng được.
Hiện nay, người nhà của Bạch Vi không muốn để tôi ở lại bên cạnh cô ấy, phải sớm chuẩn bị tìm một con đường khác.
Nhưng nếu Đỗ Minh Cường có thể giải quyết em trai của ông ta trong thời gian ngắn, không còn bất kì nguy hiểm nào nữa, tôi vẫn muốn ở lại bên cạnh Bạch Vi.
Bởi vì tôi biết… mình đã bắt đầu thích cô ấy rồi.
Tôi còn cảm thấy cô ấy cũng đã bắt đầu động lòng với tôi.
Giữa chúng tôi chỉ cách một tờ giấy mỏng mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể chọc thủng.
Mặc dù không mấy thực tế, nhưng có đôi lúc lý trí cũng khó mà chiến thắng mong muốn và ảo tưởng của tình yêu.
Ngày hôm sau, tôi đi làm giống như ngày thường, buổi trưa Bạch Vi tranh thủ thời gian nói chuyện với tôi vài câu.

Cô ấy và người nhà đã nói chuyện với nhau, người nhà cô ấy đồng ý không can thiệp vào công việc của cô ấy, sau này sẽ không có ai đến khuyên tôi từ chức nữa, cô ấy bảo tôi yên tâm ở lại làm việc.
Tôi cũng đoán ra được đại khái, chắc hẳn cô ấy đã hi sinh một số thứ gì đó, ví dụ như đưa ra lời hứa hẹn gì đấy để đổi lấy sự nhượng bộ của người nhà.
Ngoài mặt tôi không nói gì, nhưng trong lòng đã sớm có quyết định, nếu tôi thật sự bị cuốn vào cuộc tranh đấu gia tộc của Đỗ Minh Cường, đến lúc đó tôi sẽ tự mình rời đi.
Thời gian này, tôi sẽ tạm thời không đến gần Bạch Vi quá nữa.
Tối đến, tôi không ăn cơm cùng Bạch Vi, cũng không đến quán bar của Bansha chơi, mà chỉ ở trong phòng khách sạn xem TV.
Khi thấy hơi buồn chán, tôi lấy điện thoại ra nghịch, phát hiện trong nhóm Wechat của bạn đại học mà tôi đã ẩn thông báo từ lâu có nhóm bạn hô hào họp lớp, Từ Triết và Lâm Tĩnh cũng ở trong số đó.

Từ khi dọn ra khỏi nhà Từ Triết, tôi không còn gặp lại họ nữa.

Dù sao lúc đó rời đi cũng có chút ngượng ngập, gặp mặt cũng không biết nên nói chuyện gì.
Tôi không tham gia vào cuộc hội thoại, chỉ lặng lẽ xem cuộc trò chuyện các bạn học trong nhóm Wechat, từ sau khi ra tù, tôi chưa từng nói chuyện trong nhóm.
Bọn họ đang thảo luận về địa điểm và thời gian họp lớp, đột nhiên có người đề xuất hay là cùng nhau đi du lịch.
Từ Triết lập tức tiếp lời bảo đi Xiêng La, hình như hiện tại Phương Dương đang ở Xiêng La.
Nói xong, cậu ta còn @ tôi.
Tiếp đó, đám bạn tò mò đưa ra một loạt các câu hỏi đủ kiểu, ví dụ như Phương Dương ra tù rồi sao? Bây giờ cậu ta sống thế nào? Có phải cậu ta và Lâm Lạc Thủy đã chia tay rồi không,…
Lâm Lạc Thủy cũng ở trong nhóm, nhưng cô ấy không lên tiếng.
Khi Từ Triết lại @ tôi lần nữa, tôi đành gõ lại một chuỗi câu trả lời, nói mình đã chia tay với Lạc Thủy từ lâu, bây giờ đúng là đang kiếm ăn ở Xiêng La, nếu có ai muốn đến Xiêng La du lịch thì có thể tìm tôi uống rượu, lúc nào cũng được.
Từ Triết bắt đầu hỏi ai đồng ý đi Xiêng La, nhưng chỉ có vài người ít ỏi tán thành, đa số những người khác đều nói không có nhiều thời gian, quá xa…
Có bạn nữ nói, vậy cứ coi như một buổi họp lớp nhỏ là được, những ai muốn đi thì hẹn ngày cùng đi.
Cuối cùng có bảy, tám người bày tỏ đồng ý đi, trong số đó có đến mấy người là con nhà giàu, hoặc tự mình lập nghiệp kiếm tiền, lại có thể tự do sắp xếp thời gian.
Từ Triết và Lâm Tĩnh cũng muốn đi, nói bọn họ có thể xin nghỉ mấy ngày phép năm, nếu lãnh đạo ký là đi được.
Đọc đến đây, tôi nói tới lúc đó thì gọi trước cho tôi là được, sau đó đóng Wechat.
Không bao lâu sau, tôi đột nhiên nhận được một số lạ từ trong nước gọi đến, có thể là một bạn học nào đó.
Tôi nhận cuộc gọi trong sự nghi hoặc, nghe thấy một giọng nói có hơi quen thuộc: “Chào anh, Phương Dương.”
“Xin chào, cho hỏi cô là?” Tôi nhất thời không nhận ra đối phương là ai.
“Tôi là Chung Lâm.”
Tôi hơi ngẩn người, trong đầu mau chóng nhớ lại cô gái rất xinh đẹp thuê chung nhà với tôi ở Thịnh Hải, chính là cô gái Chung Lâm đã chạy đến Phần mềm Trí Văn làm chứng cho tôi sau khi tôi bị Ngô Thừa Chí lấy cắp video..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK