Tôi cũng không muốn đi, tôi muốn sống thật yên ổn, ai mà muốn ngày nào cũng đánh đấm liều mạng chứ, nhưng Cung Chính Văn cứ như một con muỗi không ngừng vo ve trước mặt tôi, lúc nào cũng nhìn chằm chằm tôi, chỉ cần tôi buông lỏng hoặc lộ ra sơ hở thì nó sẽ cắn tôi một cái thật đau.
Nhưng lần này không như vậy, cô gái Chúc Mi kỳ lạ tinh quái này vì tôi mới phải chịu cái thứ tai bay vạ gió này, nếu tôi không đi thì cả đời này lương tâm tôi sẽ cắn rứt khôn nguôi.
Điện thoại vẫn chưa ngắt, nhưng tôi cũng không biết Bạch Vi có còn nghe không.
Tôi nói khẽ một câu vào điện thoại: “Xin lỗi, giám đốc Bạch, lần này tôi nhất định sẽ đi”.
“Mai gặp.” Tăng Dũng đi rồi, nói trắng ra tôi thấy cũng chẳng sao.
Ân Cầm cản hắn lại, tôi lắc đầu.
“Vô ích thôi, hắn không còn tin tức nào có giá trị hơn nữa, cho dù có hắn cũng không nói đâu.”
Cả căn phòng làm việc lại rơi vào yên tĩnh, chẳng mấy chốc trời đã sáng hẳn.
Lý Tuyền đi vào phòng chợp mắt một lát, Ân Cầm thì ngồi ở chỗ ghế sofa không ngừng hút thuốc, còn tôi cố gắng tranh thủ chút thời gian cuối cùng để thu thập tài liệu về Đường Tiếu Tiếu.
Chắc trong máy tính của Uy Tử có.
Đường Tiếu Tiếu của nhà họ Đường là do một nhân tình của sếp tổng Lâm sinh ra, không thừa nhận thân phận nên mới theo họ mẹ.
Theo lời Đường Tiếu Tiếu nói thì cô ấy mới mười bốn tuổi đã gả cho Triệu Phong rồi, hơn nữa còn là vì lợi ích của gia tộc.
Vậy thì giữa một gia tộc bán thuốc phiện với một người đàn ông là cán bộ quân đội thì có lợi ích chung gì?
Càng điều tra men theo suy nghĩ này, tôi càng cảm thấy kinh hãi.
Sắp mười giờ rồi, tôi tập hợp những tin tức mà mình đã sắp xếp được, sau đó hất một vốc nước lạnh lên mặt để tỉnh táo lại.
Vừa kéo khóa quần ra định đi tiểu thì điện thoại lại đổ chuông, là “An Dã” gọi.
Tinh thần phấn chấn hẳn, tôi bắt máy: “A lô?”
“Đã đuổi kịp tài xế của Đường Tiếu Tiếu, anh ta lái xe suốt đêm ra ngoại ô để gặp một người phụ nữ, sau đó xách một vali đồ về lại.”
“Biết là đồ gì không? Có nhìn thấy rõ người phụ nữ kia không?”
“Chụp được một tấm hình, đã gửi cho cậu rồi.
Còn cái vali kia thì không nhìn rõ, chỉ là lúc tài xế kia mở ra nhìn thì thấy hình như là từng túi bột nhỏ.”
Tôi run cả người, vội vã mở màn hình điện thoại lên nhìn tấm ảnh người phụ nữ thực hiện giao dịch với tài xế của Đường Tiếu Tiếu.
Tôi vừa mới được nhìn thấy người phụ nữ này, là… mẹ của Đường Tiếu Tiếu.
Tư liệu tôi tra được trong máy tính của Uy Tử có tấm ảnh này, cũng có nghĩa là Đường Tiếu Tiếu cho người tới giao dịch với mẹ của mình cũng chính là tình nhân của sếp tổng Lâm.
Thứ đó chắc có lẽ là thuốc phiện.
Trong lòng tôi suy nghĩ rồi nói: “An Dã, bắt tên tài xế với người phụ nữ kia lại rồi dẫn tới phòng làm việc của tôi, chỉ cần không chết là được.
À này, mang cả chiếc vali kia nữa.”
An Dã đồng ý, anh ta có súng, lại là người ở trong tối nên chắc không khó khăn lắm để bắt được hai người này.
Tôi thở phào một hơi, chắc mẩm lần này chí ít thì cũng chắc ăn hơn chút.
Ra khỏi phòng vệ sinh, Lý Tuyền và Ân Cầm đã ở ngoài thử vũ khí rồi, súng nhét bên eo, khoác áo ngoài vào thì không hề nhận ra được.
“Được rồi, lái qua đó ít nhất cũng mất hai tiếng đồng hồ, nhân lúc chưa tới giờ cao điểm mình xuất phát thôi.
Ân Cầm, gọi luôn người của chị đi.”
Ân Cầm gật đầu, ra thẳng cửa lên xe trước.
Lý Tuyền ở phía sau, tôi vừa định nhắc nhở chị ấy cẩn thận chút vì dù sao vết thương ở eo mới vừa lành, nhưng chị ấy chẳng thèm nhìn tôi một cái đã đi thẳng ra ngoài rồi.
Ôi, khó khăn lắm mới kéo gần khoảng cách được chút thì bây giờ lại lạnh lùng vậy rồi.
Thôi bỏ đi, công việc quan trọng, thời gian gấp gáp, cũng chẳng có thời gian truyền đạt những lời vừa nãy An Dã nói trong điện thoại nữa.
Tôi lái xe, ghế sau là hai người phụ nữ, mỗi người ngồi một bên, sắc mặt lạnh lùng, chẳng ai nói chuyện.
“Làm chuyện chính, làm chuyện chính.” Tôi thầm nghĩ, cố gắng không bị hai người phụ nữ này quấy nhiễu.
Không khí trong xe thật sự khiến người ta nghẹt thở, suốt dọc đường tôi giẫm chân ga suốt nên cuối cùng tới nhà lớn của nhà họ Triệu trước nửa tiếng đồng hồ.
Cảm giác ánh mắt của hai người phụ nữ trong xe sắp đánh lộn tới nơi rồi.
Sau khi dừng xe, chúng tôi đi vào nhà họ Triệu, trước cửa không còn tài xế của Đường Tiếu Tiếu, cũng chẳng ai cản chúng tôi, dường như cả căn nhà họ Triệu này đều đang đợi chúng tôi đặt chân vào.
Đi thẳng tới căn phòng khách trước kia, Đường Tiếu Tiếu vẫn giữ nụ cười đó ngồi ở sofa chính giữa phòng, mặc sườn xám màu nhạt, trêи bàn toàn là dụng cụ pha trà.
Dường như thời gian ngưng đọng ở chỗ của Đường Tiếu Tiếu, cô ấy luôn toát ra vẻ thản nhiên thế này.
“Chị Đường?” Rốt cuộc thì tôi vẫn lên tiếng ngắt hành động của cô ấy, cuối cùng cô ấy như chợt bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên.
“Ồ, các anh tới rồi à? Tôi bảo anh dẫn bạn gái cùng đến, sao cậu dẫn một lần đến hai cô, diễm phúc quá đấy nhé.”
Đường Tiếu Tiếu chọc một câu ngay chỗ đau, tôi phát cáu trong lòng nhưng chẳng bộc lộ gì ra ngoài mặt cả.
Hai người phụ nữ bên cạnh thì mặt chợt biến sắc, tôi lại thầm thở dài, xem ra hôm nay phải đối mặt với một trận chiến khốc liệt thật rồi.
“Chị đường, người ngay không nói vòng vo, người anh em Uy Tử của tôi đang ở trong tay của chị đúng không?”
Bàn tay đang rót trà của Đường Tiếu Tiếu khựng lại rồi sau đó cười: “Đúng, trong tay tôi.”
“Danh sách cũng ở trong tay chị luôn nhỉ?” Tôi liền hỏi dồn.
Lần này thì Đường Tiếu Tiếu chẳng chần chờ gì: “Đúng, cũng ở trong tay tôi.”
Nghe vậy thì cả Ân Cầm và Lý Tuyền đều nhìn Đường Tiếu Tiếu, suýt chút nữa thì rút súng chĩa thẳng vào mặt cô ấy rồi.
Nhưng có ngốc đến đâu thì bọn họ cũng hiểu rằng Đường Tiếu Tiếu sẽ không thể nào giữ thứ quan trọng như vậy bên người.
“Tôi muốn người anh em của tôi cùng với danh sách.
Đổi lại tôi sẽ giữ kín bí mật của chị, sau đó tôi sẽ rời khỏi nơi này, chẳng ai liên quan đến ai nữa.”
Tôi nhanh chóng nói ra mục đích của mình, Lý Tuyền nhìn tôi một cái nhưng chẳng nói gì.
Còn Đường Tiếu Tiếu thì lại cười rất tươi, cô ấy rót trà xong thì nhẹ nhàng ngửi một hơi, sau đó thì ngẩng đầu lên.
“Anh dựa vào đâu mà bàn điều kiện với tôi thế Ngô Địch? Bí mật của tôi sao, ở cái nhà họ Triệu này, bí mật lớn nhất của tôi chính là chồng tôi có nhân tình.”
“Vậy sao? E rằng nhân tình kia là mẹ chị nhỉ?” Tôi hừ lạnh một tiếng rồi nhìn thẳng vào Đường Tiếu Tiếu, đưa tấm ảnh đã tải sẵn trong điện thoại ra trước mặt cô ấy.
Đó là ảnh của mẹ cô ấy – Đường Ca, tao nhã hào phóng, có một đôi mắt dịu dàng biết cười giống hệt cô ấy.
Đường Tiếu Tiếu ngây người, hai người phụ nữ còn lại cũng nhìn vào điện thoại của tôi, đây là tư liệu tôi mới vừa điều tra được, hai người họ không thể nào biết được.
Rất lâu sau mà chẳng có ai lên tiếng.
Người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng là Đường Tiếu Tiếu: “Ngô Địch, tôi đánh giá thấp anh rồi.” Cô ấy lạnh lùng nói, hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng trước đó.
Phụ nữ thay đổi nhanh hơn lật sách: “Thế nào, bây giờ vẫn còn cảm thấy tôi không đủ tư cách để bàn điều kiện với chị à?”
Lần này thì đến lượt tôi cười, tôi lấy luôn ly trà trước mặt Đường Tiếu Tiếu uống một ngụm.
Đột nhiên người từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo ra, ai nấy đều cầm súng chĩa thẳng vào tôi.
“Giết anh diệt khẩu thì anh có thể làm gì được?” Đường Tiếu Tiếu bình tĩnh lại, thậm chí tôi không nhìn thấy cô ấy đã làm động tác gì mà đám người này đã vọt ra rồi.
Đúng là vượt ra khỏi dự liệu của tôi, nhưng thế này thì đã sao.
“Nếu tôi đã có thể nói thẳng với chị như vậy thì chứng minh rằng trong tay tôi vẫn còn con bài khác.”
Tôi gọi thẳng cho An Dã: “A lô, gửi cho tôi một tấm ảnh của hai người kia.”
Chẳng mấy chốc ảnh đã tới điện thoại.
Đường Tiếu Tiếu vừa nhìn thấy thì hoàn toàn ngây ngốc.
“Sao anh lại nghi ngờ tới anh ta?” Rõ ràng Đường Tiếu Tiếu hơi bất an, nếu không thì cô ấy chẳng thể buột miệng hỏi thẳng một câu hỏi ngu ngốc như vậy rồi.
Thế nên chớp mắt cô ấy đã sửa lại lời: “Tôi có thể thả anh em của anh ra nhưng đừng mơ lấy được danh sách.”
Đến lúc này rồi mà vẫn còn bàn điều kiện với tôi? Tự tin quá đáng rồi đấy..
Danh Sách Chương: