“Anh ngậm miệng vào cho em!” Chu Miểu nghiêm mặt rồi lườm hắn một cái: “Dù gì trông anh cũng cao to lực lưỡng mà đụng vào chuyện gì cũng sợ muốn chết, lần nào em cũng phải ra mặt, đàn ông kiểu gì vậy.”
Ngô Thừa Chí lại cúi đầu xuống, không dám lên tiếng.
Tôi tiếp lời: “Chu Miểu, cô nghiêm túc nghĩ kỹ chưa? Trêи thế giới này không có thuốc hối hận để uống đâu.”
“Hừm! Nghĩ kỹ rồi, anh muốn làm thế nào thì làm đi, tôi không sợ anh!”
Tôi vừa cười vừa gật gật đầu: “Được, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu nhé.”
Nói xong, tôi xoay người đi đến tiệm tạp hóa trong nhà Ngô Thừa Chí.
Cửa tiệm tạp hóa đã tụ tập không ít hàng xóm láng giềng, họ tụ tập với nhau vừa nhìn về phía tôi vừa bàn tán cái gì đó.
Vừa nãy lúc ở cửa, cuộc nói chuyện giữa tôi với Ngô Thừa Chí và Chu Miểu đã khơi gợi suy đoán của họ.
Mẹ của Ngô Thừa Chí thì đang gọi điện thoại với vẻ lo lắng, có lẽ bà ấy thấy tôi với Đàm Hữu Ngân không giống người tốt, tìm con trai bà ta chuẩn bị gây chuyện, vì vậy phải gọi người đến đây giúp.
Tất nhiên mục đích của tôi là nói chuyện này ra trước, đồng thời sẽ thêm mắm dặm muối xuyên tạc một chút để tất cả mọi người đều biết Ngô Thừa Chí và Chu Miểu câu kết với nhau lấy cắp một bản tài liệu quan trọng của tôi, bôi xấu danh tiếng của bọn họ, để người khác chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng họ.
Đối với người ở nông thôn, bất kể thứ mà bạn trộm là video hay là cái gì thì dù sao trộm đồ cũng sẽ là tên trộm.
Sẽ bị người ta mang theo thành kiến mà chỉ chỉ trỏ trỏ.
Đối với người như thế, không cần phải nói về nhân nghĩa đạo đức, càng không cần phải lấy ơn báo oán, bởi vì tôi là một người có oán tất phải báo.
Nếu không phải là sợ vào tù lần nữa, thì tôi đã đánh bọn họ một trận tơi bời từ lâu rồi.
Tôi đi qua con đường hẹp rồi đến chỗ mấy bác gái đang tụ tập bàn tán xì xào, lúc vừa định mở miệng thì đột nhiên Ngô Thừa Chí từ phía sau xông tới.
Nghe thấy tiếng bước chân, tôi cứ nghĩ hắn muốn đánh mình một trận, thế là tôi nhấc chân lên định đá cho hắn một phát.
“Phương Dương, chờ chút, có gì từ từ nói.” Hắn vừa nhìn thấy tư thế của tôi thì vội vàng dừng bước rồi cầu xin.
Tôi cười gằn: “Còn gì để nói nữa đâu.”
“Anh cho tôi chút thời gian để tôi khuyên Chu Miểu, bây giờ cô ấy chỉ là nhất thời kϊƈɦ động mà thôi, chờ cô ấy tỉnh táo lại, tôi sẽ thuyết phục cô ấy làm theo lời anh nói.
Anh đừng làm căng quá, coi như tôi cầu xin anh được không?”
“Bao lâu?”
“Một tuần.”
“Ha ha.”
“Lát nữa tôi sẽ khuyên cô ấy, nếu không được thì ngày nào cũng khuyên, nếu một tuần sau vẫn không được thì đến lúc đó anh muốn làm gì tôi cũng chấp nhận.”
“Khoản tiền kia đang ở trong tay ai.”
“Chu Miểu.”
“Mấy ngày trước cô ta mới mở cái thẻ kia ở Quế Ninh?”
Ngô Thừa Chí hơi thay đổi sắc mặt, sau đó gật gật đầu.
Tôi hơi cau mày suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, tôi cho anh thời gian mấy ngày, nhưng khuyên anh đừng có mà giở trò với tôi, tất cả thông tin của anh với Chu Miểu tôi đều biết, nhà cô ta ở đâu, gia đình mỗi người có mấy người, là những người nào, những chuyện này tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay.”
“Với lại, tôi nhắc nhở anh lần nữa, anh với Chu Miểu vẫn chưa kết hôn, nếu tiền ở trong tay cô ta thì anh phải trông coi kỹ vào, đừng để cô ta cầm tiền chạy trốn, đến lúc đó anh lại thành kẻ ngu mất cả tiền lẫn người đấy.”
Nói xong tôi nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, sau đó kéo Đàm Hữu Ngân xoay người rời đi.
Tôi cũng không lo Ngô Thừa Chí giở trò, hắn là người nhát gan sợ phiền phức thậm chí còn nhu nhược, nên sẽ không dám làm xằng làm bậy.
Nhưng Chu Miểu không như vậy, từ lời nói của Ngô Thừa Chí có thể đoán ra được, lúc trước hắn phản đối làm chuyện này, nhưng Chu Miểu khăng khăng muốn làm, có thể thấy rằng loại phụ nữ này có thể vì tiền mà làm bất cứ mọi chuyện.
Chắc chắn cô ta sẽ không quyên góp số tiền này, hơn nữa sẽ mang theo số tiền này rời khỏi huyện Minh, tìm một nơi không ai quen biết mình để sinh sống.
Mặc dù 500 nghìn tệ không nhiều, nhưng đủ để thanh toán tiền cọc mua nhà ở đại đa số thành phố loại hai rồi.
Có không ít người vây xung quanh, nhưng không ai dám ngăn tôi với Đàm Hữu Ngân lái xe rời đi.
Chúng tôi không quay về huyện Bình ngay, mà đến khu du lịch khá nổi tiếng ở huyện Minh để dạo chơi, bơi lội một chút.
Mãi đến tận lúc nhá nhem tối, chúng tôi mới trở về huyện Bình.
Đàm Hữu Ngân đưa tôi về nhà, sau khi ngồi một lúc thì tự mình lái xe về nhà luôn.
Hai ngày sau đó tôi sống rất yên bình, ban ngày giúp bố mẹ thu hoạch hoa, buổi tối đi đến chỗ họ hàng thân thích, hoặc đưa cái ghế dựa ra ban công để ngắm những vì sao.
Ngô Thừa Chí không gọi cho tôi, đoán chừng hắn không khuyên được Chu Miểu, đến lúc đó tôi còn phải đi đến huyện Minh một chuyến.
Thật ra Chu Miểu cũng là người huyện Minh, nhưng không cùng một thị trấn với Ngô Thừa Chí mà thôi, đến lúc đó tôi cũng phải đến nhà cô ta làm ầm ĩ một trận.
Buổi sáng ngày thứ ba, bỗng nhiên tôi nhận được một tin của Bansha từ Chiêng May gửi đến, phía trêи có một mục tin tức mới, tiêu đề là giám đốc điều hành của công ty X gặp tai nạn giao thông, còn bị người không rõ thân phận tấn công bất ngờ.
Trong nội dung trêи, giám đốc điều hành của công ty X chính là Cung Chính Văn.
Đại khái nói rằng, vào một buổi tối muộn khi hắn ta đang trêи đường từ club tư nhân nào đó về nhà thì gặp tai nạn giao thông, vốn dĩ sự cố không nghiêm trọng lắm, nhưng đối phương lại gây gổ, mấy người không rõ thân phận trêи xe đột nhiên cầm gậy thép tấn công hắn ta.
Kết quả của của sự cố là chân trái của Cung Chính Văn bị gãy nát xương ở nhiều chỗ, đặc biệt là khớp gối, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau khi khỏi bệnh rất có thể sẽ để lại di chứng.
Phía cảnh sát phát hiện chiếc xe gây chuyện chính là chiếc xe bị trộm, mấy người không rõ thân phận kia đã chạy mất dép từ lâu, bây giờ phía cảnh sát đang trong quá trình điều tra truy nã.
Theo những người hiểu rõ tình hình tiết lộ, vụ việc này rất có thể là trả thù.
Có tin đồn rằng giám đốc điều hành của công ty nào đó vướng vào một vụ án bắt cóc ở Chiêng May Xiêng La, bị nghi ngờ là chủ mưu của vụ bắt cóc, gần đây đang tiếp nhận điều tra của phía cảnh sát.
Ngoài ra, theo lời tài xế của giám đốc điều hành tiết lộ, trong số những người tấn công bọn họ có hai người nói tiếng Xiêng La, thậm chí có nhắc đến vụ bắt cóc, bởi vậy đoán chừng chuyện này rất có thể liên quan đến vụ án bắt cóc.
Nhìn thấy tin tức mới này, tôi không hề hả hê đắc ý mà quên hết tất cả.
Tôi nhíu mày, liên tục suy nghĩ, phân tích xem liệu mình có bị lôi vào chuyện này hay không.
Trong tin Bansha còn nói, lúc mấy người kia đánh gãy chân Cung Chính Văn còn nói với Cung Chính Văn là: Đây là cái giá mà mày phải trả khi bắt cóc đứa trẻ kia ở Chiêng May.
Nói cách khác, Cung Chính Văn chắc chắn biết rằng Bansha ra tay với mình.
Cũng có khả năng Cung Chính Văn sẽ nghi ngờ Đồng An Chi, sau khi đám anh hói bị bắt, Cung Chính Văn chắc chắn biết bọn này bắt cóc thêm một người, còn là con trai bảo bối của ông chủ bất động sản trong nước.
Thậm chí bây giờ Đồng An Chi cũng đang tìm hắn ta để gây sự.
Vì vậy, Cung Chính Văn và gia đình họ Cung sẽ không chú ý đến tôi.
Cho dù hắn ta muốn gây sự với tôi, thì cũng phải nghĩ đến câu “người đã chẳng có gì thì cái gì cũng không sợ”, huống hồ tôi còn chẳng sợ việc hắn ta tìm đến tôi để gây sự, tôi chỉ muốn phân tích tình hình để lo trước tính sau mà thôi.
Tôi gửi lại cho Bansha một tin, nói rằng đã đọc tin tức mới rồi, những câu nói nhạy cảm khác tôi không hề nói, còn xóa hết tin nhắn, tránh việc cảnh sát tìm tới mình.
Buổi chiều, lúc tôi đang thu hái hoa trong vườn, đột nhiên nhận được điện thoại Ngô Thừa Chí gọi tới, hắn nói Chu Miểu đồng ý quyên góp tiền, bởi vì sáng sớm hôm nay họ vừa xem tin tức mới xong.
Tất nhiên, tin tức kia mang đến sự sợ hãi tột cùng.
Tôi không nhiều lời nữa, chỉ hẹn với bọn họ thời gian đi quyên góp tiền..
Danh Sách Chương: